Chương 1251 Nhanh Trí
----
Dưới sự hiệp trợ của Lữ công công, Diệp Chân lấy tốc độ nhanh nhất đảm nhiệm vị trí thân vệ Đệ nhị bộ Đô Thống của Công chúa, đồng thời vì giữa lúc trực ban của thân vệ đệ nhị bộ,
Diệp Chân cũng lấy tốc độ nhanh nhất bắt đầu tiếp quản công việc hàng ngày của thân vệ đệ nhị bộ.
Không tiếp quản không biết, sau khi tiếp quản, Diệp Chân mới phát hiện, thân vệ
Đệ nhị bộ này hiện nay rất hỗn loạn.
Hơn nữa, nguyên nhân thân vệ Đệ nhị bộ hỗn loạn cũng do Diệp Chân tạo thành!
Thân vệ Đệ nhị bộ Đô Thống Khương Mãnh bị Diệp Chân đánh đuổi, đánh đuổi Đô Thống, còn có ba Đô vệ có thể ứng phó công việc hàng ngày.
Nhưng trận chiến ngày đó, Diệp Chân đầu tiên đã đánh giết một đệ nhị bộ Đô vệ, sau đó, một tên Đô vệ chỉ huy thân vệ đệ nhị bộ khác nâng nỏ, không ngờ Trường Nhạc Công chúa giá lâm, phạm vào kiêng kỵ nhất.
Danh chính ngôn thuận, tên Đô vệ này cũng bị tước quân chức.
Bây giờ, hơn năm trăm thân vệ của đệ nhị vệ, chỉ còn lại một vị tên Mao Trung Khắc - Đô vệ quản mọi thứ, ngoài ra, ngày đó, những thân vệ kia lĩnh hình hai trăm roi, bây giờ bị thương còn chưa lành, không cách nào trực ban.
Chuyện này dẫn đến nhân thủ của thân vệ Đệ nhị bộ đang trực ban hết sức căng thẳng, đến nỗi mười cận vệ thuộc về Đô Thống đều bị điều chỉnh đi trực ban.
Theo Quân chế Đại Chu, một cấp Đô Thống có thể nắm giữ mười cận vệ chuyên môn.
- Lữ công công, điều chỉnh thân vệ Cổ Thiết Kỳ đến dưới trướng ta không có vấn đề gì chứ? Mới đến, không người quen biết gì.
Sau khi đến nhận chức, Diệp Chân đưa ra yêu cầu đầu tiên.
- Điều chỉnh trong bản bộ thân vệ, đều do Diệp tướng quân làm chủ!
Lữ công công nói.
- Đa tạ!
Sau đó, Diệp Chân mang theo Đô vệ Mao Trung Khắc vừa bái kiến qua hắn còn có Cổ
Thiết Kỳ thẳng đến quân doanh thân vệ trong phủ Công chúa.
Khi biết vốn có năm trăm người phòng ngự, bây giờ hoàn toàn đặt áp lực trên hai trăm người, Diệp Chân vẫn kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Không có chuyện thì thôi, một khi có chuyện, trách nhiệm kia sẽ qui tất cả đến trên người Đô Thống là hắn.
- Mao Đô vệ, gõ Tụ Binh trống, gọi những người đang dưỡng thương đang trốn trong doanh trại, gọi lăn ra đây, tập hợp hết cho lão tử!
Diệp Chân truyền đạt mệnh lệnh thứ nhất.
Mệnh lệnh thứ nhất này để mặt của Mao Trung Khắc lộ vẻ khó xử.
- Đô Thống, ba ngày trước, bọn họ lĩnh hai trăm hình roi, vẫn không tiện đi lại, này sợ là.....
Sắc mặt của Diệp Chân bỗng chìm xuống.
- Đây là quân lệnh đầu tiên của bản Đô Thống!
- Rõ!
Mao trung vệ có chút không tình nguyện hạ lệnh cho thân vệ dưới trướng hắn.
Diệp Chân chỉ liếc Cổ Thiết Kỳ một chút ở phía sau, nói.
-Cổ Thiết Kỳ, từ giờ trở đi, bản Đô Thống ra lệnh cho ngươi làm đệ nhất vệ Đô vệ thân vệ Đệ nhị bộ gồm cả quân pháp quan, trong mười tám tiếng vang thông trống, nếu có người không tới, chém!
Cổ Thiết Kỳ ngẩn người, sau đó lớn tiếng đáp ứng!
Đô vệ Mao Trung Khắc đứng ở một bên, thân hình rõ ràng run lên, tụ binh trống vang lên chớp mắt, liên tiếp tỏa ra mấy đạo thần hồn gợn sóng nhỏ bé.
Có lẽ được lợi từ việc Mao Trung Khắc mật báo, lại vì trận chiến ba ngày trước đó, những thân vệ kia, dù có kiêu hãn, nhưng từng tên chậm rì rì khập khễnh đi ra từ trong doanh trại, chỉ có điều ánh mắt mỗi người nhìn về phía Diệp Chân đều mang theo lửa giận.
Diệp Chân cũng không nói nhiều, chỉ gọi mọi người đứng lại. Sau đó, nhẹ nhàng giậm chân một cái, phía sau mỗi người đều dò ra một đoạn cành xanh nhạt, nhẹ nhàng đâm vào phần lưng những thân vệ còn nhễ nhại vết máu.
Tình hình này làm cho rất nhiều thân vệ đều kinh hãi biến sắc, theo bản năng xoay người muốn hủy đi cành xanh nhạt kia.
Trong nháy mắt tiếp theo, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Ất Mộc linh lực cực kỳ tinh khiết theo cành xanh nhạt đưa vào trong cơ thể bọn họ.
Theo bản năng, những binh sĩ này dẫn dắt Ất Mộc linh lực cực kỳ tinh khiết kia bắt đầu chữa thương, sau nửa canh giờ, tất cả thương thế của binh sĩ đều đã khôi phục được tám phần mười, tất cả binh sĩ, đều cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Chân.
- Được rồi, bản tướng chính là đệ nhị bộ Đô Thống tân nhiệm. Không phí lời nói nhiều, hiện tại, toàn bộ đều quay trở đốt của mình trực ban cho lão tử, cố gắng thủ tốt trị an Phủ Công chúa. Nếu xảy ra vấn đề, lão tử xui xẻo, các ngươi cũng trốn không thoát!
Sau một trận náo loạn, thủ vệ hằng ngày của Phủ Công chúa đều khôi phục bình thường.
Không phải Diệp Chân cẩn thận quá mức, tuy rằng Lạc Ấp cực kỳ an toàn, nhưng chuyện như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Sau đó, Diệp Chân đã mang theo tâm phúc bên người chỉ có Cổ Thiết Kỳ, còn có Mao Trung Khắc đệ nhị vệ Đô vệ Đệ nhị bộ đi tới đại môn Phủ Công chúa.
Trước cửa Phủ Công chúa, toàn bộ vì để cho Phủ Công chúa thanh tĩnh, chính là mỗi ngày đều có một Đô vệ dẫn người tọa trấn, bình thường không cần Đô Thống đứng ra.
Nhưng vì một hạng thần thông pháp môn, Diệp Chân đã tự mình tới cửa.
Nếu như Đô vệ tọa trấn hữu hiệu, Địa công công kia cũng không cần hết sức ra lệnh cho Diệp Chân, càng đồng ý cho hắn chỗ tốt.
Khi Diệp Chân dẫn người đến, vài tên thái giám nội thi đang nâng một phần hộp cơm đi theo phía sau một vị công tử, đi qua hành lang, đi qua ngoại viện, hướng về nội phủ bước đi.
- Đứng lại!
Thân phận của Diệp Chân đã thông cáo truyền khắp toàn bộ Phủ Công chúa, thời điểm truyền thái giám kia không nhận ra Diệp Chân, cũng nhận ra Đô Thống giáp trụ trên người Diệp Chân, bị Diệp Chân quát bảo ngưng lại, tên nội thị thái giám đầu lĩnh kia đã vội vàng tiến lên trả lời.
- Xin chào Diệp Đô Thống, Tiêu lão thái quân của nhất đẳng Tiêu quốc công phủ nghe nói thân thể của Công chúa không thoải mái, tự mình làm một phần điểm tâm, cho Điền Giang Hầu tự mình đưa đến cho Công chúa điện hạ!
Được gọi là Điền Giang Hầu công tử liếc chéo Diệp Chân một chút, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ được cho đi.
Chỉ một câu nói này của nội thị thái giám, Diệp Chân đã có một loại cảm giác đau đầu.
Không trách được Trường Nhạc Công chúa đều không thể từ chối những Vương Hầu công tử này quấy rầy.
Nhân gia đã báo ra lão thái quân sau lưng, còn tự mình làm điểm tâm, ngươi thế nào cũng phải gặp mặt một lần.
Bằng không, mặc dù là Trường Nhạc Công chúa, trên lưng bất cẩn mang danh tiếng bất kính trưởng bối, cũng không chịu nổi.
Ở Đại Chu, thứ nhất là vũ dũng quân công, đệ nhị là trung thành, thứ ba chính là hiếu đạo.
Hiếu đạo, đây là chuyện mỗi một Đế Vương đều phải còn cường điệu, bằng không, làm sao ràng buộc hắn là bách tử ngàn tôn không an phận?
Vì lẽ đó, chuyện như vậy, dù cho Địa công công xuất hiện, cũng không cách nào từ chối.
Hơn nữa, Trường Nhạc Công chúa còn phải tự mình đứng ra nhận lấy, thậm chí còn được ngồi bồi một hồi, ăn một ít nữa.
Như vậy, Điền Giang Hầu trước mắt này, tự nhiên có thể mượn cơ hội giao lưu một, hai với Trường Nhạc Công chúa, triển khai các loại thủ đoạn xem có thể thu được hảo cảm của Công chúa hay không?
Hiện tại, Diệp Chân cuối cùng đã rõ ràng tại sao Trường Nhạc Công chúa cũng mệt mỏi với chuyện này.
Nhìn hiện tại, thần thông pháp môn của Địa công công kia hình như dễ cầm đến trong tay như vậy.
- Ây.... Tiêu lão thái quân làm điểm tâm a, kia nhất định phải đưa!
Nghe Diệp Chân nói, thái giám kia đã cùng Điền Giang Hầu sau lưng đi tới nội viện, nhưng cũng ngay lúc này, một thanh đằng vô thanh vô tức từ mặt đất thoát ra, bám vào trên chân tên thái giám đang nâng hộp cơm chớp mắt, như có bàn tay vô hình, mạnh mẽ kéo một cái về sau!
Dù cho y phục thái giám kia có chút tu vi, thân thủ nhanh nhẹn, thời điểm phản ứng cũng nhanh. Nhưng hộp cơm trong tay vẫn bị ném tới trên mặt đất, trong thời gian ngắn, chia năm xẻ bảy, điểm tâm bên trong cũng rơi xuống đất.
Tên thái giám kia kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong phút chốc, gương mặt đã mất đi huyết sắc.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này.
Nhưng, phần lớn đều nhìn thái giám thất thủ, có vài người như Cổ Thiết Kỳ, Mao Trung Khắc kinh ngạc nhìn Diệp Chân.
Nhánh đằng kia đột ngột xuất hiện, tám chín phần mười chính là Diệp Chân ra tay chân.
Nhưng nhánh đằng kia lóe lên đã biến mất, hiện tại không có chứng cứ.
Điền Giang Hầu quay đầu lại trợn mắt ngoác mồm nhìn tất cả những thứ này, ánh mắt kia, khó có thể tin tới cực điểm.
Những thái giám này làm việc đều cực kỳ cẩn thận, lúc nào lại xảy ra sai lầm như vậy?
Trong thời gian ngắn, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, Điền Giang Hầu bỗng tiến lên, một chân đạp về phía tên thái giám kia, chửi ầm lên lên.
- Ngươi tên cẩu nô tài chết tiệt, dám phá hỏng tâm ý của lão thái quân nhà ta, lão tử sẽ tru di cửu tộc ngươi.....
Còn không chờ Điền Giang Hầu đá xong, Diệp Chân bỗng tiến lên, như hùng bi trực tiếp nhấc lên tên thái giám đang run lẩy bẩy kia, phất tay ném cho Cổ Thiết Kỳ.
- Đi, đem tên gia hỏa bất ổn này đến chỗ quân pháp, mạnh mẽ đánh bốn trăm hình roi cho lão tử, tốt nhất quất đến chết cho lão tử mới hả giận!
Diệp Chân chỉ vào tên thái giám kia chửi ầm lên.
Cổ Thiết Kỳ cũng rất thông minh, trực tiếp nhấc lên tên thái giám vừa mắng vừa hướng về quân doanh đi đến, làm cho âm thanh của tên thái giám sợ hãi run rẩy lên.
- Tha mạng, Đô Thống đại nhân tha mạng.....
- Đánh mười roi cho có ý tứ là được!
Diệp Chân dùng thần hồn truyền âm cho Cổ Thiết Kỳ nói.
Nghe Diệp Chân xử trí, thời điểm này, Điền Giang Hầu cũng xả được cơn giận.
Nhưng nhìn điểm tâm đầy đất, tức giận kia lại dâng lên.
Thật vất vả mới có được lý do thân cận Trường Nhạc Công chúa một chút, còn phải lão thái quân trong phủ phối hợp, không ngờ hủy trong tay một nô tài.
Điền Giang Hầu do dự nửa ngày, mới lại hướng về phía thái giám đầu lĩnh nới.
- Dẫn đường đi, điểm tâm bị phá huỷ, cũng phải nói một tiếng cho Công chúa!
- Tuyệt đối không thể, Hầu gia, nếu ngươi nói với Công chúa là thái giám nội thị của Công chúa phá huỷ tâm ý lão thái quân, này chẳng phải đang nói Công chúa quản giáo vô phương, đánh mặt Công chúa điện hạ sao?
Diệp Chân vội nói.
Dưới dăm ba câu, Điền Giang Hầu lại phiền muộn thở dài một hơi, mặt tối sầm lại xoay người hướng đi trở về.
Nhìn tình cảnh này, Diệp Chân lại không có bất kỳ ung dung nào, vũng bùn này, đã bắt đầu rồi.
Trong nội phủ, trước mặt Trường Nhạc Công chúa hiện lên màn nước linh quang lòe lòe, vừa nãy tất cả xảy ra ở cửa phủ, một tia đều bị thu vào trong mắt của nàng.
Nhìn thấy Điền Giang Hầu xúi quẩy đi ra đại môn Phủ Công chúa, Trường Nhạc Công chúa rất đắc ý xông lên với phân thân hình chiếu của Địa công công đang hầu hạ ở một bên, cười nói,
- Điền Giang Hầu này là tên không cần mặt mũi, mỗi lần đều lấy cớ lão thái quân nhà hắn dâng điểm tâm, hơn nữa, điểm tâm lão thái quân nhà hắn làm ăn chả ngon gì!
Trường Nhạc Công chúa một mặt hờn dỗi.
Lúc này, ánh mắt Địa công công nhìn về phía Trường Nhạc Công chúa đặc biệt hiền lành.
- Công chúa điện hạ nếu như không muốn ăn, cho dù từ chối, nghĩ rằng Điền Châu Công kia cũng không dám thuyết tam đạo tứ!
- Thế nhưng lão thái quân Điền gia này còn tự mình phụ một đoạn linh ảnh, nói nàng nhọc nhằn khổ sở bỏ ra bao nhiêu công tự làm, làm cho Bổn cung đều không đành lòng từ chối!
Nói xong, Trường Nhạc Công chúa vỗ tay.
- Lần này được rồi, ngược lại, Diệp Chân này có mấy phần bản lĩnh, chắc có thể để Bổn cung những ngày tháng này trôi qua thoải mái một chút!
Nói xong, Trường Nhạc Công chúa giương lên đôi mi thanh tú, nói.
- Địa công công nhìn xem, người Bổn cung đề cử không sai chứ, so với những tên phế vật bộ Binh sắp xếp đến, ắt phải tốt hơn nhiều chứ?
- Ha ha, Công chúa điện hạ, Diệp Chân này quả thật có mấy phần nhanh trí, nhưng lão nô giao cho hắn việc xấu, vừa mới bắt đầu, cũng không phải dựa vào nhanh trí là sẽ giải quyết toàn bộ được!
Địa công công cười nói.