← Quay lại trang sách

Chương 1252 Kinh Động Tuần Tra Ti

----

Liên tiếp năm, sáu hiệp, Diệp Chân đều dùng thủ đoạn tương tự, lừa gạt những công tử kia cầm các loại mượn cớ tới cửa phải đi về, ngược lại cũng không phí bao nhiêu khí lực.

Nhưng ngày thứ bảy, Diệp Chân lại nhìn thấy Điền Giang Hầu xuất hiện lần nữa, đặc biệt là phía sau Điền Giang Hầu còn có bốn tên hộ vệ Thông Thần cảnh phát tán khí tức kinh người, sắc mặt Diệp Chân trở nên hơi khó coi.

Năm, sáu ngày, thủ đoạn tương tự, nghĩ lúc những công tử này gặp mặt cùng nhau ca tán gẫu đánh rắm, cũng có thể tán gẫu ra đầu mối, hiểu rõ tình huống.

Đúng như dự đoán, Điền Giang Hầu vừa đưa lên thiệp mời, tự mình nâng hộp điểm tâm mang theo hộ vệ nghênh ngang hướng về trong phủ Công chúa đi, vừa đi vừa nói.

- Đều mở to hai mắt cho bản Hầu, nếu dám có bất cứ người nào làm bất kỳ yêu thiêu thân, liền đánh chết cho bản Hầu!

- Ta ngược lại muốn xem xem, lần này, ai dám ngáng chân bản Hầu!

Hiển nhiên, Điền Giang Hầu đã rõ ràng ngọn nguồn chuyện lần trước, căn bản không phải thái giám không cẩn thận, mà có người cố ý ngáng chân.

- Hầu gia, dừng chân!

Biết chuyện kia tuyệt đối không thoát ra quan hệ với Diệp Chân Đô Thống này, vì lẽ đó sắc mặt của Điền Giang Hầu đối với Diệp Chân không có bất kỳ tốt đẹp gì, con mắt đảo một vòng, đi lên.

- Làm gì? Tránh ra!

- Hầu gia, bản tướng bảo vệ an toàn quanh phủ Công chúa điện hạ, nằm trong chức trách, vì lẽ đó hộp điểm tâm này, bản tướng cần mở ra kiểm tra một hồi!

Diệp Chân nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Điền Giang Hầu lập tức lại như bị giẫm đuôi thỏ, chỉ vào mũi của Diệp Chân tức giận mắng lên.

- Kiểm tra? Có ý gì?

- Ý của ngươi là lão thái quân Điền gia ta sẽ giở trò trên đồ ăn sao? Tiểu tử, có bản lĩnh, ngươi nói câu này thêm một lần, bản Hầu bảo đảm ngươi không thấy được mặt trời ngày mai!

Điền Giang Hầu cười gằn.

Thân hình Diệp Chân xoay ngang, ngăn chặn đường đi, mũi vểnh lên trời, nói.

- Làm theo phép, kính xin Hầu gia thứ lỗi!

- Làm theo phép?

Từ trong hàm răng của Điền Giang Hầu lóe ra bốn chữ.

- Ngươi chỉ là một tên thấp hèn lại dám tùy tiện, hay cho câu làm theo phép? Phủ

Công chúa này bản Hầu tiến vào hơn trăm lần, chưa bao giờ tiếp thu qua kiểm tra như vậy!

- Bảy ngày trước, Địa công công cấm vệ Đại thống lĩnh phủ Trường Nhạc Công chúa tự mình ban bố quân lệnh, những thứ đưa vào phủ. Nhất định phải trải qua thân vệ chúng ta kiểm tra, mới có thể vào phủ, bằng không, thứ lỗi chúng ta không cho phép!

Diệp Chân một mặt nghiêm túc nói.

Trong hư không, một đoàn người vô danh ẩn trong đám mây ngẩn người.

- Lão phu ban bố quân lệnh như vậy khi nào? Lá gan của tiểu tử này thật lớn!

Nghe được ba chữ "Địa công công", ánh mắt của Điền Giang Hầu nhanh chóng lóe lên một cái. Khí thế cứng rắn lập tức giảm đi ba phần.

- Nếu như Bản Hầu không cho ngươi kiểm tra thì sao?

Điền Giang Hầu quát hỏi.

- Đơn giản, nếu không kiểm tra thì Hầu gia không thể vào! Hoặc là, chỉ cần Hầu gia lấy ra công lệnh tín của Địa công, bản tướng sẽ không tiếp tục kiểm tra!

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, Điền Giang Hầu giận dữ, gần như sắp bị tức điên rồi, từ lúc nào mà hắn chạm qua cái đinh khó chịu như vậy.

Nhưng tức thì tức, suy nghĩ một chút hắn vẫn đồng ý kiểm tra.

Chút điểm tâm ấy không tính là gì. Lại đang nhìn chằm chằm dưới mí mắt hắn, lường trước Diệp Chân cũng làm không thể động tay động chân gì.

Nghĩ đến đây, Điền Giang Hầu đưa hộp điểm tâm lên để Diệp Chân kiểm tra.

Nhìn Diệp Chân mở hộp điểm tâm ra, con mắt Điền Giang Hầu trợn lên giống như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, chỉ lo Diệp Chân giở trò gì.

Thấy thế, Diệp Chân chỉ là tay nâng hộp cơm. Nhìn lướt qua điểm tâm trong còn phát tán khí nóng.

Đột nhiên, Diệp Chân chỉ vào trong hộp đựng thức ăn chếch kinh hô.

- Hầu gia, Hầu phủ các ngươi không có hộp điểm tâm nào khá hơn sao? Tự nhiên lại đưa một hộp điểm tâm như thế này cho Công chúa điện hạ ăn, các ngươi có ý gì?

Điền Giang Hầu ngẩn người, đây không thể nào.

Hộp điểm tâm này đã trải qua tầng tầng kiểm tra, hơn nữa tất cả đều được làm rất cẩn thận, làm sao có khả năng khó coi như vậy?

Nhưng theo phương hướng Diệp Chân chỉ, nhìn lại, một bên hộp điểm tâm, có một đống vụn gỗ nhỏ mới, lại như vừa mới bị sâu trùng đục thành.

- Hầu gia, lần sau khi đưa điểm tâm cho Công chúa điện hạ, kính xin cẩn thận một chút!

Diệp Chân lạnh lùng đem hộp điểm tâm nhét vào trong lồng ngực Điền Giang Hầu.

Bối rối một hồi, con mắt của Điền Giang Hầu lập tức đã đỏ lên.

- Ngươi, tên tiện chủng này, nhất định là tiện chủng ngươi giở trò quỷ! Lúc chuẩn bị điểm tâm bản Hầu còn đứng nhìn, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng khi qua tay ngươi, đã xảy ra vấn đề! Ngươi tiện chủng này, lại dám mưu tính bản Hầu, muốn chết!

Gào thét, một chân của Điền Giang Hầu đã không cẩn thận đạp về phía Diệp Chân.

Khóe miệng của Diệp Chân cười lạnh, lồng ngực đột nhiên ưỡn ra một cái, chủ động đón lấy công kích của Điền Giang Hầu!

Ầm!

Một chân của Điền Giang Hầu đạp đến, thân hình Diệp Chân không nhúc nhích chút nào, nhưng thân hình của Điền Giang Hầu không tự chủ được bay ngược ra.

Tiếng rắc rắc làm người ê răng bỗng vang lên, chân phải Điền Giang Hầu đạp người chợt cắt thành mấy đoạn.

Dùng toàn bộ khí lực toàn thân đạp lên một trung phẩm Trấn khí, chân phải kia không nát đều không thể giữ lại!

Trên chân truyền đến đau nhức khiến Điền Giang Hầu bỗng trở nên giận dữ không ngớt, nhảy chân đẩy ra vài tên hộ vệ dìu hắn, chỉ vào Diệp Chân rít gào lên.

- Nhào lên đánh cho bản Hầu, đánh vào Phủ Công chúa, bản Hầu phải ngay mặt hỏi Trường Nhạc muội tử một chút, hắn Đô Thống này, đến cùng ăn phải gan hùm gì?

Bốn tên hộ vệ Thông Thần cảnh đối diện, còn có chút do dự, Điền Giang Hầu lại giận dữ, chỉ vào mũi bốn người mắng.

- Rác rưởi, một đám rác rưởi! Xông lên cho bản Hầu, bản Hầu ngược lại muốn xem xem, tên khốn kiếp nào chán sống, cùng xông lên động thủ với bản Hầu!

Nói xong, Điền Giang Hầu đã nhảy chân mang theo bốn tên hộ vệ hướng về trong phủ

Công chúa xông lên.

Biểu hiện của Diệp Chân bỗng trở nên cực kỳ hung tợn dữ dằn.

- Dám xung kích Phủ Công chúa, người đâu, nâng nỏ cho ta! Ai dám xung kích, đánh giết cho bản tướng!

Diệp Chân truyền đạt quân lệnh, nhưng không có âm thanh nâng nỏ xoạt xoạt xoạt theo dự liệu, trái lại để Điền Giang Hầu lên tiếng cười vang lên.

- Đánh giết?

- Ngươi tên tiện chủng này đang nằm mộng ban ngày à? Những tên này mượn mười lá gan, cũng không dám nâng nỏ hướng về phía bản Hầu!

- Nhìn, bọn họ người nào dám xông lên nâng nỏ với bản Hầu, tên nào dám?

Diệp Chân quay đầu lại chớp mắt, sắc mặt đã trở nên cực kỳ tái nhợt.

Một trăm năm mươi tên thân vệ phía sau hắn đã xếp hai bên, vẻ mặt mỗi người bất an nhìn Điền Giang Hầu, chính là không ai dám nâng nỏ, thậm chí không có người nào từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Tướng quân nỏ.

Hai Đô vệ Cổ Thiết Kỳ và Mao Trung Khắc phía sau Diệp Chân, Cổ Thiết Kỳ cũng còn tốt, một thanh quân nỏ cầm trong tay không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, hiển nhiên là không ai hưởng ứng.

Mà Mao Trung Khắc, dùng một loại ánh mắt liếc si ngốc nhìn Diệp Chân, không có bất kỳ cử động nào.

- Ha ha ha ha, tiện chủng, lần này ngu ngốc, còn nâng nỏ, ai dám nâng?

- Xông lên cho bản Hầu, đánh chết tên tiện chủng ngăn lại bản Hầu này, đánh chết cho bản Hầu!

Điền Giang Hầu một chân nhảy lên, hung hăng cười to xông thẳng vào đại môn Phủ

Công chúa.

Diệp Chân xoay mình hừ lạnh một tiếng, vai loáng một cái, lập tức vừa hóa thành sáu, hiển hóa ra năm thận ảnh phân thân.

Thần niệm hơi động, trong Xích Nguyệt Hồn Giới của Diệp Chân đã bay ra mười bốn Viêm Linh Bạo Ma nỏ đã được lắp đặt vào nỏ hộp, phân biệt rơi vào rồi Diệp Chân và năm thận ảnh phân thân, còn có trong tay Cổ Thiết Kỳ, hai cỗ nhân thủ.

Cùng một giây, thần niệm của Diệp Chân hơi động, hắn và năm thận ảnh phân thân nắm giữ Viêm Linh Bạo Ma nỏ đồng thời chăm chú nhắm vào bốn tên hộ vệ Thông Thần cảnh của Điền Giang Hầu đang xông tới.

Cổ Thiết Kỳ phía sau Diệp Chân ngẩn ra, có một loại cảm giác hết sức đau đầu, hắn nhìn dáng vẻ của Diệp Chân, hắn cảm thấy, tám chín phần mười Diệp Chân không giống như đang hù dọa người, mà là đang đùa thật.

Vừa nghĩ tới Diệp Chân sắp làm hành động điên cuồng, một loại nhiệt huyết khó có thể hình dung bỗng dâng lên trên trán của Cổ Thiết Kỳ.

Uất ức nhiều năm như vậy, không bằng theo Diệp Chân thoải mái một lần!

Thoáng chốc, song nỏ trong tay Cổ Thiết Kỳ cùng nhau chỉ về Điền Giang Hầu, lớn tiếng điên cuồng hét lên.

- Dừng lại, dừng lại, tiếp tục tiến lên một bước người, ngay tại chỗ đánh giết hắn!

Cổ Thiết Kỳ phản ứng để Diệp Chân có chút ngạc nhiên, vốn, hắn đem Viêm Linh Bạo Ma nỏ ném cho Cổ Thiết Kỳ, chính là một thử thách nho nhỏ.

Không ngờ tiểu tử Cổ Thiết Kỳ này cũng cũng rống lên với hắn.

Mười bốn cụ Viêm Linh Bạo Ma nỏ hung uy hiển hách để bước chân xung kích của Điền Giang Hầu đột nhiên ngừng một chút, đồ chơi này hắn lại quá quen thuộc, lúc bọn họ vào núi săn thú, thường dùng loại đồ chơi này.

Nhưng bước chân chỉ ngừng một chút, Điền Giang Hầu lại một chân nhảy lên, nhằm về phía đại môn.

- Các ngươi dám oanh?

- Bản Hầu cho các ngươi mượn mười cái gan hùng, các ngươi cũng không dám oanh!

Xông lên Cho bản Hầu, nhanh, đánh tiện...

- Bắn!

Tiếng hạ lệnh ngắn ngủi mà lạnh lẽo vang lên, Diệp Chân và năm thận ảnh phân thân đồng thời chụp xuống bắn chốt, Cổ Thiết Kỳ phía sau Diệp Chân chỉ hơi do dự một chút, cũng mạnh mẽ chụp xuống chốt!

Mười bốn đầu Hỏa Lưu Tinh gào thét đánh về phía Điền Giang Hầu và bốn tên hộ vệ

Thông Thần cảnh phía sau hắn.

Thoáng chốc, không chỉ có Điền Giang Hầu và bốn tên hộ vệ của hắn há hốc mồm, ngay cả Đô vệ Mao Trung Khắc phía sau Diệp Chân cũng há hốc mồm, sau đó Mao Trung Khắc cực kỳ khiếp sợ, hét rầm lêm, trong chớp mắt này, hắn chỉ có một ý nghĩ, đại họa lâm đầu!

Hắn bị tên họ Diệp khốn kiếp này gieo vạ cho!

Không chỉ có bọn họ, ngay cả cái bóng mờ kia giữa bầu trời cũng há hốc mồm.

- Đúng là dám oanh?

Nội phủ, Trường Nhạc Công chúa nhìn trên màn nước nổ tung ánh lửa, mặt cười cũng kéo căng sít sao, nhưng trong đôi mắt đẹp nhìn chòng chọc màn nước, rõ ràng lộ ra hưng phấn!

Thoáng chốc, một đoàn đám mây hình nấm như ánh lửa ngay ở trước phủ Trường Nhạc Công chúa bay lên trời, lập tức đã triệt để vao trùm Điền Giang Hầu và bốn tên hộ vệ Thông Thần cảnh kia.

Khoảng cách quá gần rồi, quá đột ngột!

Mười bốn cỗ Viêm Linh Bạo Ma nỏ tổng cộng nổ ra một trăm bốn mươi chi Viêm Linh Bạo Ma tiễn, mỗi một chi Viêm Linh Bạo Ma tiễn đều có uy lực võ giả Nhập Đạo Cảnh.

Một trăm bốn mươi chi Viêm Linh Ma Bạo tiễn tập trung bắn phá, cái đó là khái niệm gì.

Hầu như chỉ trong thời gian ngắn, tiếng hét thảm của Điền Giang Hầu và bốn tên hộ vệ Thông Thần cảnh đột nhiên ngừng lại, bốn đạo Linh Phủ không trọn vẹn, sắp tan vỡ, che chở tàn hồn bọn họ chạy ra.

Một vỏ ánh sáng màu vàng đất nổ tung từ trung tâm bay lên, gắt gao bao vây lấy Điền Giang Hầu, bảo vệ trước sự tàn phá của diễm quang nổ tung, vỏ ánh sáng màu vàng đất chính là không hề bị lay động.

Điền Giang Hầu trong vỏ ánh sáng đã bị tình cảnh này kinh hãi, ngây người như phỗng!

Cùng một giây, cửa phủ Trường Nhạc Phủ Công chúa tăng thêm màn ánh sáng màu xanh cực kỳ dày nặng, bảo vệ cửa phủ Trường Nhạc Phủ Công chúa không bị tí ti tổn hại.

Diễm quang tản đi, vỏ ánh sáng màu vàng đất còn chưa tiêu tan, nhưng trong hư không đã vang lên tiếng còi trúc cực kỳ thê thảm, cảnh tấn màu đỏ liên tiếp nổ trên bầu trời.

Âm thanh Cảnh Tấn đặc hữu của Tuần Tra Ti, cấm quân Cảnh Tấn trong Lạc Ấp cùng một giây vang lên.

Điền Giang Hầu đang thê thảm kinh sợ, bị tiếng còi trúc làm thức tỉnh, biểu hiện lại bỗng trở nên cực kỳ hung tợn dữ dằn, chỉ vào Diệp Chân rít gào lên.

- Chết chắc rồi, dám ở Lạc Ấp vận dụng quân giới, tiểu tử ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!