← Quay lại trang sách

Chương 1284 Sự Tình Cổ Gia

Cùng một chuyện, đổi người khác nhau làm, kết quả hoàn toàn khác nhau.

Hai vị thân vệ Đô Thống khác của Trường Nhạc Công chúa phủ trực ban hai tháng này, khởi đầu có Diệp Chân dư uy còn có thể, sau đó thì triệt để không có cách nào.

Mặt mũi ai đều không thể mất, không thể làm gì khác hơn là hết thảy thả đi vào.

Đặc biệt là thân vệ của hai Đô Thống khác đều lăn lộn tại Đế đô, bản thân đắc tội với ai cũng không tốt.

Hơn nữa ngươi cho đi người này, từ chối một người khác, vậy thì càng tìm phiền toái cho mình, cuối cùng đơn giản đều cho đi qua làm Trường Nhạc Công chúa vô cùng phiền phức.

Nhưng Diệp Chân chỉ nhậm chức thân vệ Giáo úy phủ Trường Nhạc Công chúa chỉ có nửa ngày, tiếng gió thổi đã truyền khắp vòng tròn công tử ca quý tộc Lạc Ấp.

Diệp Chân còn không có làm ra động tác thực chất, đám người lấy các loại danh nghĩa đi tới Trường Nhạc Công chúa phủ đã ít đi gần một nửa, áp lực để mà thân vệ cửa phủ chịu giảm lớn.

Ngày thứ hai, Diệp Chân chỉ đứng một hồi ở cửa phủ Trường Nhạc Công chúa, sau khi trực tiếp bổ nhiệm Cổ Thiết Kỳ làm chủ quản quân kỷ quân ti mã trong doanh trại thân vệ Trường Nhạc Công chúa phủ, đổi cho năm trăm thân vệ trực ban trực thuộc Diệp Chân, trước cửa Công chúa phủ bắt đầu an tĩnh.

Những Vương Hầu công tử ca, rồi một vài nô bộc, hộ vệ mà đám công tử ca phái tới tìm hiểu tin tức đều đi không còn một mống.

Chủ yếu là trước có chuyện Điền Giang Hầu - Điền Giảo náo động quá lớn, hậu quả thực sự có chút ngoài dự đoán của mọi người để các vị công tử này sợ.

Không chỉ có tự mình tước vị mất, còn hại thế tập tước vị nhà mình bị gọt đi một cấp.

Bây giờ, Điền Giang Hầu - Điền Giảo đã là phản diện giáo tài của toàn bộ con cháu thế gia Vương Lạc Ấp, mà kẻ cầm đầu tạo thành tất cả những thứ này là Diệp Chân.

Theo quân số thân vệ Trường Nhạc Công chúa phủ mở rộng, Diệp Chân nhậm chức Thủ

Nhậm Giáo Úy truyền ra, trước tiên mặc kệ những con cháu thế gia kia phản ứng làm sao.

Trong toàn bộ Lạc Ấp, phàm là Vương Hầu biết của tử tôn nhà mình đang đeo đuổi Trường Nhạc Công chúa, ngay lập tức công bố nghiêm trọng cảnh cáo, tốt nhất không nên trêu chọc Diệp Chân.

Quân số thân vệ Trường Nhạc Công chúa phủ mở rộng, bản thân đã thể hiện ý vị sâu xa.

Trường Nhạc công chúa có một bộ quân - năm trăm thân vệ là được sủng ái, mà giờ lại có đến ba bộ - nhân số có đến 1,500 thân vệ.

Mà bây giờ, con số thân vệ của nàng lần thứ hai tăng lên gấp đôi, ba ngàn người đã là một đơn vị tác chiến thấp nhất.

Trong Lạc Ấp, ngoại trừ mấy vị có tư cách kế thừa đại vị Hoàng tử ra, không có người nào nắm giữ hình thức đơn vị tác chiến, Trường Nhạc Công chúa là người đầu tiên.

Ý nghĩa ẩn chứa trong đó để những tên cáo già kia cảnh giác.

Mà Diệp Chân này không có bao nhiêu tư lịch, chuyện nổi danh nhất là hãm hại Điền Giang Hầu Điền Giảo nhậm chức Thủ Nhậm Giáo Úy, từ trình độ nào đó mà nói, điều này thể hiện thái độ của Trường Nhạc Công chúa phủ.

Trường Nhạc Công chúa đang nói rõ thái độ không muốn thấy những công tử ca ong bướm bình thường kia.

Lúc này, nếu ai dám đâm đầu đi vào vậy thì tự mình ngu xuẩn muốn chết, trách không được ai.

Vì lẽ đó, Diệp Chân chỉ tiền nhiệm một ngày đã báo cho Trường Nhạc Công chúa chuyện đã xong.

Thế nhưng, phiền phức Diệp Chân vừa đến.

Giáo úy thống soái một doanh ba ngàn người chính là đơn vị tác chiến cấp thấp nhất Đại Chu.

Làm đơn vị tác chiến cấp một thấp nhất, dù là chim sẻ, ngũ tạng cũng phải đầy đủ.

Hành quân tham mưu, quân ti mã, lương thảo quan, đội cận vệ, thám báo đội, quân pháp đội các loại, toàn bộ đều phải có.

Quân số dễ làm, sau khi Diệp Chân xin phép Địa công công, toàn bộ chọn võ giả

Nhập Đạo Cảnh thân gia thuần khiết từ Thống lĩnh cấm vệ Cổ Khuông Công chúa phủ bổ sung.

Thế nhưng để trống đến mười mấy chức vị thì khá phiền toái.

Ở tình huống bình thường, quân số dưới trướng Diệp Chân quen thuộc sau một khoảng thời gian là có thể toàn bộ an bài.

Nhưng đây là Đế đô Lạc Ấp, là quân chức cấm vệ trong thân vệ.

Theo thông lệ Đại Chu, ngoài thân vệ quân chức, có thể tăng một cấp quân chức sắp xếp, bao gồm cả cấm vệ cùng biên quân, cấm vệ quân chức chuyển đi biên quân, cũng có thể lên một cấp quân chức cho phép dùng.

Lấy thân vệ Giáo úy của Diệp Chân làm thí dụ, một khi chuyển đi đều là Đại thống lĩnh thống soái sư đoàn một vạn người.

Hơn nữa là loại Đại thống lĩnh vạn người chủ chiến tinh nhuệ nơi biên quân.

Trên căn bản, thân vệ chính là nơi con cháu vương công quý tộc lấy tiếng, tư lịch lăn lộn gần đủ, nhảy ra cái hệ thống này là có được một quân chức đủ tốt.

Chờ đến Nhân Ma chiến trường, không ăn thua quá nhiều cũng có thể hỗn thành chủ quan một nhánh quân đội, ở tình huống kia, không chỉ có càng an toàn, hơn nữa càng dễ dàng kiếm công huân.

Vì lẽ đó, khi Diệp Chân nhậm chức Thủ Nhậm Giáo Úy của Trường Nhạc Công chúa phủ truyền ra ngoài, cửa doanh trại Diệp Chân cũng sắp bị đạp phá.

Một ngày không phải quản gia Vương gia này cầu kiến, chính là tổng quản quốc công kia cầu kiến.

Làm Diệp Chân vô cùng phiền phức, Diệp Chân cuối cùng cũng có lúc cảm nhận được khổ não của Trường Nhạc Công chúa.

Vì để tránh cho phiền phức, những người này, Diệp Chân đều làm như không thấy, Diệp Chân dự định chờ sau khi quân số bổ sung xong lại bổ nhiệm thêm một phần khác.

Tuy rằng Diệp Chân vô ý trở thành một hộ vệ đầu lĩnh, nhưng hiện nay, Diệp Chân còn phải để bụng chi thân vệ này.

Dù có tiếng không có miếng cũng phải làm đến kỷ luật nghiêm minh.

Nếu như để một đám con cháu vương công quý tộc vào, có thể tưởng tượng, vừa đến thời khắc mấu chốt, quân lệnh Diệp Chân có thể quán triệt mấy phần.

Diệp Chân đã tính toán xong, vị trí chủ yếu, toàn bộ đều là tự tay Diệp Chân đề bạt, một ít vị trí không ảnh hưởng đến toàn cục giống như hành quân tham mưu, có thể ném đi.

Theo Địa công công nói, chỉ cần hai ngày, Thống lĩnh cấm vệ Cổ Khuông sẽ đem quân số bù đắp.

Vì lẽ đó hai ngày nay, Diệp Chân đem tất cả sự vụ đều cho Cổ Thiết Kỳ xử lý, hắn thì núp ở trong doanh trại chuyên tâm tu luyện.

Nhưng đang tu luyện lại bị âm thanh ầm ĩ quát mắng bên ngoài thức tỉnh.

-Bát ca, không phải ca ca ta từ chối, không phải ca ca ta không cho ngươi dẫn kiến, Giáo úy đại nhân thật sự không có ở đây, thật sự không ở đây a!

Đây là âm thanh Cổ Thiết Kỳ cười bồi.

Thần niệm của Diệp Chân lập tức như nước lan ra, tình hình ngoài doanh trại lập tức vừa xem hiểu ngay.

Ngoài doanh trại, một thanh niên mặt mày có mấy phần giống Cổ Thiết Kỳ nhưng so với Cổ Thiết Kỳ thì càng thêm khôi ngô đang mặt khó chịu nhìn Cổ Thiết Kỳ.

Phía sau thanh niên kia có ba thanh niên võ giả, lúc này mỗi người đều lộ vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Cổ Thiết Kỳ.

-Lão Cửu của ta, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, ngươi hỗn lên chức quân ti mã Công chúa phủ mới mấy ngày, con mắt đã hướng lên trời? Ngay cả huynh đệ ruột đang gặp khó khăn của mình cũng không giúp?

-Chờ mấy ngày nữa, nếu như ngươi làm Giáo úy gì đó, có phải lỗ mũi đều muốn hướng lên trời, đến lúc đó, có phải ngay cả Cổ gia đều không nhận?

Cổ Thuần Trí một bên chỉ vào cái trán Cổ Thiết Kỳ tức giận mắng, một bên liên tục tiến lên, để Cổ Thiết Kỳ đang cười bồi liên tiếp lui về phía sau.

-Cổ Thiết Kỳ, ngươi sẽ không thật sự cho rằng làm quân ti mã sẽ trèo lên cành cao, đối với Thuần Trí Bát gia mà nói... Đều không nghe chứ?

Một thanh niên phía sau Cổ Thuần Trí lên tiếng.

"Thuần Trí, Bát ca." mấy chữ này rơi vào trong tai Diệp Chân lập tức để Diệp Chân nhớ ra cái gì đó.

Trong đồng lứa Cổ gia, lão Đại cùng lão Bát Thuần Trí là dòng dõi đích tôn, liên tiếp chà đạp mấy chục thiếp thân hầu gái của Cổ Thiết Kỳ, lão Bát này đi đầu.

Bất quá, cấp bậc vương công thế thế rất nghiêm ngặt, làm nhất mạch con cháu như

Cổ Thuần Trí đối mặt với thứ mạch con cháu như Cổ Thiết Kỳ, bất kể tâm lý hay địa vị đều có ưu thế.

Mà Cổ Thiết Kỳ tựa hồ chịu đựng trở thành thói quen.

Ở trong gia tộc, bọn họ so với Cổ Thuần Trí, quả thật kém một bậc.

Cổ Thiết Kỳ lộ vẻ mặt làm khó, hết cách rồi, Diệp Chân ra nghiêm lệnh, hắn lại là chủ quản quân kỷ quân ti mã, nếu như hắn đi đầu làm trái, hắn sau này làm sao lăn lộn trong quân?

Làm sao xứng đáng với sự tín nhiệm của Diệp Chân dành cho hắn?

Bất đắc dĩ cười đi theo, Cổ Thiết Kỳ hung hăng nói.

- Bát ca, Diệp Giáo úy thật sự không có ở bên trong!

Một bên cười bồi, Cổ Thiết Kỳ một bên thần hồn truyền âm cho Cổ Thuần Trí.

- Bát ca, không phải ta không nể mặt ngươi, thực sự là Diệp Giáo úy rời.....

Ba!.

Cổ Thuần Trí tiến lên một bước, đột nhiên vung một tát lên mặt Cổ Thiết Kỳ, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Cổ Thiết Kỳ trực tiếp bị một tát đánh bay, khóe miệng đều nứt ra.

-Ngươi phản à, thật sự cho rằng mình cánh cứng? Ngay cả thân ca ca ta nói... Đều không nghe, thật sự cho rằng Cổ gia ta không có gia pháp!

Cổ Thuần Trí tức giận bổ nhào tới, một trận đấm đá Cổ Thiết Kỳ.

Ra tay thật không lưu tình, đá Cổ Thiết Kỳ kêu rên liên hồi.

Trong doanh trại, rất nhiều người thấy nhưng không có bất kỳ ai muốn đi ra ngoài.

Còn Diệp Chân, không phải hắn không thể ra làm chỗ dựa cho Cổ Thiết Kỳ, chuyện này, muốn xem ý tứ Cổ Thiết Kỳ.

Nếu như Cổ Thiết Kỳ không dám phản kháng, như vậy Diệp Chân đi ra ngoài tìm danh dự vì hắn, chẳng phải tự bôi xấu?

Trong tiếng kêu thảm, Cổ Thiết Kỳ thừa cơ ôm lấy bắp đùi Cổ Thuần Trí, nhìn thân vệ Công chúa phủ bốn phương tám hướng vây xem, một mặt bi thảm thấp giọng cầu khẩn nói.

- Bát ca, cho ta lưu mặt mũi, ngay ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy.....

- Nể mặt ngươi? Con hoang như người vừa rồi sao không nể mặt ta.....

Hai chữ "Con hoang" trong thời gian ngắn liền làm hai mắt Cổ Thiết Kỳ sung huyết, nhưng huyết mang chỉ chợt lóe lên liền bị áp chế.

-Bát ca, ngươi và ta tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng đều là huyết mạch Cổ gia....

-Ta nhổ vào, con hàng như ngươi cũng dám tự xưng là huyết mạch Cổ gia?

Cổ Thuần Trí đánh gãy lời Cổ Thiết Kỳ.

-Bát ca, không nên ép ta!

Biểu hiện trên mặt Cổ Thiết Kỳ trở nên hung tợn dữ dằn.

-Ép ngươi?

-Ép ngươi thì thế nào?

Cổ Thuần Trí liên tiếp quyền đấm cước đá.

-Ngươi còn dám phản kháng, xem lão tử hôm nay có đánh chết tên chó chết ngươi không.

-Lão tử rõ ràng được báo, Diệp Giáo úy ở ngay trong trại lính, ngươi lại dám lừa gạt ngay ở trước mặt lão tử? Ngươi thật sự cho rằng ngươi leo lên cành cao?

Vừa mắng, Cổ Thuần Trí ra chân càng thêm lực, một chân đá ra, mang tới tiếng sấm.

-Bát ca! Không nên ép ta!

Cổ Thiết Kỳ tung chưởng, đột nhiên rời khỏi Cổ Thuần Trí liên hoàn đả kích.

-Ồ, có bản lĩnh!

Cổ Thuần Trí hừ lạnh một tiếng, vung tát, đánh từ mặt trái Cổ Thiết Kỳ đi qua.

- Ta đánh ngươi thì như thế nào, có bản lĩnh, đỡ chiêu của lão tử đi!

Cổ Thuần Trí tự tin.

-Nếu như ngươi dám động một cọng lông măng của lão tử, vậy là phạm thượng, bất kính huynh trưởng!

Cổ Thuần Trí nói thế để Cổ Thiết Kỳ vừa vung tay lên đột nhiên ngưng lại.

Vừa dừng lại, một tát đã mạnh mẽ đánh trên mặt hắn.

Cả người Cổ Thiết Kỳ bị đập bay lên trời, hắn vô cùng phẫn nộ rít gào.

-Bát ca, ta chịu đủ lắm rồi, ta chịu đủ lắm rồi!