Chương 1290 Gặp Lại Huyết Linh Tử Sĩ
Trên thao trường của Trường Nhạc Công chúa phủ, hơn ba ngàn thân vệ đang tạo thành một vòng tròn lớn, trên lôi đài tỷ võ ở trung tâm nhất trên thao trường quan sát luận võ, thỉnh thoảng bùng nổ lên một làn sóng tiếng reo hò khuấy động nhiệt huyết, âm thanh trợ uy!
Vì giữ chức vụ chủ quan thân vệ doanh, Diệp Chân đang vững chãi ngồi ngay ngắn trên ghế, quan sát cuộc luận võ của quan quân cấp thấp tranh đoạt chức vị.
Nói thật, luận võ rất đặc sắc để Diệp Chân nhìn thấy rất nhiều võ kỹ bí pháp chưa từng gặp, đánh rất kịch liệt, gần như trận nào cũng thấy máu, phối hợp với tiếng reo hò của những binh sĩ kia để cho người khác nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng thời điểm bầu không khí trong ngoài võ đài đang rất kịch tính, trên mặt của Diệp Chân cũng mang theo một tầng mù mịt không cách nào bỏ được.
Từ hôm qua, sau khi nghe được việc An Linh Hầu huyết tế bách tính Bá Châu sẽ sống chết mặc bay, ngực của Diệp Chân như bị một tảng đá lớn đè ép, ngay cả hô hấp cũng rất dồn dập.
- Tướng quân, phía dưới chuẩn bị trận đấu tranh đoạt quân chức giữa thân vệ doanh thứ sáu dưới trướng ba vị Đô vệ.
Cổ Thiết Kỳ đứng sau lưng Diệp Chân thấp giọng nói.
Diệp Chân khẽ vuốt cằm, Cổ Thiết Kỳ đã ra hiệu luận võ bắt đầu.
Trên căn bản, tu vi cho phép võ giả làm Đô vệ đa số đều ở giữa Nhập Đạo Cảnh trung hậu kỳ, những võ giả Nhập Đạo Cảnh cửu trọng đỉnh phong, thậm chí cạnh tranh cũng là quân chức như nhau.
- Trận đấu đầu tiên là chức Đô vệ trong đệ nhất bộ thân vệ doanh thứ sáu.
Tiếng nói của Cổ Thiết Kỳ vừa rơi xuống đất, một võ giả cao lớn có tu vi cao tới Nhập Đạo Cảnh bát trọng đã bay lên võ đài, khóe miệng cười to lên.
- Các huynh đệ, lão Mã ta nhắm vào vị trí này không phải mới ngày một ngày hai, ngày hôm nay Giáo úy đại nhân cho cơ hội, lão Mã ta sẽ không bỏ qua! Hắc, đương nhiên, trong các ngươi nếu như ai thích vị trí này, chỉ cần các ngươi không sợ nắm đấm của lão Mã ta, vậy thì cứ đi lên!
Lão Mã vóc người to lớn một bên gầm thét, một bên đánh oanh oanh vào lồng ngực của bản thân, cực kỳ uy mãnh.
- Hừ, ta đến lĩnh giáo một hồi, quả đấm của ngươi lợi hại bao nhiêu?
Một võ giả vóc người trung đẳng nhưng hai tay dài hiếm thấy, nhảy lên võ đài.
Ai cũng không phát hiện, khi võ giả này nhảy lên võ đài, ánh mắt cố ý nhìn chăm chú Diệp Chân một chút.
- Tu vi ngươi này chỉ có Nhập Đạo Cảnh thất trọng, không đáng chú ý!
Lão Mã lắc đầu nói.
- Hừ, tuy tu vi của Giáo úy đại nhân chỉ có Nhập Đạo Cảnh nhị trọng, tại sao ngươi không nói Giáo úy đại nhân không đủ phân lượng?
Tên binh lính có cánh tay dài hiếm thấy, cười lạnh nói.
Dám nắm lấy Giáo úy Diệp Chân đùa giỡn, Cổ Thiết Kỳ sầm mặt lại, muốn tiến lên răn dạy, lại bị Diệp Chân ngăn lại.
Chút độ lượng ấy, Diệp Chân hắn vẫn có.
- Ít nói nhảm, muốn đánh thì đánh, không chiến thì cút đi!
Trong tiếng gầm gừ của lão Mã, hai người lập tức đã xông vào nhau hỗn chiến.
Hai người đều dùng hạ phẩm Hồn khí được đặc chế riêng, trang bị không kém hơn bao nhiêu, muốn phân ra cao thấp, chủ yếu là thực lực và võ kỹ bí pháp.
Nói thật, dựa theo năng lực nhãn lực của Diệp Chân cũng thấy hai người này muốn phân ra thắng bại, sợ sẽ phải tốn một chút thời gian.
Nhưng trên thực tế, chỉ mười chiêu.
Tu vi của tên binh lính có hai tay dài hiếm thấy kia chỉ là Nhập Đạo Cảnh thất trọng, đã đánh lão Mã có tu vi cao tới Nhập Đạo Cảnh bát trọng bay xuống lôi đài.
Ngực của lão Mã vang lên âm thanh xương vỡ cực kỳ dày đặc, để tất cả người đang xem cuộc chiến đều lấy làm kinh hãi, ngay cả Diệp Chân cũng có chút bất ngờ.
- Người đó là ai?
Diệp Chân hỏi.
- Hồi Tướng quân, người này tên Tần Đồ, xuất thân biên quân, quân chức cao nhất từng đảm nhiệm qua là đội trưởng, không huân vị!
Liễu Phong là quân sư do Diệp Chân bổ nhiệm, thấp giọng đáp.
Quân sư Liễu Phong này chính là nhân vật do Hưng Khánh Hầu Cơ Bang đưa tới, xuất thân vương công thế gia, dựa vào là dòng dõi đích tôn, còn có người nói có liên hệ huyết thống với Hưng Khánh Hầu.
Vừa thành niên, vì phụ thân của Liễu Phong tài giỏi, huyết mạch dòng chính của hắn có năm huynh đệ, danh ngạch truyền thừa đã sớm bị chiếm đi, không cách nào truyền thừa tước vị.
Chỉ dựa vào phụ thân hắn chiếu cố, cầm một Kiêu Kỵ giáo huân vị, so với huân vị, còn thấp hơn một cấp so với An Di Tướng Quân của Diệp Chân, nên quân chức cơ bản không có.
Tất cả chiến công cũng đều do phụ thân và huynh đệ giúp đỡ, tới nơi này chỉ đơn giản là mạ vàng chức vị, đã lăn lộn làm quân sư hai năm, sau đó chuyển đi đến cấm quân, lăn lộn trong cấm vệ đến Giáo úy quân chức, rồi tiếp tục bị điều đến biên quân làm Đại thống lĩnh sư đoàn vạn người.
Dựa vào năng lực của gia tộc, có thể dễ dàng được điều chỉnh đến chiến trường Nhân Ma, nhậm chức Đại thống lĩnh sư đoàn vạn người, thậm chí là thống soái một quân.
Đến khi đó, chiến công vô số, được thăng chức, chỉ cần khoảng mười năm, tước vị ngay trong tầm tay.
Mặt mũi của Hưng Khánh Hầu, Diệp Chân không thể không cho, An Di Tướng Quân huân vị mà Diệp Chân chỉ có cũng do Hưng Khánh Hầu trợ giúp một tay, phần ân tình này, Diệp Chân vẫn phải đáp lại.
Vì lẽ đó, Liễu Phong này đã trở thành quân sư của Diệp Chân.
Xuất thân thế gia, cũng có chút tài năng, hơn nữa theo cách nói trong thư của Hưng Khánh Hầu, là con cháu thế gia chân chính, đều được học tập mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được, bảo Diệp Chân yên tâm mà dùng người.
Cũng có thể tự sắp xếp vị trí phù hợp, không cần để ý đến danh tiếng của con cháu thế gia.
Điều duy nhất muốn lên án chính là, tên này và Cổ Thiết Kỳ chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, từ sáng đến tối ngoại trừ nữ nhân chính là nữ nhân.
Nhưng rất rõ ràng, Liễu Phong trải qua thực chiến so với Cổ Thiết Kỳ nhiều hơn gấp mười gấp trăm lần.
Mỗi khi hai người tiến đến cùng một chỗ, Liễu Phong sẽ nói đến hắn đã trải qua Noãn Ngọc lâu như thế nào, cô nương nơi đó uốn éo ra sao, tư thái gì, hấp dẫn mị hoặc như nào làm cho Cổ Thiết Kỳ thèm đến chảy nước miếng.
- Vượt cấp khiêu chiến, khá là bình tĩnh, Tần Đồ này rất tốt, đáng giá để bồi dưỡng trọng điểm!
Diệp Chân phất phất tay, cho Liễu Phong ghi chép.
Có lẽ, Tần Đồ chiến thắng lão Mã quá mức lưu loát, rất nhiều người tự giác biết mình không phải đối thủ hoặc nếu thắng được sẽ phải đánh đổi quá lớn, sau trận chiến đó, Tần Đồ trên căn bản đã nắm chặt chức Đô vệ.
- Lại không có người lên đài khiêu chiến, chức Đô vệ của vệ thứ sáu đệ nhất bộ, sẽ do Tần Đồ thu được!
- Được, nếu không có người khiêu chiến, như vậy từ giờ trở đi, Tần Đồ chính là Đô vệ vệ thứ sáu đệ nhất bộ! Trận kế tiếp!
Tiếng quát của Cổ Thiết Kỳ vang lên, nhưng bất ngờ chính là, Tần Đồ giành được thắng lợi nhưng không có bất kỳ ý muốn xuống lôi đài.
- Tần Đồ, vừa đã đoạt được quân chức, còn ngẩn người làm cái gì?
Cổ Thiết Kỳ lệ quát lên.
Tần Đồ không chút hoang mang nhìn sĩ tốt bốn phương tám hướng một chút, ánh mắt sáng quắc dán mắt vào Diệp Chân.
- Nếu Giáo úy đại nhân đồng ý, chỉ cần chiến thắng đài chủ là có thể đoạt được quân chức, như vậy Giáo úy đại nhân có dám trên lôi đánh một trận hay không?
- Lớn mật! Còn chưa cút xuống!
Cổ Thiết Kỳ bỗng gào thét.
Tần Đồ đối với âm thanh mắng của Cổ Thiết Kỳ cũng không để ý chút nào, trái lại nhìn chằm chằm Diệp Chân, nói.
- Nếu giáo úy đại nhân sợ, nếu không dám chiến, cứ mở miệng, Tần mỗ nhất định sẽ không để cho Giáo úy đại nhân mất mặt, nhất định sẽ tự mình lăn xuống đài!
Nói xong, Tần Đồ đã bắt đầu cười ha hả, trong tiếng cười, tràn đầy trào phúng.
Diệp Chân hơi nhướng mày.
- Ngươi dựa vào cái gì muốn đánh với ta một trận?
Diệp Chân đứng lên.
- Cái gọi là binh hừng hực một giuộc, tướng hừng hực một tổ, Tần Đồ ta cũng không muốn lăn lộn với một kẻ vô dụng! Giáo úy đại nhân, ngày hôm nay nếu như ngươi có thể đánh bại ta, cái mạng này của Tần Đồ ta, sau này chính là của ngươi!
Tần Đồ vỗ lồng ngực hét lên.
- Đã như vậy, vậy thì chiều theo ý ngươi.
- Tướng quân, một gia hỏa như thế, cũng đáng giá để ngươi tự mình ra tay, vẫn để ta tự mình thay ngươi ra...
Không chờ Cổ Thiết Kỳ nói xong, Liễu Phong đã vỗ nhẹ nhẹ Cổ Thiết Kỳ, bảo.
- Ta nói này Thiết Kỳ, bây giờ tên này khiêu chiến chính là uy vọng của Giáo úy đại nhân, nếu ngươi thắng, uy vọng của Giáo úy đại nhân cũng sẽ bị giảm, trận chiến này, phải để Giáo úy đại nhân tự mình ra tay.
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Liễu Phong lộ ra khen ngợi vẻ, cái nhìn trên đại cục, Liễu Phong này còn mạnh hơn Cổ Thiết Kỳ không ít.
- Ngày hôm nay, chính là luận võ, ngươi là đài chủ, nếu như ngươi thua, vậy chức Đô vệ ngươi vừa tới tay, bản Giáo úy sẽ cho tranh cướp một lần nữa!
Chân của Diệp Chân đang bất động, chợt thân hình nhẹ nhàng lóe lên, đã nhảy lên lôi đài tỷ võ.
Cho tới bây giờ, Diệp Chân có chút thưởng thức Tuần Đồ này, nhưng còn hơi kiêu ngạo cứng đầu, cần phải mài giũa một chút mới làm được việc lớn.
- Giáo úy đại nhân, nếu ta thắng thì sao?
- Ngươi không có cơ hội!
Diệp Chân một mặt khinh thường, nói.
Thái độ của Diệp Chân, để sắc mặt của Tần Đồ trở nên hơi lúng túng.
- Giáo úy đại nhân, ngươi chỉ có tu vi Nhập Đạo Cảnh nhị trọng!
- Hai tháng trước, ngay ở dưới chân của ngươi, một Đô Thống là Thông Thần cảnh nhị trọng đã bị ta miễn cưỡng đánh bò xuống! Còn ngươi chỉ có tu vi Nhập Đạo Cảnh thất trọng, còn chưa đáng kể!
Diệp Chân cười lạnh.
- Ta không giống vậy!
Sắc mặt của Tần Đồ trở nên cực kỳ khó coi.
- Ít nói nhảm, muốn tới thì tới! Làm sao lại dông dài như một nữ nhân vậy!
Diệp Chân cũng quyết định rồi, muốn dùng phương thức trực tiếp nhất đánh bại Tần Đồ này, trong quân, có thực lực càng mạnh mẽ, càng có thể chấn động khiến người sợ hãi!
- Mời chỉ giáo!
Vừa chắp tay, linh lực quanh thân Tần Đồ, đã tạo nên vô số quyền ảnh, đánh về phía Diệp Chân.
Hắn rất sáng suốt, hắn biết dựa vào trang bị, Hồn khí của Giáo úy Diệp Chân này tuyệt đối mạnh hơn so với hắn, vì lẽ đó từ bỏ Hồn khí, trực tiếp dùng thân thể để đấu, dưới tình huống này, chỉ cần Diệp Chân không phải quá vô liêm sỉ thì sẽ không vận dụng Hồn khí!
Chính như hắn dự liệu, hoặc là nói, xuất phát từ dự liệu tất cả mọi người, đối mặt với công kích của Tần Đồ, Diệp Chân cũng không thôi thúc hộ thể linh giáp quanh thân, đợi đến khi quyền ảnh tới gần, chỉ rất đơn giản đánh ra một quyền.
Một quyền vô cùng đơn giản, nhưng giống như núi cao, mạnh mẽ đánh nát vô số quyền ảnh của Tần Đồ, dư uy kia trực tiếp oanh cho Tần Đồ bay lên cao, trong mũi miệng phun ra từng ngụm máu dài như mũi tên!
Một quyền đã xử lý xong!
- Ngươi thua rồi!
Ba ngàn binh sĩ trợn mắt ngoác mồm nhìn kỹ, Diệp Chân nhẹ nhàng phủi tay, nói.
- Ngươi thua rồi, trận kế tiếp.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, biểu hiện của Tần Đồ đột nhiên trở nên cực kỳ hung tợn dữ dằn.
- Diệp Giáo úy, đây là ngươi ép ta!
Thời khắc gào thét, Tần Đồ đột nhiên nuốt vào một viên đan dược cỡ quả trứng gà.
Đan dược vào miệng chớp mắt, khí thế quanh người Tần Đồ đã điên cuồng tăng vọt.
Chỉ là Diệp Chân bỗng chớp mắt, khí tức quanh thân Tần Đồ đã từ Nhập Đạo Cảnh thất trọng bão táp tăng đến Nhập Đạo Cảnh cửu trọng đỉnh phong, Thông Thần cảnh nhất trọng, Thông Thần cảnh tam trọng, Thông Thần cảnh lục trọng đỉnh phong.
Khi khí tức của Tần Đồ tiêu thăng đến Thông Thần cảnh lục trọng đỉnh phong, quanh thân Tần Đồ đã đột ngột bốc lên viêm quang màu máu chói mắt.
Viêm quang màu đen xuất hiện chớp mắt, khí huyết, thần hồn, linh lực quanh thân Tần Đồ đã bắt đầu bốc cháy lên như điên, trực tiếp cuồng đẩy khí tức tu vi của Tần Đồ lên Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong!
Cũng trong nháy mắt này, toàn thân Tần Đồ đã biến thành một đoàn huyết sắc viêm quang, giống như chớp giật đánh về phía Diệp Chân, khuôn mặt kia vặn vẹo, hung tợn, dữ dằn gầm thét lên.
- Chết đi!
- Huyết Linh tử sĩ! Cẩn thận!
Nhìn tình cảnh này Liễu Phong hét to.