← Quay lại trang sách

Chương 1302 Tiểu Yêu Vui Mừng

----

Theo cách nói của bọn người Địa công công là đang đợi tình báo bên kia truyền đến.

Mà Diệp Chân thì cũng mượn thời gian nửa tháng này trắng trợn thao luyện, gần như thao luyện những thân vệ kia vào chỗ chết.

Lượng lớn quân dụng vật tư bị nhanh chóng tiêu hao, nửa tháng này, mức tiêu hao quân dụng vật tư tương đương với tổng số lượng tiêu hao vật tư quân dụng hai năm ở Trường Nhạc Công chúa phủ.

Gần như xương mỗi một thân vệ đều nát một nửa, cái đó là thực chiến chân chính.

Nhưng thương thế của bọn họ dưới không tính toán tiêu hao quân dụng vật tư cung cấp, còn có Lực trị liệu của Linh sư Ất Mộc Linh đến từ Thiên Miếu Thanh Điện do Diệp Chân mời tới, gần như trong ngày đó sẽ khôi phục.

Đội ngũ cận vệ vội vàng tạo thành này dưới huấn luyện giống như ma quỷ của Diệp Chân, chiến lực nhanh chóng tăng cường.

Có hơn một phần ba thân vệ dưới loại phương thức huấn luyện cường độ cao này đã đột phá bình cảnh trước mặt, tu vi tăng lên.

Không phải Diệp Chân quá cẩn thận, mà theo Diệp Chân quan sát thì nhiệm vụ lần này sợ là vô cùng nguy hiểm.

Gần xuất phát, buổi sáng, Diệp Chân gọi Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ vào trong doanh trại của hắn, sau đó đặt xuống tầng tầng kết giới cách âm.

- Các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hiện tại là cơ hội lui ra cuối cùng của các ngươi!

- Nhiệm vụ lần này, không đơn giản như vẻ bề ngoài! Rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, làm không cẩn thận có thể toàn quân bị diệt!

- Hiện tại, hai người các ngươi lui ra vẫn còn kịp! Bản tướng có thể đưa các ngươi đến nhà kho dưới lòng đất, cùng với những bộ thứ nhất, bộ thứ ba thân vệ một chỗ tiềm tu, hai người các ngươi còn có thể rút khỏi nhiệm vụ lần này.

Lúc nói lời này, biểu hiện của Diệp Chân cực kỳ nghiêm túc.

Không phải Diệp Chân chuyện bé xé ra to, mà Diệp Chân đã kiến thức được tính tình của những cao tầng Đại Chu Đế Quốc —— hoàn toàn chính là coi mạng người như cỏ rác.

Lại như cá cược lúc trước của Hưng Khánh Hầu và An Linh Hầu, hai người đánh nhau vì thể diện đã lấy tính mạng của hai vạn người để đánh cược.

Lại như là An Linh Hầu và Thần sư Vi Ngu, dùng nhục thân tinh khí của 6,400 võ giả tinh nhuệ để khởi động trận pháp.

So sánh với cái đó, hai ngàn thân vệ này căn bản không đáng chú ý.

Thậm chí Diệp Chân có một loại dự cảm, những thân vệ này làm không cẩn thận chính là bia đỡ đạn, chính là con rơi, chỉ là công cụ để che tai mắt người.

Theo tính cách của các vương công quý tộc Đại Chu, khả năng này quá lớn.

Cái này cũng là nguyên nhân tại sao hết lần này đến lần khác Diệp Chân ra mặt đoạt chức hành quân thống lĩnh, chính là phải nắm quyền chủ động vào trong tay mình, không đến mức không hiểu rõ bị đưa đi làm bia đỡ đạn.

- Lui ra, nếu vào lúc này ta lui ra, bất luận sau này các ngươi có thể trở về hay không, tiền đồ ở Công chúa phủ của ta xem như phá huỷ.

- Người không có gia tộc chống đỡ thì không có tư cách nhát gan!

- Gặp nguy hiểm mới được, gặp nguy hiểm mới đại diện cho công huân, công huân to lớn!

Cổ Thiết Kỳ cắn răng nói.

- Tuy ta có gia tộc chống đỡ, thế nhưng nếu bây giờ lui ra thì không phải phong cách của ta! Cuộc sống của ta quá bình thản, bây giờ thậm chí ta có thể nhìn thấy tương lai của ta ở gia tộc, ta muốn tìm sự kích thích, muốn cuộc đời thay đổi!

Hai mắt Liễu Phong tỏa sáng nói.

Diệp Chân thản nhiên nhìn chăm chú hai người.

- Các ngươi đã không muốn lui ra, như vậy còn có thời gian nửa ngày, hết sức chuẩn bị một ít thủ đoạn bảo mệnh.

Sau một ngày, cửa phủ của Trường Nhạc Công chúa phủ mở ra, dưới hai con Thanh Loan lông chim bóng loáng cực kỳ xinh đẹp dẫn dắt, xe ngựa Trường Nhạc Công chúa lần thứ hai rêu rao khắp nơi chậm rãi rời khỏi Lạc Ấp.

Nghe nói hoa biển Lĩnh Nam đã mở ra, Trường Nhạc Công chúa thích đùa nghịch chuẩn bị đi dạo một vòng.

Đây chỉ là chuyện công bố ra bên ngoài, theo Địa công công nói, sinh nhật Trường Nhạc Công chúa sắp đến, lần này xuất hành chính là tế tổ mà thôi.

Nhưng Trường Nhạc Công chúa là người trong hoàng tộc, tế tổ không tiến hành ở trong Tổ Thần Điện Lạc Ấp, leo núi lội nước làm gì?

Rời khỏi Lạc Ấp, Diệp Chân đã khai báo cho Trung Tuần Thú Cảnh Trạm nhiệm vụ của hắn đưa lên một phần báo cáo điều tra.

Tung tích hồn Ma đại náo Lạc Ấp, Diệp Chân tự nhiên không tra được.

Nhưng vì biểu lộ ra tác dụng của mình, Diệp Chân cho Cảnh Trạm ba cứ điểm bí mật buôn lậu buôn bán sản vật của Ma tộc.

Trong đó một chỗ quy mô còn khá lớn, càng xảo chính là sản nghiệp đó thuộc về

Điền Châu Công Điền Gia Vũ.

Danh sách Diệp Chân đã đưa lên, còn Điền Châu Công Điền Gia Vũ làm sao đau đầu vậy thì là chuyện của hắn.

Xe ngựa của Trường Nhạc Công chúa ra khỏi Lạc Ấp, một vạn cấm vệ do Cổ Khuông suất lĩnh đã chờ đợi ở ngoài cửa Lạc Ấp thành.

Sau đó một vạn cấm vệ ở ngoài, ba ngàn thân vệ ở trong, bao quanh bảo vệ xe ngựa của Trường Nhạc Công chúa, bước lên toà Thượng Cổ na di trận vô cùng lớn trên Long Du Nguyên.

Ánh sáng lóe lên, đội ngũ mười ba ngàn người lập tức biến mất trêm Long Du Nguyên.

Sau ba ngày, sau khi trải qua bốn lần Thượng Cổ na di trận và thời gian dài hành quân nhanh thì cấm vệ che chở xe ngựa Trường Nhạc Công chúa tiến vào một quân doanh nghỉ ngơi ở Nam châu.

Tiến vào quân doanh không bao lâu, sự vụ hành quân thống lĩnh của Diệp Chân mới chân chính bắt đầu.

Hai con Thanh Loan còn có xe ngựa của Trường Nhạc Công chúa ở lại quân doanh Nam châu, Trường Nhạc Công chúa đổi một thân thường phục sau đó dưới sự bảo hộ của Địa công công và trăm tên thái giám, mang theo ba ngàn thân vệ, đi theo một bí đạo trong trận doanh nam châu nhanh chóng ngang qua trăm dặm, đến một thung lũng không thấy bóng người tầng tầng đại trận che lấp.

Điều này làm cho Diệp Chân càng thêm khiếp sợ, xem cái bí đạo trong trại lính kia, hẳn là mới đào, nghĩ đến, chuyện này chắc thương nghị đã lâu.

Đi qua tầng tầng đại trận tiến vào sâu trong thung lũng, sừng sững trong đó là một Thượng Cổ na di trận không muốn người biết.

Một Nguyệt Tế của Tổ Thần Điện mang theo mười Tinh Tế chờ đợi ở nơi đó.

Nhìn thấy mấy người Trường Nhạc Công chúa đến, không nói một lời đã bắt đầu thôi thúc Thượng Cổ na di trận.

Nửa khắc đồng hồ sau, hơn ba ngàn bốn trăm người biến mất ở trong thung lũng.

Tầng tầng đại trận che lấp lần thứ hai mở ra, theo nguyên lực dưới nền đất chấn động một hồi, bí đạo tiêu hao không ít nhân lực khai quật ra vô thanh vô tức bị lấp đầy.

Khi mấy người Diệp Chân xuất hiện lần nữa đã là trong một hang núi do nhân công đào ra.

Trong hang núi, tương tự cũng có một Nguyệt Tế mang theo mười Tinh Tế bảo vệ.

- Đây là trang phục đã chuẩn bị, các ngươi đổi đi!

Tên Nguyệt Tế kia ném quá một đống trữ vật giới chỉ.

Đổ những thứ bên trong ra, cái mùi đó lập tức làm mọi người trợn tròn mắt, đặc biệt là Linh sư của Thiên Miếu xưa nay quen sống trong nhung lụa.

Nhưng dưới ánh nhìn của Phàn Tố và Cát Huyền, tất cả mọi người đều mặc vào những y phục chế tác bằng da thú khá nguyên thủy này.

Ngay cả Trường Nhạc Công chúa, ở ngoài váy dài cũng mặc lên một bộ da thú màu vàng, châu ngọc trên đầu cũng biến mất không còn tăm hơi, đã biến thành một chiếc trâm gỗ.

- Cát Nguyệt Tế, hay là ngươi đến dẫn đường đi?

Cách sơn động, Địa công công thân mang một váy da thú có vẻ không ra ngô ra khoai nói.

- Đương nhiên được do hắn đến dẫn đường! Không phải Cát Nguyệt Tế đối với nơi này rất quen thuộc sao!

Trường Nhạc Công chúa nãy giờ chưa mở miệng nói một câu đột nhiên nhìn những ngọn núi phương xa nói.

Sắc mặt Cát Huyền tối sầm lại, dùng một loại ngữ khí gần như giáo huấn nói.

- Công chúa điện hạ, mời ghi nhớ thân phận của ngươi!

Bất ngờ, lần này, Địa công công lại không cho ngươi bảo vệ Trường Nhạc Công chúa, trái lại bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.

- Từ giờ trở đi, đều mở to hai mắt ra nhìn cho cẩn trọng một chút, nơi này có chút độc vật, cho dù là Tổ Thần Điện chúng ta cũng không có giải dược.

Cảnh cáo một câu, mấy tên thân vệ Tinh Tế trong Tổ Thần Điện chạy đi, cầm ngọc phù trong tay bắt đầu phía trước dẫn đường.

Đội ngũ bắt đầu tiến lên một bờ núi non trùng điệp, trong núi là các loại sương mù vô hình vô chất.

Một tầng sương độc còn có thể, nếu trúng có thể lập tức có Thiên Không Tế Ti của Tổ Thần Điện lấy ra thuốc giải cứu chữa, nhưng có một số ít sương độc, chỉ cần hít vào một hơi thì trong mười tức cả người sẽ thối rữa mà chết.

Tất cả những thứ này đều làm cho biểu hiện của Diệp Chân trở nên cực kỳ ngơ ngác.

Chỉ trong thời gian nữa ngày đã có mười ba thân vệ không hiểu rõ chết đi, thậm chí ngay cả Linh sư của Thiên Miếu cũng vận may thấp đến cực điểm ngã xuống một vị.

Duy có một người cao hứng phi thường, đó chính là Tiểu Yêu!

Thỉnh thoảng tại hô to gọi nhỏ trong Linh Hải của Diệp Chân.

- Oa, nơi này lại có nhiều thực vật chưa từng gặp như thế!

- Phụ thân, bên kia có Tùng Xích Thảo, để ta tiếp xúc một chút, ta tiếp xúc một chút là có thể mô phỏng đặc tính và nghe ngóng nó!

- Phụ thân, dựa vào vách núi bên kia gần một chút, viên đá dựng thẳng trên vách núi cheo leo rất đặc thù....

Trong tiếng hô Tiểu Yêu, Diệp Chân chỉ có thể bất đắc dĩ trái một chân phải một bước không có phương pháp gì tiến lên.

Cũng may Diệp Chân có thân phận là thống lĩnh hành quân, không ai dám nghi vấn, bằng không, chỉ bằng hành động như vậy đã làm cho người ta nghi ngờ.

Nhưng làm như vậy cũng mấy lần đưa tới vài loại độc trùng chưa từng gặp.

May mà có Tiểu Yêu ở đây nên ngược lại cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Đi nhanh hai ngày trong dãy núi mênh mông, Cát Huyền đang dẫn đường thì dừng lại, nhìn về một khe núi phía trước.

Trong khe núi bố trí hơn một nghìn ngôi nhà dân, vô số người cả trai lẫn gái thân mang da thú ở trong đó làm lụng.

- Hừ, bộ lạc man nhân!

Cát Huyền hừ lạnh một tiếng.

- Thiên Miếu và Tổ Thần Điện tương ứng, xuất kích, giết chết!

- Diệp thống lĩnh, chỉ huy thân vệ của ngươi bao vây bốn phía, không được thả đi một man nhân nào!