Chương 1305 Lực Lượng Tạo Hóa (1)
----
- Tiểu Yêu, trở về.
Con mắt Diệp Chân đột nhiên trừng lớn, Diệp Chân kinh hãi cực kỳ phát hiện Tiểu Yêu lại như một làn khói nhằm phía tế đàn làm bằng đá.
- A Sửu, đến cùng ngươi nói với cái gì Tiểu Yêu vậy?
Mắt thấy không gọi được Tiểu Yêu, Diệp Chân lập tức gào thét về phía Thận Long Nguyên Linh A Sửu.
- Ạch, cũng không có gì, chính là làm một chút giao dịch nho nhỏ với nó.
- Giao dịch? Giao dịch gì?
Diệp Chân trợn mắt nhìn.
- Có tin ta hiện tại sẽ cho ngươi biến thành tử xà hay không?
- Ạch, Diệp đại gia, từ trên lý thuyết mà nói thì ngươi không giết chết được ta!
Giống như là ngươi tự mình không cách nào giết chết chính ngươi.
Dưới ánh mắt như giết người của Diệp Chân, Thận Long Nguyên Linh A Sửu quyết đoán kết thúc dông dài.
- Một chút thận khí, bản nguyên thận khí của Thái Cổ Thận Long mà thôi!
- Bản nguyên thận khí của Thái Cổ Thận Long, vậy thì có cái gì dùng?
Diệp Chân hỏi.
- Nói thí dụ như, có thể để cho Tiểu Yêu ngụy trang khí tức của nó giống với con bé kia, sau đó phân chút chỗ tốt!
Thận Long Nguyên Linh chỉ vào Tiểu Yêu đã bay lên tế đàn nói.
Nói thật, nếu không phải Thận Long Nguyên Linh A Sửu chỉ điểm, lúc này Diệp Chân vẫn đúng là không phát hiện được tung tích của Tiểu Yêu.
Trong vòng mười dặm xung quanh toà tế đàn làm bằng đá, khí tức cực kỳ hỗn loạn, càng có một loại sức mạnh không cách nào hình dung ngăn cách thần hồn của cảm ứng Diệp Chân, làm cho hắn không cách nào cảm ứng được phương vị của Tiểu Yêu.
Trên mái tóc đẹp theo gió lay động!
Theo Thận Long Nguyên Linh A Sửu chỉ, Diệp Chân ngơ ngác phát hiện, dây cột tóc lay động theo gió của Trường Nhạc Công chúa từ trước ba cái đã biến thành bốn cái.
Một cái trong đó chính là Tiểu Yêu thôi thúc Thái Cổ thận khí biến ảo.
Càng kinh người chính là vòng xoáy màu sắc rực rỡ trong hư không hạ xuống từng tia từng tia thải quang ánh sáng, lại không trở ngại chút nào tan vào dây cột tóc thứ tư vừa thêm vào kìa.
Cũng chính là tan vào trong cơ thể Tiểu Yêu.
- Bản nguyên thận khí của Thái Cổ Thận Long, vẫn còn có diệu dụng bực này, có thể mê hoặc đồ chơi kia?
Diệp Chân chỉ vào vòng xoáy màu sắc rực rỡ trên bầu trời hỏi.
- A Sửu, nói cho ta biết đồ chơi kia rốt cuộc là thứ gì?
Thận Long Nguyên Linh A Sửu ngẩn người nửa ngày, mới phun ra hai chữ.
- Tạo hóa!
- Đồ chơi đó là lực lượng tạo hóa!
- Lực lượng tạo hóa là cái gì?
Diệp Chân hỏi.
- Lực lượng tạo hóa chính là lực lượng tạo hóa! Chờ tu vi của ngươi đến thì tự nhiên sẽ biết! Giống như thiếu niên của nhân loại các ngươi thường hỏi yêu là cái gì, cảm tình là cái gì, chờ sau khi ngươi trải qua, lúc ngươi đạt đến thì tự nhiên sẽ biết thôi!
Dáng dấp của Thận Long Nguyên Linh A Sửu rất nghiêm túc.
- Lực lượng tạo hóa.
Ở trong cảm giác Diệp Chân, trong cơ thể Tiểu Yêu đang không ngừng mà hấp thu ánh sáng rực rỡ từ vòng xoáy màu sắc rực rỡ trong hạ, hình như xảy ra một loại biến hóa kỳ diệu không cách nào hình dung.
Mà biến hóa của Trường Nhạc Công chúa thì càng to lớn hơn.
Khí tức cả người đã trở nên hư vô mờ ảo, nếu như nói trước Trường Nhạc Công chúa là một ngọn cỏ nhỏ cứng cỏi đón gió phấp phới, như vậy lúc này chính là vô số hạt giống chờ phân phó.
Khí tức tu vi bản thân Trường Nhạc Công chúa không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trên dưới quanh người, đặc biệt là lượng lớn thải quang hòa vào dẫn đến nàng khí tức của nàng lóe ra một tia hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Mấy vạn võ giả man nhân, trưởng lão man nhân, Tế Ti man nhân còn đang tế bái hướng về phương hướng Trường Nhạc Công chúa, trên trăm vị Tế Ti man nhân mặc trường bào vải bố còn đang tranh luận không ngớt.
Trong hư không, vòng xoáy màu sắc rực rỡ phóng xuống lưu quang màu sắc rực rỡ đang yếu đi, hiển nhiên, loại nghi thức truyền thừa thần bí của Man tộc đã tiến vào giai đoạn kết thúc.
Theo nghi thức tiến vào kết thúc, hơn trăm vị Tế Ti Man tộc hộ tống Thánh nữ Man tộc tới rõ ràng lo lắng.
Nửa khắc đồng hồ sau, trong hư không vòng xoáy màu sắc rực rỡ hạ xuống ánh sáng trở nên trở nên thưa thớt, sắc mặt Diệp Chân biến đổi, hắn và Tiểu Yêu đột nhiên khôi phục một tia thần hồn liên hệ.
Gợn sóng sức mạnh thần bí tràn ngập xung quanh tế đàn làm bằng đá đang nhanh chóng suy yếu.
Tiếng kịch chấn ầm ầm ầm vang lên, tế đàn làm bằng đá hấp thu mọi tế phẩm tinh huyết sạch sành sanh bắt đầu chầm chậm chìm xuống, giữa bầu trời vòng xoáy màu sắc rực rỡ cũng dần thu lại, hư không bắt đầu nhanh tốc hợp lại!
- Tất cả mọi người tập trung hướng về giữa hồ!
Âm thanh của Nguyệt Tế Cát Huyền vang lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ đáy hồ vọt lên vô số đạo ám lưu tập trung hướng về giữa hồ.
Tốc độ của Diệp Chân là nhanh nhất, thế nhưng vừa đến phạm vi gần mười dặm giữa hồ, Diệp Chân đã đụng tới một tầng bình phong vô hình, không cách nào đi tới được nữa.
Nhưng tình huống như thế chỉ qua mười tức, khi tế đàn làm bằng đá hoàn toàn ẩn vào đáy hồ thì tầng kia bình phong vô hình kia cũng triệt để biến mất.
Hơn hai ngàn người bắt đầu nhanh chóng tập trung hướng về đáy hồ.
Giữa bầu trời, vòng xoáy màu sắc rực rỡ triệt để biến mất, thế nhưng Trường Nhạc Công chúa vẫn như cũ hư lơ lửng trên trời cao.
Quanh người không có sóng linh lực, không có bất kỳ sóng sức mạnh, chỉ nhắm hai mắt, hư lơ lửng trên trời cao.
Mấy ngàn người lưu động dưới đáy hồ lưu động làm cho Thánh hồ của Man tộc đang yên bình đột nhiên ám lưu khuấy động lên.
Võ giả man nhân bình thường cũng còn tốt, những Tế Ti Man nhân và trưởng lão man tộc kia nhìn tình cảnh này thì sắc mặt mỗi người đại biến.
- Thánh tế kết thúc, mời Thánh nữ vào cung!
Nhắm mắt chờ đợi nửa ngày, vị Đại Thánh tế của Man tộc răng đều sắp mất đi ánh sáng đột nhiên mạnh mẽ vung lên trượng thú đầu lâu đại biểu quyền uy.
Trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ tranh luận ngừng lại, hơn trăm tên khuôn mặt Thánh tế của Man tộc mặc trường bào vải bố nghiêm nghị, quanh người phát ra ánh sáng màu xanh lục chói mắt, một chiếc Thiên kiều do ánh sáng thuần màu xanh lục ngưng tụ đột nhiên xuất hiện, kéo dài về phía Trường Nhạc Công chúa đang nằm ở giữa trời cao.
- Chuẩn bị, mở trận, bạo!
Cát Huyền đơn giản nói năm chữ, hơn bốn trăm Linh sư còn sót lại của Thiên Miếu, chỉ trong thời gian năm chữ này đã hoàn thành động tác cực kỳ phức tạp.
Hơn ba trăm Linh sư phân bố tại tập trung đến ngoại vi đáy hồ, theo âm thanh của Cát Huyền vang lên, trong tay mỗi người đều tung mấy đạo đến mấy chục đạo trận bàn.
Mấy ngàn trận bàn này dưới sự khống chế của linh lực cực kỳ chuẩn xác rơi vào đáy hồ, gần như ngay khi toàn bộ rơi xuống đất, một luồng khí tức đặc hữu trận pháp bắt đầu bay lên.
Lúc này, Diệp Chân mới ngạc nhiên phát hiện, còn có 108 vị Linh sư của Thiên Miếu ở xung quanh Man tộc Thánh hồ.
Ngay khi Diệp Chân nhìn kỹ, 108 vị Linh sư của Thiên Miếu đột nhiên lấy một thanh đao đặc chế đâm vào chỗ yếu ngực bụng của bản thân, sau khi xuyên qua sáu đao, cuối cùng từng chuôi đao đi vào thiên linh.
Chớp mắt đi vào, tinh huyết, thần hồn, linh lực của bọn họ toàn bộ như điên cháy bùng lên.
Cùng thời khắc đó, tiết điểm trận pháp dưới chân bọn họ bùng nổ ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, giống như một hố đen bộc phát ra linh lực kinh khủng thôn phệ toàn bộ tinh huyết, thần hồn, linh lực cháy bùng lên của 108 vị Linh sư Thiên Miếu.
Vô số hoa văn trận pháp bắt đầu bốc lên, khí tức cực kỳ khủng bố bay lên xung quanh Thánh hồ của Man tộc.
Đại Thánh tế của Man tộc vừa vung vẩy cốt trượng tên kia đột nhiên trừng lớn hai mắt, biểu hiện sợ hãi cuồng hô.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, hào quang ba màu cực kỳ đáng sợ từ xung quanh Thánh hồ Man tộc bay lên, sau đó giống như sóng gợn khuấy động ra bốn phương tám hướng.
Tinh huyết, thần hồn của 108 tên Linh sư Thiên Miếu, còn có uy lực của mấy triệu viên linh thạch thượng phẩm trước đây chôn xuống, ở trong nháy mắt này bị các linh sư Thiên Miếu tự tay bố trí đại trận toàn bộ làm nổ ra.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Diệp Chân, hắn tận mắt thấy một Tế Ti Man tộc tu vi cao tới Thông Thần Cảnh cửu trọng đỉnh phong, trước mặt hào quang ba màu kia đã vô thanh vô tức hóa thành hư không!
Giống như xoá bỏ!
Không chỉ là Thông Thần Cảnh, ngay cả trưởng lão man tộc tu vi cao tới Huyền Cung Cảnh, dười hào quang ba màu trùng kích cũng hét thảm hóa thành một đám tro tàn.
Thậm chí những Thánh tế của Man tộc thân mang trường bào vải bố tu vi khí tức cực kỳ khủng bố cũng không ngoại lệ.
Bọn họ hét thảm, dưới hào quang ba màu oanh kích, quanh người bọn họ hung hăng dấy lên liệt diễm.
Khác biệt duy nhất chính là tốc độ bọn họ hóa thành tro tàn chậm hơn so với những trưởng lão man tộc, Tế Ti Man tộc kia rất nhiều.
Đột nhiên, con ngươi Diệp Chân rụt lại đến cực hạn.
Dù cho hắn còn cách mặt hồ hai mươi, ba mươi dặm, đạo hào quang ba màu càn quét về trung tâm nhất mấy người Diệp Chân tập trung.
Chỗ đi qua, hồ nước sâu hơn ngàn mét, trong nháy mắt bốc hơi lên không còn một mống.