Chương 1308 Tiểu Yêu Thu Hoạch?
----
Hình chiếu phân thân của Ma Thần Thượng cổ Xà Oa giống như có thể khóa chặt khí tức của Trường Nhạc Công chúa, bàn tay lớn ám màu nâu hình rắn cực kỳ chuẩn xác chụp vào vị trí của Trường Nhạc Công chúa.
Trong con ngươi Địa công công lộ ra vẻ quyết tuyệt, cuồng tru một tiếng, một thanh dao găm màu đen rơi ra, ánh đao dài ngàn mét mạnh mẽ chém về phía bàn tay lớn hình rắn, sau đó hắn nhào tới, cùng với hắn còn có hơn trăm nội thị của Trường Nhạc Công chúa!
Những nội thị xưa nay nhát gan sợ phiền phức, lúc này từng người gào thét thiêu đốt tinh Huyết Thần hồn bản thân, điên cuồng khởi động Hồn khí của bọn họ đánh về phía bàn tay lớn hình rắn, bọn họ dùng toàn bộ sức mạnh bảo vệ Trường Nhạc Công chúa, lại như là phi nga dập lửa, tranh thủ chút thời gian cho Trường Nhạc Công chúa.
Thế nhưng, sức mạnh hình chiếu phân thân của Xà Oa quá khủng bố, không nhìn thẳng Địa công công và hơn trăm nội thị ngăn cản, đấu đá lung tung chụp vào Trường Nhạc Công chúa vẫn còn nhắm mắt ngủ say.
Bị bàn tay lớn hình rắn va chạm, Địa công công bổ tới môt đao đột nhiên nát tan, sau đó phun mạnh máu tươi bay ra khỏi linh chu, còn những thái giám Thông Thần Cảnh kia thì dưới bàn tay khổng lồ hình rắn va chạm dồn dập bạo thành một đoàn huyết tương.
- Diệp Giáo úy, bảo vệ Công chúa.
Ngay khi thân hình Địa công công biến mất trong đường hầm đầy ngôi sao ngân quang, cuồng loạn hướng về phía Diệp Chân rít gào lên.
- Làm sao. Lẽ nào?
Cát Huyền nhìn Địa công công một đòn bị đánh bay, biểu hiện đột nhiên trở nên cực kỳ khiếp sợ.
- Mạnh như thế, lẽ nào có ngươi phá tan hư không, trực tiếp buông xuống một đạo linh thức bản thể.
- Hừ, ta nói rồi, các ngươi làm ta tức giận, làm ta tức giận!
Tiếng cười lớn của Xà Oa vang dội trong đường hầm.
Theo bàn tay lớn hình rắn của Xà Oa luồn vào trung tâm linh chu, toàn bộ linh chu kịch liệt chấn động lên, không ngừng có Thiên Miếu Linh sư, Tổ Thần Điện Tế
Ti, thân vệ từ linh chu rơi xuống, biến mất ở trong đường hầm.
Con mắt Diệp Chân trừng lên tròn vo, biểu hiện cũng trở nên khoa coi, loại tình huống hỗn loạn này, hắn cũng không biết nên làm sao.
- Cát lão quỷ, liều mạng đi!
Nhìn bàn tay lớn hình rắn nhằm về phía Trường Nhạc Công chúa, Phàn Tố đột nhiên cười thảm một tiếng, cúi đầu nuốt vào một viên đan dược, thoáng chốc, vô số phù văn chói mắt từ trong cơ thể hắn bay lên, tu vi khí tức của Phàn Tố lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được điên cuồng tăng vọt lên.
Khí tức của hắn trong thời gian ngắn đã tăng lên hai lần.
Cát Huyền cũng rên lên một tiếng, trực tiếp dùng một bình thuốc màu sắc quỷ dị, khí tức cũng giống như Phàn Tố, chớp mắt cả người biến thành màu xanh lục, khí tức cũng bão táp tăng lên gấp ba lần!
Tu vi khí tức của hai người bọn họ, nguyên vốn là Giới Vương cảnh mạnh mẽ mạc danh Diệp Chân chưa bao giờ tiếp xúc qua, lúc này khí tức tăng lên gấp mấy lần, chiến lực cũng điên cuồng tăng vọt.
Tinh châu màu bạc của Cát Huyền bắn ra tầng tầng ngôi sao hoa bảo vệ tự thân, run tay một cái tung ra mấy chục bình thuốc bột, cắn phá đầu ngón tay ở trong hư không vạch ra mấy đường, một chú ấn cực kỳ ác độc như bay đánh về bàn tay lớn hình rắn.
Ngươi khoan hãy nói, hai người này liều mạng tốc độ của bàn tay lớn hình rắn đưa về phía Trường Nhạc Công chúa trở nên chậm cực kỳ.
Mà linh chu, đang nhanh chóng lại gần cuối lối đi.
Công kích mạnh mẽ của Cát Huyền và Phàn Tố tầng tầng lớp lớp đánh lên phía trên bàn tay lớn hình rắn, làm cho linh chu kịch chấn không ngớt, mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã ra khỏi tàu bay tinh quang quấn quanh, biến mất ở trong đường hầm.
Đột nhiên, người bên cạnh Diệp Chân đồng thời vang lên hai tiếng kinh ngạc, hai người Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ lại đồng thời từ biên giới tàu bay tan vỡ rơi ra.
Ánh mắt của hai người lập tức trở nên cực kỳ sợ hãi, bản năng hướng về phía Diệp Chân hét ầm lên.
- Cứu mạng!
Thần niệm thay đổi thật nhanh, Diệp Chân thậm chí không kịp cân nhắc, theo bản năng thần niệm hơi động, hai roi mây từ ngón tay Diệp Chân nhanh như tia phóng ra, quấn lấy hai người.
Không cách nào hình dung lực lượng lôi kéo từ roi mây lên truyền đến.
- Tiểu Yêu!
Diệp Chân gào thét.
Ánh sáng xanh lục từ trên roi mây bắn ra bốn phía, linh lực quanh người Diệp Chân bùng lên, roi mây chầm chậm lôi Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ lên linh chu sắp vỡ.
Nhưng ngay khi hai người sắp bước lên linh chu thì sau lưng Diệp Chân lại có một lực lượng đánh tới.
- Khá lắm hôi tôn tử không biết xấu hổ! Ám toán chúng ta, tôn tử, chết tôn tử!
Thằn lằn A Sửu trong lồng ngực Diệp Chân nước bọt tung toé tức giận mắng lên.
Đương nhiên, tiếng mắng chửi này cũng chỉ có một mình Diệp Chân nghe thấy.
Thân thể Diệp Chân không tự chủ được ngã ra khỏi linh chu, chớp mắt xoay người, Diệp Chân nhìn thấy Lộc Cương đang giả bộ kinh ngạc thốt lên.
Vừa rồi, đứng ở bên cạnh Diệp Chân chính là Tinh Tế Lộc Cương, nhìn Diệp Chân rơi ra khỏi thuyền, tuy hắn còn giả bộ kinh ngạc thốt lên, thế nhưng ý mừng ở khóe mắt đã bán đứng hắn.
Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ vừa đứng lên linh chu đồng thời kinh ngạc thốt lên lê, theo bản năng muốn quăng roi mây cứu Diệp Chân.
Vô số ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân, đón lấy vô số loại khả năng cũng ngay lập tức hiện lên ở trong đầu Diệp Chân.
Lấy sức mạnh Diệp Chân còn phải phối hợp với Tiểu Yêu mới có thể cứu được hai người.
Mà hai người Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ gộp lại sợ là một phần ba sức mạnh của Tiểu Yêu cũng không có.
Huống hồ, trong thời khắc cực kỳ hỗn loạn này, Lộc Cương ám hại hắn một lần, nếu Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ cứu hắn, vậy gia hỏa vô sỉ này rất có thể sẽ xuất thủ lần thứ hai.
Nếu Diệp Chân giãy dụa, sợ là ba người Diệp Chân, Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ đều phải chết ở đây.
Cùng với hại chết Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ, còn không bằng một mình Diệp Chân.
Vừa rồi, Diệp Chân nhìn thấy những thân vệ tu vi thấp rơi vào đường hầm do ngôi sao ngân quang ngưng tụ thành này trong chớp mắt đã bị ngôi sao ngân quang xé thành mảnh vỡ.
Thế nhưng Địa công công tu vi cường hãn, còn có một chút Tinh Tế, Linh sư, thậm chí Đại Linh sư tu vi mạnh mẽ rơi vào đường hầm đều chỉ biến mất ở trong đường hầm, cũng không lập tức chết đi.
Nói cách khác, Diệp Chân ở trong đường hầm này vẫn có cơ hội sống.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, thần niệm của Diệp Chân thúc giục, roi mây của
Tiểu Yêu lập tức thu hồi khỏi người Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ.
Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ vồ hụt biểu hiện kinh ngạc, đồng thời bi thiết lên.
- Diệp Giáo úy!
Lộc Cương và Dương Chước Hào nhìn tình cảnh này lộ biểu hiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng trong chớp mặt Diệp Chân rơi ra khỏi linh chu thì đầu linh chu rốt cục đi qua cuối lối đi, Phàn Tố và Cát Huyền trong nháy mắt già mấy chục tuổi biểu hiện đồng thời buông lỏng.
Chỉ cần rời khỏi đường hầm bị tinh thần Ma Thần Thượng cổ Xà Oa khóa chặt này thì bọn họ sẽ an toàn!
Nhưng ngay khi linh chu chỉ còn lại một nữa thân thuyền nữa là đã hoàn toàn có thể ra khỏi vòng xoáy thì trong đường hầm lại truyền đến một tiếng gào phẫn nộ.
Bàn tay khổng lồ hình rắn màu nâu từ bỏ Trường Nhạc Công chúa, trực tiếp bỏ qua cho Cát Huyền và Phàn Tố, trở tay vỗ một cái!
Linh chu sắp đi qua đường hầm ầm ầm vỡ nát.
Trên đó còn sót lại Thiên Miếu Linh sư, Tổ Thần Điện Tế Ti dồn dập bị chấn động bay lên, bao gồm cả Cát Huyền và Phàn Tố.
Có lẽ góc độ đập của Xà Oa không tệ, có lẽ hơn nửa linh chu đã ra khỏi đầu cuối của vòng xoáy cho nên bọn họ đều bị chấn động tới cuối vòng xoáy đường hầm.
Chỉ có Trường Nhạc Công chúa ngủ say ở trung ương linh chu, bởi vì bốn thái giám cuối cùng che chở nàng bị một chưởng đánh ngã, Trường Nhạc Công chúa lại như là một đoạn cọc gỗ bình thường từ linh chu lên rơi xuống, rơi vào đường hầm ngân quang ngôi sao.
- Không.
Âm thanh rít gào như tàn phế của Cát Huyền và Phàn Tố từ một đầu khác đường hầm truyền đến.
Mà lúc này, Diệp Chân đang cực kỳ chật vật ứng đối lực lượng lôi kéo trong đường hầm không gian.
Ngôi sao ngân quang ở khắp mọi nơi làm cho y phục ngoài thân Diệp Chân vỡ nát, cắt Hắc Long Bá thể của Diệp Chân vỡ ra một đạo lại một đạo vết thương máu me đầm đìa.
Dọa Diệp Chân sợ hãi điên cuồng khởi động Hắc Long thủy linh lực trong cơ thể, không ngừng ngưng tụ vảy rồng hắc giáp, chống lại lực lượng lôi kéo đó.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân hơi động nhìn thấy Trường Nhạc Công chúa từ trên lối đi rơi xuống.
Theo bản năng, Diệp Chân vồ một về phía Trường Nhạc Công chúa, sau đó ôm thật chặt Trường Nhạc Công chúa đang nhắm chặt hai mắt.
Chớp mắt hai tay đưa tới, tay Diệp Chân run lên bần bật, thiếu một chút nữa thu lại rồi.
Nhưng ý chí cứng cỏi đã trải qua nhiều năm qua rèn luyện, vẫn để cho Diệp Chân ôm chặt cơ thể hoàn mỹ của nàng, gắt gao ôm vào trong lòng.
Trong đường nối ngôi sao tinh quang cũng làm cho y phục ngoài thân của Trường Nhạc Công chúa vỡ nát, nhưng quỷ dị chính là lấy Hắc Long Bá thể cường độ trung phẩm Trấn khí của Diệp Chân cũng bị ngôi sao ngân quang cắt đến vết thương đầy người, có nhiều chỗ thậm chí sâu đến tận xương.
Nhưng ngoài thân Trường Nhạc Công chúa lại không có chút vết thương nào.
Da thịt trắng như sứ dưới ngôi sao ngân quang cắt chém lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Không chỉ như vậy, Diệp Chân còn phát hiện, ôm chặt thân thể mềm mại trần như nhộng của Trường Nhạc Công chúa, thương tổn của những ngôi sao ngân quang kia đối với hắn hình như yếu đi rất nhiều.
Diệp Chân không biết vì sao lại xuất hiện tình huống như thế, nhưng chắc chắn là lần này trong truyền thừa Man tộc Thánh nữ, lưu quang màu sắc rực rỡ bị Trường Nhạc Công chúa hấp thu trong nước xoáy đã có tác dụng thần kỳ.
Ôm Trường Nhạc Công chúa, thân thể Diệp Chân lại như rơi vào động không đáy giống không ngừng rơi xuống phía dưới, nhưng rơi hoài vẫn không chạm đáy.
Trong chớp mắt này, đúng là sống một ngày bằng một năm.
- A Sửu, ngươi biết với tình huống hiện tại của ta thì kết cục sẽ thế nào không?
Diệp Chân theo bản năng hỏi Thận Long Nguyên Linh.
- Đường hầm không gian loạn lưu!
- Bởi vì hướng không gian các ngươi phát triển cưỡng ép bị ngăn cách, các ngươi rơi vào trong đường hầm không gian. Nhưng vận may của Diệp đại gia ngươi cũng khá, đường hầm không gian là do lực lượng tinh thần chu thiên đối lập ôn hợp gọi ra, nếu loại này mà là lực lượng không gian Hỗn Độn nguyên thủy nhất, sợ là chúng ta đã sớm thành mảnh vỡ!
A Sửu nói.
- Ý của ngươi là chúng ta sẽ không chết?
Diệp Chân hỏi.
- Chỉ cần vận may của đại gia ngươi không phải quá kém, rời khỏi đường hầm không gian này là sẽ không chết!
A Sửu nói.
- Có ý gì, nói rõ một chút?
Diệp Chân quát lên.
- Sau khi bị rơi vào đường hầm không gian, các ngươi rất có thể từ không gian liên kết trước đó rơi ra ở một không gian bất kỳ khác.
- Nhưng vấn đề là không biết không gian liên kết đó nối tới đâu, nên rất khó nói chắc!
- Giống như, một tiểu thế giới nào đó có nhân vật khủng bố, nếu vậy vẫn tính là tốt! Còn giống như không gian đó là một thế giới đã bị phá hủy hóa thành hỗn độn nguyên thủy.
- Nếu xuất hiện tại cái loại nơi đó, ầm một tiếng, chúng ta sẽ hóa thành hư vô, đời ta, cũng triệt để thành hôi tôn tử lang thang trong không gian hỗn độn, quy tôn tử cấp bậc hôi tôn tử!
A Sửu thở dài một tiếng.
- Phụ thân, đừng nghe A Sửu nói bậy, hắn đang doạ người! Khả năng xảy ra loại chuyện đó là cực kỳ nhỏ!
Âm thanh của Tiểu Yêu đột nhiên tiếng vang lên.
- Ngươi chỉ là một gia hỏa xuất thân đầu gỗ thì biết cái gì?
A Sửu khinh thường nói.
- Tiểu Yêu, ngươi cũng hiểu những cái này?
Biểu hiện của Diệp Chân cũng trở nên hơi nghi hoặc.
Tiểu Yêu ngẩn ngơ.
- Hình như những thứ đồ này, sau khi các ngươi nhắc tới mới đột nhiên hiện ra ở trong đầu của ta! Đúng rồi, trước đó lúc ta dung hợp lưu quang màu sắc rực rỡ của Man tộc truyền thừa, trong thần hồn của ta tràn vào vô số tin tức, suýt chút nữa căng nứt thần hồn của ta!
Thận Long Nguyên Linh A Sửu ngẩn người một chút, đột nhiên liền rít gào lên.
- Cái gì? Ngươi lại thu được một phần tin tức truyền thừa từ Thái Cổ, vậy sao cái đầu gỗ của ngươi còn chưa bị nổ nữa?
Vô số roi mây chớp mắt từ trong lồng ngực Diệp Chân đâm ra, đổ ập xuống đánh về phía thằn lằn A Sửu.
Ngay khi thằn lằn A Sửu hét thảm lên thì trong đường hầm có một luồng lực kéo vô cùng to lớn truyền đến, trực tiếp kéo thân thể Diệp Chân vào một chỗ điểm sáng ngân quang lấp lóe trong đường hầm!