← Quay lại trang sách

Chương 1309 Lưu Lạc Dị

----

Bên ngoài Bách Man sơn mạch, trong hang núi trước Thượng Cổ na di trận, Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ vừa rơi ra đã song song co quắp ngồi trên mặt đất, gào khóc thảm thiết!

Trong lúc sinh tử, Diệp Chân cứu bọn họ làm cho bọn họ rất cảm động.

Thế nhưng chân chính cảm động bọn họ chính là lúc Diệp Chân rơi xuống đã chủ động thu hồi roi mây ngăn cản bọn họ cứu viện.

Bọn họ đều là người thông minh, bọn họ rõ ràng mục đích thực sự hành động này của Diệp Chân.

Tính ra bọn họ đều là công tử ca nhà giàu, trong gia tộc có đông đảo huynh đệ tỷ muội, đặc biệt là giữa huynh đệ với nhau, từ nhỏ đã là đấu đá lẫn nhau, hiếm có chân nghĩa!

Nhưng ngày hôm nay, bọn họ đã thật sự cảm nhận được loại tình huynh đệ, huynh đệ chi nghĩa!

Nhưng chớp mắt vừa cảm nhận được, Diệp Chân đã biến mất ở trong thông đạo không gian loạn lưu.

- Liễu Phong, ngươi nói Diệp Giáo úy có sống sót hay không?

Ánh mắt Cổ Thiết Kỳ thật hơi giật mình nhìn chằm chằm Thượng Cổ na di trận, hình như muốn nhìn thấy thông đạo trong không gian loạn lưu kia.

- Sẽ, nhất định sẽ!

Dù cho biết rõ gần như không có hi vọng, Liễu Phong vẫn tiếp sức cho bản thân mình khẳng định gật đầu.

- Ngươi sẽ không ngốc đến nổi cho là bản thân chúng ta tự rơi xuống linh chu chứ?

Liễu Phong đột nhiên hạ thấp giọng hỏi.

Cổ Thiết Kỳ ngẩn ngơ, biểu hiện lập tức trở nên cực kỳ hung tợn dữ dằn.

- Chuyện này, không thể quên đi như thế được.

Trong ánh mắt Liễu Phong hiện ra vẻ tàn nhẫn, giao lưu giữa hai người chuyển đổi thành giao lưu thần hồn.

Lúc này, Cát Huyền và Phàn Tố ngã ra khỏi Thượng Cổ na di trận cũng như khô tàn trên đất, sắc mặt hai người trắng xám đáng sợ, nhưng biểu hiện lại không cách nào hình dung.

Dùng bốn chữ ‘như phụ mẫu chết’ để hình dung hình như cũng không đủ.

- Vận dụng nhiều sức mạnh như vậy, chuẩn bị nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp thành công thì Trường Nhạc Công chúa lại thất lạc ở trong thông đạo không gian loạn lưu!

Cát Huyền một mặt thương tiếc.

- Tuần Tra Ti chết tiệt, chuyện Man tộc thành lập Ma Thần thần miếu cung phụng mà cũng không tra được, sau khi trở về, lão phu nhất định phải lột da bọn họ!

- Cát lão quỷ, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng phát động nhân thủ tìm kiếm tung tích của Công chúa!

Phàn Tố bỗng nói.

Biểu hiện của Cát Huyền biến đổi, hình như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên điểm nổi lên đầu:

- Không sai, Man tộc Thánh nữ tạo hóa truyền thừa đã hoàn thành, như vậy chỉ cần vận may của Trường Nhạc Công chúa điện hạ không phải quá kém sẽ có thể sống rời khỏi đường hầm không gian loạn lưu kia!

- Hiện tại, chúng ta nên nghĩ biện pháp làm sao tiếp ứng được Trường Nhạc Công chúa điện hạ!

Trong nháy mắt tiếp theo, Cát Huyền liếc mắt nhìn xung quanh tàn phế quân chưa tới ngàn người, đột nhiên đứng lên nói.

- Đi, nhanh chóng quay lại Lạc Ấp, trở lại thương nghị làm sao tiếp ứng!

- Còn có các ngươi!

Cát Huyền nhìn về phía Nguyệt Tế và Tinh Tế bảo vệ Thượng Cổ na di bí trận này, nói.

- Các ngươi cũng cùng rời khỏi đi! Tuy rằng chúng ta thoát khỏi Ma Thần Thượng cổ Xà Oa kia truy sát, thế nhưng nghĩ đến Xà Oa đã khóa chặt vị trí cuối lối ra, không bao lâu nữa đại quân Man tộc sẽ đánh tới!

Nói xong, Cát Huyền run rẩy đứng dậy, lần thứ hai bước lên Thượng Cổ na di trận.

Dương Chước Hào vội vàng xông tới, đỡ lấy thân thể run rẩy của Cát Huyền, vừa hầu hạ vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Cát lão, nếu Man tộc có thể điều động hình chiếu phân thân của Ma Thần Thượng cổ, vậy tại sao chúng ta chỉ vận dụng chút người này chứ?

- Đến lên mấy vị Đại Tế Tư, hoặc là mấy vị Đại Thần Sư của Thiên Miếu đến thì muốn thu thập hình chiếu phân thân của Ma Thần Thượng cổ Xà Oa kia hẳn là không có bất cứ vấn đề gì chứ?

-Thậm chí, đừng nói là Thần Quân cung phụng Thiên Miếu, mời một hai vị cung phụng chiến hồn dưới chướng Chiến Hồn Điện của Tổ Thần Điện chúng ta cũng có thể ung dung hoàn thành nhiệm vụ này rồi?

Dương Chước Hào hỏi làm Cát Huyền lạnh lùng trừng hắn một cái, nữa ngày sau, mới từ khóe miệng phun ra hai chữ.

- Ngu xuẩn!

Hai chữ này làm Dương Chước Hào rất lúng túng, mà Phàn Tố nhìn thấy vậy thì vui vẻ, dùng một loại giọng điệu hưng tai mừng họa giải thích.

- Bất kể là Nhân tộc hay là Ma tộc, đều có Tiên Thiên Linh Bảo cảm ứng Thiên Đạo.

- Bình thường, Nhân tộc hoặc Ma tộc bước vào địa vực của đối phương thì những Tiên Thiên Linh Bảo có thể cảm ứng Thiên Đạo sẽ không cách nào cảm ứng được!

Nhưng nếu những nhân vật cường hãn có thể dẫn động Thiên Đạo bước vào địa vực của đối phương thì Tiên Thiên Linh Bảo sẽ lập tức cảnh báo.

- Hắc, đến lúc đó sợ là chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ thì trước hết đã nhấc lên một hồi nhân ma đại chiến! Đến lúc đó, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có thể sống sót trở về hay không đều là vấn đề!

- Tìm căn nguyên, vẫn là vấn đề tình báo!

Cát Huyền nghiến răng nghiến lợi.

- Nếu biết phản nghịch Man tộc đã xây dựng thần điện cung phụng Ma Thần Thượng cổ, như vậy trước thời hạn phái một nhánh đội ngũ thâm nhập Man tộc ám sát, phóng hỏa, phá hoại, phân tán lực chú ý của bọn họ, chuyện này có thể ung dung giải quyết! Ai biết...

Cát Huyền tức giận giậm chân, trong tiếng giậm chân của Cát Huyền, ánh sáng Thượng Cổ na di trận dâng lên, gần nghìn tàn phế quân trong nháy mắt biến mất không còn hơi thở không còn hình bóng.

Sau khi bọn họ rời khỏi đại trận khoảng nửa canh giờ, mấy vị Man tộc Tế Ti mang theo võ giả Man tộc ngay lập tức từ trên đỉnh ngọn núi trực tiếp đánh vào hang động do nhân công tạo nên này.

Một hồi gào thét, Thượng Cổ na di trận cực kỳ quý giá, sừng sững không biết bao lâu đã bị Man tộc Tế Ti đập nát bét.

Diệp Chân cảm giác lực lượng vờn quanh lôi kéo mình đã biến mất, hắn lại như là một viên thiên thạch bình thường từ trên trời cao rơi rụng xuống, có loại cảm giác như bị thiêu.

May mà, thân thể Trường Nhạc Công chúa trong lòng phát tán lực lượng mát mẻ không tên mới để Diệp Chân có thể chống đỡ được.

Như mấy ngày, nhưng là một khắc, Diệp Chân đột nhiên cảm giác sáng mắt lên, ánh mặt trời, tiếng người, đại địa đồng thời xuất hiện ở trước mắt hắn.

Dùng sức lắc lắc đầu, tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai còn có mấy loại âm thanh kỳ quái Diệp Chân không cách nào nghe rõ đồng thời nhảy vào trong đầu Diệp Chân.

Ánh mắt hơi động, Diệp Chân cảm giác có rất nhiều người đang tập trung lại đây, theo bản năng, Diệp Chân khẽ quát một tiếng.

- Tiểu Yêu!

Tiểu Yêu từ lâu đã tâm ý tương thông với Diệp Chân, theo Diệp Chân quát khẽ một tiếng, lập tức mọc ra lượng lớn lá xanh bao trùm lên thân thể mềm mại của Trường Nhạc Công chúa.

Đột nhiên, Diệp Chân kinh ngạc nhìn thấy con mắt Trường Nhạc Công chúa bị hắn ôm vào trong ngực chớp chớp, chầm chậm mở đôi mắt đẹp, cánh tay ngọc nhỏ dài khe khẽ rung lên, giẫy giụa rời khỏi Diệp Chân ôm ấp.

- Cô.... Cô tỉnh rồi?

Diệp Chân nói lắp bắp.

Trường Nhạc Công chúa khép hờ con ngươi, mặt cười ửng hồng nói.

- Diệp Giáo úy, ngươi.... Ngươi trước tiên mặc y phục vào!

- Ây....

Diệp Chân luống cuống tay chân chụp lên một bộ đồng phục võ sĩ, nhìn Trường Nhạc Công chúa quanh người bao trùm lá xanh nhanh chóng lấy ra một bộ váy dài đơn giản nhưng cực kỳ đẹp đẽ mặc vào, Diệp Chân nhíu mày.

- Công chúa, mặc cái này vào, vài món kia của ngươi.... Quá đáng chú ý!

Diệp Chân cầm một bộ nữ trang đưa cho Trường Nhạc Công chúa.

Diệp Chân cũng không biết trong trữ vật giới chỉ của hắn từ đâu có nữ trang, hẳn là của Liêu Phi Bạch?

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đột nhiên lại suy nghĩ đến sư tỷ Liêu Phi Bạch của mình, Hồng Hoang đại lục liên lạc bất tiện, không biết nàng ở đáy biển thế nào rồi?

Mũi ngọc tinh xảo khẽ động, ngửi trên y phục một cái, Trường Nhạc Công chúa khẽ cau mày nói.

- Có mùi của nữ nhân, người khác mặc qua?

Diệp Chân thấy bởi vì động tĩnh bên này đám người vây xem, còn có số lượng không ít sinh vật rõ ràng không thuộc tộc mình, cười khổ nói.

- Chúng ta có thể đã rời khỏi phạm vị Đại Chu Đế Quốc, có thể đã vào phạm vi Ma tộc, cũng có thể là trong một tiểu thế giới nào đó, chúng ta vẫn nên cẩn thận một ít đi!

Nhìn Trường Nhạc Công chúa thuận theo mặc đồng phục võ sĩ bó sát người bình thường Liêu Phi Bạch mặc, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm, Trường Nhạc Công chúa khá dễ sống chung, cũng không phải loại không biết phân biệt nặng nhẹ.

Bốn chữ ‘trời sinh quyến rũ’ này thật không phải nói lung tung!

Mặc đồng phục võ sĩ bó sát người này vào, đường cong vóc người ngạo nhân của Trường Nhạc Công chúa triển lộ không thể nghi ngờ, hơn nữa, lần đầu tiên Diệp Chân phát hiện, vóc người của Trường Nhạc Công chúa lại tốt như vậy, quả thực là

Ma thạch hấp tình.

Vừa rồi lúc trần truồng, bởi vì tình huống nguy cấp, Diệp Chân cũng không kịp quan sát.

- Đội cái nón nan (*) này lên đi!

(*) nón nan: nón được đan bằng tre, có mạng che mặt xung quanh.

Diệp Chân còn ném ra một bộ y phục.

Trường Nhạc Công chúa ngoan ngoãn nghe lời đội lên, sau đó ánh mắt nhìn Diệp Chân.

- Diệp Giáo úy, bây giờ chúng ta không biết lưu lạc ở phương nào, mà kinh nghiệm đơn độc hành tẩy bên ngoài của Bổn cung gần như là số không.....

Nói tới đây, Trường Nhạc Công chúa yên lặng nói tiếp.

- Bây giờ làm sao quay lại thì phải dựa vào Diệp Giáo úy sắp xếp rồi!

- Cái này không thành vấn đề, nhưng có một việc, từ giờ trở đi, Công chúa điện hạ nhất định phải nhớ kỹ một chuyện, không được tiếp tục gọi ta là "Diệp Giáo úy, mà ta cũng sẽ không gọi ngươi là Công chúa điện hạ, miễn làm người khác nghi ngờ, bại lộ thân phận!"

Diệp Chân nói.

- Bổn cung.....

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Diệp Chân, Trường Nhạc Công chúa chậm rãi đổi giọng.

- Ta đã hiểu! Mặt khác, Diệp....

- Gọi ta Diệp Chân, hoặc Diệp đại ca cũng có thể!

Diệp Chân nói.

- Được rồi, vậy bản... Ta cũng đổi xưng hô, Thải Thanh, ngươi gọi ta Thải Thanh là được!

Trường Nhạc Công chúa nói.

- Thải Thanh?

Biểu hiện Diệp Chân hơi run run, sau đó lên đường.

- Bây giờ cô đi theo ta, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn Trường Nhạc Công chúa vô cùng khéo léo đi theo phía sau mình, cuối cùng Diệp Chân vẫn không thể kiềm chế nghi hoặc đáy lòng, xoay người hỏi.

- Thải Thanh, lẽ nào cô không hỏi một chút lúc trước xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cô lại không có một tia nghi ngờ.... không phải cô muốn sau khi trở lại Lạc Ấp tìm ta tính sổ chứ?

Gương mặt Trường Nhạc Công chúa trở nên đỏ như máu, cuối đầu xuống nói.

- Thật ra, tuy rằng trước đó ta không thể động đậy, thế nhưng bên ngoài xảy ra biến hóa đều rõ ràng tất cả.

- Ta biết là ngươi cứu ta, ta biết y phục của ta bị không gian loạn lưu phá nát!

Ta còn biết, sở dĩ ngươi rơi xuống là bị nhóm tiểu nhân vô sỉ không biết xấu hổ của Tổ Thần Điện ám hại!

Vừa nhắc tới Tổ Thần Điện, gương mặt tươi cười đỏ ửng của Trường Nhạc Công chúa tản đi, nổi lên ba phần sát khí.

- Thải Thanh, có thể nói cho ta tại sao khi cô vừa nhắc tới Tổ Thần Điện thì có oán khí lớn như vậy hay không?

Diệp Chân đột nhiên hỏi.

Trường Nhạc Công chúa cắn môi anh đào, lấy yên lặng đáp lại Diệp Chân, hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này.

- Nếu cô không muốn nói, vậy thì thôi....

Còn chưa nói hết lời, Diệp Chân nhìn thấy một đám sinh vật từ phương xa tập trung tới được mấy trăm vị tướng mạo quái dị hình thể khác nhau, đột nhiên hít một hơi lạnh.

- Công.... Thải Thanh, chúng ta sợ là có phiền phức!