Chương 1333 Gọi Ta Thải Thanh
Không đúng, đại gia, rõ ràng có gì đó không đúng!
Thằn lằn A Sửu dùng móng vuốt xấu xí vuốt mắt, tràn đầy kinh ngạc.
- Đúng là tạo hóa thần lực, nhưng nàng ấy trực tiếp thủ tiêu hơn một nghìn nô lệ
Ma tộc, tiện tay triệu hoán ra âm linh, năng lực Ngự sử âm linh như vậy.....
Chết tiệt, trí nhớ của ta...
- Truyền thừa, năng lực như vậy, tuyệt đối hẳn là đến từ chính truyền thừa bí thuật của Thánh nữ Man tộc, nhưng truyền thừa bí thuật của Thánh nữ Man tộc chỉ có Thánh nữ Man tộc mới có thể lĩnh ngộ, nữ nhân kia.... Trường Nhạc Công chúa sao lại có thể...
A Sửu có chút rối loạn lên tiếng, Diệp Chân nghe ra mấy phần manh mối, lại càng nhíu mày, lớn tiếng ra lệnh.
Trăm vị Ma Hồn phía sau tên An tay cầm roi dài xông ra, tên Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh cửu trọng kia được Diệp Chân ban tên, gọi là Địch An, rít gào một tiếng tại chỗ, phát ra một làn sóng xung kích đáng sợ.
Kéo xuống cái roi thật dài, những Ma tộc đang xao động mới an ổn xuống.
- Ngoài những nô lệ gây sự kia, ba người các ngươi, đáng chết!
- Mỗi người bị phạt năm trăm roi, nếu có lần sau nữa, trực tiếp xử tử!
Diệp Chân ra lệnh, ba nô lệ đầu lĩnh Thông Thần cảnh đã bị ngã xuống đất, bang bang bang bị điên cuồng quất lên người.
Buồn cười nhất chính là thân thể của A Sửu chỉ to bằng bàn tay những tên kia, lại để cho Tiểu Yêu tạo ra một roi dành cho hắn, để hắn cũng tới tham gia trò vui.
Bị phạt roi chỉ là việc nhỏ, ba nô lệ đầu mục lại bị dọa sợ, vì bọn họ thật sự cảm nhận được lửa giận đến từ thần hồn.
Lần sau, chủ nhân của bọn họ, nói không chắc sẽ thật sự hủy diệt bọn họ không chút do dự!
- Thải Thanh, đây là năng lực mới cô vừa giác tỉnh được?
Diệp Chân tiện tay gọi Trường Nhạc Công chúa đến bên cạnh hỏi.
Trường Nhạc Công chúa có chút sợ hãi, gật đầu liên tục.
- Hẳn là như vậy, ta nghĩ muốn trừng phạt những Ma tộc kia một lần, loại bí pháp này theo bản năng xuất hiện!
- Còn có, Diệp đại ca, ta phát hiện gia hỏa này chơi rất vui!
Sắc mặt của Trường Nhạc Công chúa vui mừng hướng về phía Diệp Chân nói.
Không chờ Diệp Chân cất giọng, Trường Nhạc Công chúa đã vẫy tay, đã triệu hoán ra âm linh vừa rồi thôn phệ hơn một nghìn thần hồn, dưới sự khống chế của Trường Nhạc Công chúa, âm linh kia quả thực giống như món đồ chơi, bị nàng thôi thúc thích làm gì thì làm.
Còn về chiến lực, Diệp Chân không biết, ngược lại khí tức rất âm u để Diệp Chân có một loại cảm giác không thoải mái.
Ngược lại, đối với Trường Nhạc Công chúa, một âm linh hiếm thấy, mạnh mẽ bị nàng chơi đùa thành một món đồ chơi.
Chơi náo loạn một trận, Diệp Chân đột nhiên thay đổi một loại giọng điệu, dặn dò.
- Thải Thanh, cô nghe nói qua Linh Hư quả chưa?
- Linh Hư quả?
Trường Nhạc Công chúa ngẩn người một chút.
- Đã từng nghe qua.
Trong lòng Diệp Chân hơi động, trước đây theo thằn lằn A Sửu nói, hắn cần đại lượng Linh Hư quả, nhưng trời mới biết ở nơi này của Kê Hoa có thể có bao nhiêu Linh Hư quả, nên Diệp Chân muốn hỏi thăm một chút, xem Đại Chu cũng có Linh Hư quả hay không?
Nếu như có, dựa vào độ quý giá của Linh Hư quả, Trường Nhạc Công chúa làm Hoàng tộc, nhất định sẽ có nghe thấy.
- Nói cho ta nghe một chút!
- Linh Hư quả, rất quý giá! Nhưng, những linh quả kia trong vườn phụ hoàng ta, cũng không có!
- Vậy Phụ Hoàng ngươi có được từ đâu?
- Thiên Miếu dâng lên! Cứ mười năm, Thiên Miếu sẽ dâng lên ba ngàn Linh Hư quả cho phụ hoàng, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho thần tử một lần, lại thưởng cho các hoàng huynh một ít, ngược lại rất quý trọng. Ta từng ăn vụng được ba quả, chua chua ngọt ngọt, vừa vào miệng đã tan ra, ăn thật ngon, lại bị phụ hoàng ta giáo huấn một trận, nói ta lãng phí thiên địa kỳ trân!
Trường Nhạc Công chúa chu mỏ nói.
Diệp Chân nghe, âm thầm chắc lưỡi kinh ngạc, Đại Chu Thánh Thiên tử Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đều khen là thiên địa kỳ trân, nhưng Trường Nhạc Công chúa ăn vụng ba quả đã bị răn dạy, có thể thấy được món đồ chơi này rất quý giá.
Ngay cả con đường Đại Chu Thánh Thiên tử đạt được món đồ chơi này đều chỉ dựa vào Thiên Miếu, như vậy muốn từ trong Đại Chu có được Linh Hư quả, độ khả thi quá thấp.
Trước đây nghe vài câu nói của Kim Hoa Ma Quân Kê Hoa, hình như Tam Nhãn Ma tộc bọn họ cũng chính là gia tộc của Kê Hoa có vườn trái cây trồng Linh Hư quả, cũng chính là bảy loại ma linh quả.
Nếu thật sự như vậy, lượng lớn Linh Hư quả này, còn phải nghĩ biện pháp từ bên phía Ma tộc.
- Được rồi, Thải Thanh, hiện nay chúng ta vẫn còn ở..... trên địa bàn của Ma tộc, đặc biệt là cô, đừng nên làm ra động tĩnh quá lớn, miễn lôi kéo sự chú ý của người khác, tốt nhất an ổn một chút.
Diệp Chân răn dạy căn dặn một câu.
- Biết rồi!
Trường Nhạc Công chúa lần thứ hai bĩu cái môi đỏ.
- Vậy ta có thể qua bên kia hay không?
Trường Nhạc Công chúa chỉ chỉ đội ngũ nô lệ Nhân tộc!
Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút, dựa vào xuất thân của Trường Nhạc Công chúa, lúc này chỉ mới có bao lâu, dĩ nhiên sẽ yêu thích sống chung một chỗ với nô lệ
Nhân tộc đủ loại mùi?
- Ta yêu thích khí tức trên người bọn họ, không giống như bên cạnh ngươi...
Trường Nhạc Công chúa liếc mắt Ma tộc quanh người Diệp Chân.
- Được rồi, đi đi!
Diệp Chân gật đầu bất đắc dĩ.
- Có thể cho ta chỉ huy những Ma tộc kia hay không, ta muốn giúp đỡ bọn họ một chút?
Trường Nhạc công chúa đột nhiên quay người nói.
Diệp Chân do dự một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của Trường Nhạc Công chúa, gật đầu nói,
- Cô muốn làm gì, cứ dặn dò Địch An!
Nghe vậy, Trường Nhạc Công chúa vui vẻ nở nụ cười.
- Ta đã biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng!
Nhìn Trường Nhạc Công chúa như chú chim nhỏ bay vút qua, Diệp Chân đột nhiên phát một Đạo Thần hồn truyền âm.
- Công chúa điện hạ, cô hình như không vội trở về sao? Cũng không hỏi một chút kế hoạch của ta làm sao trốn về?
Một tiếng "Công chúa điện hạ" của Diệp Chân để thân thể mềm mại của Trường Nhạc Công chúa run lên, rồi đột nhiên thả người xuống đất, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Diệp Chân một chút.
- Chuyện trở về, ta tin tưởng Diệp đại ca ngươi sẽ an bài tốt đẹp.
- Còn muốn vội vã trở về? Diệp đại ca, ngươi không cảm thấy, Lạc Ấp giống như một lao tù khổng lồ sao, phủ Trường Nhạc Công chúa càng giống như một lao tù giam giữ ta!
- Lao tù?
- Không sai, là lao tù! Tháng ngày cùng ngươi lưu lạc đến Địa Giới Ma tộc, tuy rằng mỗi ngày trong lòng đều run sợ, nhưng mỗi một ngày trong khoảng thời gian hai mươi ngày ngắn ngủi này còn muốn đặc sắc hơn so với quá khứ mười tám năm qua của ta, còn muốn tự do hơn nhiều!
- Ta cảm thấy, này mới là cuộc sống! So với hai mươi ngày này, quá khứ mười tám năm qua của ta, mỗi một ngày đều lặp lại như đúc, nếu như có khả năng, ta yêu thích cuộc sống như thế này càng lâu thêm một chút!
Trường Nhạc Công chúa nhìn chăm chú Diệp Chân nói.
Diệp Chân nghe ra trong lời nói của Trường Nhạc Công chúa có ẩn ý, chính là nàng không muốn vội vàng quay về.
Khổ tâm, gật đầu cười.
- Hẳn là sẽ không quá nhanh!
Đạt được câu trả lời khẳng định, Trường Nhạc Công chúa đột nhiên hướng về phía Diệp Chân nở nụ cười ngọt ngào.
- Còn có, ta thích ngươi gọi ta Thải Thanh, ta chán ghét bốn chữ "Công chúa điện hạ"!
Nói xong, tiếng cười trong veo như chuông bạc, Trường Nhạc Công chúa đã lẫn vào trong đám nô lệ Nhân tộc, lớn tiếng quát mắng những Ma Hồn làm cái này làm cái kia, rất nhanh, Trường Nhạc Công chúa và những nô lệ Nhân tộc trung niên, thiếu nam thiếu nữ kia mang theo ánh mắt kính nể, đơn giản nháo thành một đoàn.
Những thiếu nam thiếu nữ trong nô lệ Nhân tộc vì Trường Nhạc Công chúa giống như nữ thần, ngọn cỏ ven đường, hoa dại, thậm chí bùn đất và hòn đá, dưới ngón tay của bọn họ đều có thể biến thành lễ vật tinh xảo.
Thỉnh thoảng còn cùng một chỗ với nô lệ Nhân tộc ngâm nga những ca từ cao vút như mây, tình cờ, có nô lệ Nhân tộc lấy ra cây sáo, món đó là đồ chơi nhỏ mua vui của xưa nay trong đám nô lệ Nhân tộc, lúc này lại làm cho Trường Nhạc Công chúa mê li.
Thời gian nửa tháng đảo mắt đã trôi qua, tiếng cười trong như chuông bạc của Trường Nhạc Công chúa hoặc gọi là Thải Thanh, gần hai mươi ba vạn nô lệ do Diệp Chân mang theo đã đến Địch Lĩnh mà Kê Hoa cắt cho hắn.
May mắn chính là, trên Địch Lĩnh có tới trăm vạn Ma tộc đủ loại sinh sống, tất cả đều là dòng máu Ma tộc cấp thấp, bằng không, cho hai mươi ba vạn nô lệ này xuất quân, ngay cả bọt nước đều không đánh được.
Theo Diệp Chân sắp xếp, hai mươi ba vạn nô lệ này, tất cả phải đi đào Lôi Hỏa Nhuyễn Ngọc khoáng, nhưng dưới sự yêu cầu của Trường Nhạc Công chúa, mười vạn nô lệ Nhân tộc được bị sắp xếp cho sản xuất lương thực, còn những nô lệ Ma tộc kia bao gồm nữ đày tớ, tất cả bị đưa đi đào mỏ.
Diệp Chân cũng không để ý, Kê Hoa vừa mới cho Diệp Chân năm vạn cân Lôi Hỏa Nhuyễn Ngọc, trên lãnh địa, một năm sản xuất mấy ngàn cân Lôi Hỏa Nhuyễn Ngọc, Diệp Chân không để ở trong lòng.
Có trời mới biết Diệp Chân có thể ngốc bao lâu ở lãnh địa này, có thể nắm được bao lâu?
Nên trước đó, Diệp Chân và Kê Hoa trao đổi qua, Thượng Cổ na di trận Ma tộc bị
Thần dụ phong tỏa, việc này sẽ kéo dài không được bao lâu, nếu như kéo dài quá lâu, kinh tế trong Địa Giới Ma tộc sẽ triệt để tan vỡ.
Ma tộc cũng giống như Nhân tộc của Đại Chu, cũng là một xã hội hoàn chỉnh, nhưng tồn tại chủng tộc thiên kỳ bách quái, cũng chỉ coi trọng huyết mạch và thực lực.
Nhưng thời điểm Thượng Cổ na di trận thả ra, có lẽ theo Diệp Chân đoán, trong Địa Giới Ma tộc nhất định sẽ trong ngoài gấp một hồi, Diệp Chân dự định, chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ thông qua nữa Thượng Cổ na di rời khỏi.
Hơn nữa, Diệp Chân còn đang đánh chủ ý lên Linh Hư quả của Ma tộc, chắc chắn sẽ không rời khỏi quá nhanh.
- A Sửu, tại sao linh hư này lại trồng tới bảy loại màu sắc, đến cùng ta cần dùng loại nào?
Diệp Chân nhìn bảy loại ma linh quả có màu sắc khác nhau, hỏi.
- Ây.... Kỳ thực, bất luận loại màu sắc nào, hiệu quả đều không khác mấy!
Thằn lằn A Sửu nói.
- Tại sao bên Ma tộc lại gọi là bảy loại ma linh quả?
Diệp Chân nghi ngờ.
- Đó là bởi vì ma linh quả cũng chính là bản thân Linh Hư quả sẽ bị hoàn cảnh ngoại giới ảnh hưởng khá lớn! Nếu như trong quá trình sinh trưởng, nó hấp thu quá nhiều mộc linh lực, sẽ biến thành màu xanh lục. Loại ma linh quả màu xanh lục này, tác dụng chủ yếu là nếu người dùng tu luyện công pháp hệ Mộc, như vậy linh lực tu vi của hắn sẽ được lấp đầy một lần!
- Đám gia hoả Ma tộc này cực kỳ ngu xuẩn, mới lấy màu sắc đến phân chia ma linh quả, kỳ thực hiệu quả của nó là như thế....
A Sửu là một tên lắm lời, máy hát vừa mở ra sẽ không ngừng.
Diệp Chân tiện tay chọn một viên ma linh quả màu vàng đất, chậm rãi nuốt vào.
Quả này vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một loại cảm giác mát mẻ kỳ lạ nhằm về phía toàn thân, ánh sáng của Thổ Linh trụ được đúc thành từ Khôn Nguyên chưởng mạch lấp loé một trận, linh lực cứ như vậy tăng trưởng một chút.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần niệm của Diệp Chân hơi động, đã bắt đầu tìm hiểu, ngưng tụ ra hai viên đạo văn hệ Thổ.
Thần niệm chỉ cần hơi động, thường ngày cần một khắc đồng hồ mới có thể chậm rãi cảm ứng được đạo văn hệ Thổ chất chứa trong thiên địa, bây giờ chỉ trong nháy mắt, Diệp Chân đã cảm ứng được.
Càng quan trọng chính là, thường ngày tìm hiểu, muốn cảm ứng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể kết hợp sức mạnh của mình tìm hiểu một, hai từ trong vô số đạo văn hệ Thổ.
Nhưng hiện tại, Linh Hư quả biến thành sức mạnh không tên mát mẻ gia trì xuống, trước mắt tất cả đạo văn mạch lạc, gợn sóng, rõ ràng gần gấp trăm lần so với trước, rất nhanh đã có thể nghiệm chứng sức mạnh trong Thổ Linh trụ của mình.
Một viên đạo văn không trọn vẹn đang chậm rãi hiện lên trên Thổ Linh trụ của Diệp Chân!