Chương 1337 Oan Gia Ngõ Hẹp
Diệp Chân không biết phương pháp không vẻ vang trong miệng Kê Hoa là cái gì, nhưng, thời điểm Kê Hoa hoàn thành hứa hẹn, cho Diệp Chân một ngàn ma linh quả, so với nhu cầu của Diệp Chân, cũng không bằng bốn, năm phân.
Theo lời giải thích của Thận Long Nguyên Linh A Sửu, đối với Diệp Chân tu luyện mà nói, Linh Hư quả càng nhiều càng tốt, có mấy vạn quả là rất tốt.
Nhu cầu của Tiểu Yêu không nhiều, có khoảng chừng một vạn Linh Hư quả, có thể đã gần đủ, nhưng còn Tiểu Miêu, cần Linh Hư quả lại là một con số trên trời, ba mươi đến năm mươi vạn.
Dù là Nhân Tôn Hoàng Thánh Thiên tử của Đại Chu, cứ mỗi mười năm chỉ thu được ba ngàn quả Linh Hư quả tươi mới mà thôi, muốn tích góp lại hơn ba mươi vạn Linh Hư quả, cũng phải hơn ngàn năm.
Nói cách khác, từ con đường bình thường, Diệp Chân đừng muốn đạt được lượng lớn Linh Hư quả, vì lẽ đó, lần này, Diệp Chân tích cực theo Kê Hoa đến Thần Mâu thành lãnh địa bổn gia Hoàng tộc Tam Nhãn Ma tộc, trước khi đến không có ý định làm việc tốt.
Căn cứ theo vài câu Kê Hoa đề cập đến, hình như vườn quả ma linh quả này, ngay ở trong lãnh địa bổn gia, nhưng cụ thể ở đâu, ngoại trừ tộc trưởng và mấy vị tộc lão Tam Nhãn Ma tộc, không còn ai biết.
Từ khi tiến vào Thần Mâu thành, Kê Hoa nghỉ ngơi trong trạch viện trong Thần Mâu thành, Diệp Chân đã thu lại ngụy trang bản tôn, sau đó một lần nữa ngưng tụ ra phân thân Ma soái.
Phân ra một thành Thần niệm ở lại với phân thân Ma soái, để phân thân Ma soái tọa trấn trong phòng nhỏ của bản thân, thần niệm của Diệp Chân hơi động, đã phát động Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn, vô thanh vô tức trốn vào dưới nền đất.
Diệp Chân cảm thấy, nếu là vườn hoa quả, như vậy diện tích khẳng định không nhỏ, nói không chắc rất lớn, nếu mò tìm lung tung trong lòng đất, cũng sẽ có xác suất rất lớn đụng phải.
Diệp Chân càng kiên định cho rằng, chỉ cần hắn bỏ ra đủ thời gian, chắc có thể tìm được vườn hoa quả.
Không thể không nói, Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn phi thường thần dị, dưới nền đất Thần Mâu thành Tam nhãn Hoàng tộc, tuy rằng không giống như Lạc Ấp có tầng tầng lớp lớp trận pháp dày đặc, lúc dùng Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn ngang qua đều phải cẩn thận.
Thế nhưng thần hồn dưới nền đất vẫn như cũ không có cách nào xem phòng ngự như bình thường, tất cả đều vì phòng ngừa có người tinh thông độn thuật, lẻn vào gây chuyện.
Có chút pháp môn, nếu không nhờ thằn lằn A Sửu nhắc nhở, Diệp Chân đã có thể vô tình khởi động.
Thần Mâu thành khá lớn, nhưng so với Lạc Ấp, nhỏ hơn nhiều, chỉ dùng một đêm, Diệp Chân điều tra một lần trong lòng đất, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, trải qua đêm đó, Diệp Chân chí ít đã lẻn vào bảo khố trong lòng đất hai vị tộc lão Tam Nhãn Ma tộc, cất giữ bên trong khá phong phú, bảo bối cất giữ trong đó, đủ để bù đắp được quốc khố lúc trước của Tây Điền Quận Quốc.
Nhưng Diệp Chân vẫn kiềm chế lòng tham, đều không lấy đi thứ gì.
Diệp Chân rất rõ ràng mục đích chuyến đi này của hắn là cái gì, Linh Hư quả.
Một khi trộm Tàng bảo khố những tên kia, mà vô tình bại lộ có cao thủ từ dưới nền đất lẻn vào, vậy thì thật sự là đánh rắn động cỏ, sẽ không thể bù đắp được mất mát.
Tìm kiếm một đem, Diệp Chân lặng lẽ không một âm thanh quay lại chỗ ở, vặn vẹo bả vai một cái, thân hình phân thân Ma soái đã biến ảo, sau nửa hơi thở, bản thể của Diệp Chân lần nữa biến thành phân thân Ma soái.
Trong phúc địa Ma tộc, cũng là lãnh địa Hoàng tộc Tam Nhãn Ma tộc, Diệp Chân làm việc không thể không vạn phần cẩn thận, ban ngày vì phòng có việc, để bản tôn tọa trấn vẫn tốt hơn.
Sau bảy ngày tộc tế hàng năm của Tam Nhãn Ma tộc sẽ diễn ra, khi đó, mới đúng là Hoàng tộc Tam Nhãn Ma tộc tế bái Ma Thần Đặc hữu của Bộ tộc bọn họ, sau đó nộp lên trên phần thu hoạch được từ lãnh địa của bản thân, khi đó mới nhận được tài nguyên tu luyện.
Nhưng chỉ bảy ngày, Kê Hoa cũng không cách nào nhàn rỗi, không ngừng bái phỏng tộc lão gia tộc, tặng lễ.
Theo cách nói của Kê Hoa, hắn không cầu những tộc lão kia cho hắn bao nhiêu trợ lực, chỉ cầu ở thời khắc then chốt đừng bỏ đá xuống giếng là được.
Tặng lễ vật, nhưng là Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh trung hậu kỳ trước đây Diệp Chân tiện tay giúp tăng lên tu vi, thứ đó là một trong các lễ vật mà Ma tộc hiếu chiến thích nhất.
Bất luận một đời Ma tộc nào đều không thể rời bỏ chiến tranh, còn có thể thông qua các loại hồn thuật để chiến lực quân đội Ma Hồn Ma tộc tăng vọt gấp hai ba lần, lại là bảo vật vô giá.
Thời điểm Ma Hồn còn chưa đạt được Nhập Đạo Cảnh trung hậu kỳ, thế nhưng Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh tử vong so với những Ma Hồn Hồn Hải cảnh, Chú Mạch Cảnh dẫn theo cũng sẽ ít hơn.
Nếu như dốc hết vốn liếng bồi dưỡng, sau mấy trăm năm, gia tộc của bản thân có thêm một Ma Hồn Thông Thần cảnh cũng không thành vấn đề. Nếu vận may đủ tốt, lại có đầy đủ vốn liếng, tử tôn của mình nói không chừng sẽ có nhiều hơn một Ma Hồn Huyền Cung Cảnh.
Ma Hồn Huyền Cung Cảnh, có lúc thậm chí có thể quyết định con số chiến công cấp bậc đại chiến một triệu người.
Như vậy dâng lên lễ vật có tiềm lực, so với năm ngoái, năm nay Kê Hoa dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí còn có tộc lão quan tâm tới thương thế trên mặt của hắn.
Buồn phiền duy nhất chính là Kê Nan, tên kia, từ sau ngày đó bị Diệp Chân đánh tơi bời một trận, lại như một con chó điên, tại mọi thời khắc đều muốn gây sự với Kê Hoa, càng muốn làm thịt Diệp Chân, thậm chí đến trình độ cực kỳ vô lại.
Lúc xế chiều ngày thứ tư, Kê Hoa đang bái phỏng trong phủ một tộc lão, làm như tùy tùng, Diệp Chân và một đám thuộc hạ của Kê Hoa đều chỉ có thể hầu ngoài cửa phủ.
Thật xa, Diệp Chân đã nhìn thấy Kê Nan cũng mang theo một nhóm lớn tùy tùng đi tới quý phủ của tộc lão này.
Nhìn bộ dáng Kê Nan cực kỳ hùng hổ đang nhanh chóng chạy tới, Diệp Chân theo bản năng cảm thấy không đúng lắm.
Nếu là con cháu Hoàng tộc Tam Nhãn Ma tộc, sắp xếp mấy ngày nay đều sẽ không khác mấy, đều tặng lễ tộc lão nắm giữ quyền hành trong hoàng tộc để mưu cầu chỗ tốt.
Nhưng đây cũng đi quá đúng dịp, đây đã là địa điểm thứ hai Kê Nan và Kê Hoa gặp nhau cùng một chỗ.
- Tên kia đến rồi, chúng ta tránh xa một chút!
Diệp Chân không muốn gây chuyện, thấp giọng dặn dò một tiếng, lùi lại một bên theo Kê Hoa.
Nói đến đây, Kê Hoa cũng thật xui xẻo, cường giả Huyền Cung Cảnh trước đây do Kê Hoa mời chào lại bị Diệp Chân thủ tiêu hơn nửa, chỉ còn lại chín vị, tọa trấn lãnh địa lưu lại sáu vị, tuỳ tùng theo Kê Hoa đến đây chỉ có ba vị.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Kê Hoa ngày đó bị Kê Nan đánh gắt gao.
Nhưng mấy ngày nay hành động, Kê Hoa dùng Nhập Đạo Cảnh Ma Hồn làm tiền vốn, mạnh mẽ giao dịch được ba mươi tên nô lệ Ma tộc Huyền Cung Cảnh.
Mười lăm tên Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh, giao dịch được ba mươi tên Ma tộc nô lệ Huyền Cung Cảnh.
Khoản buôn bán này để Diệp Chân thấy vô cùng động tâm, đã có ý muốn Kê Hoa dạy cho hắn cách giao dịch nô lệ cao thủ Huyền Cung Cảnh như vậy.
Có trời mới biết Địch Lĩnh kia của hắn có thể tồn tại thời gian bao lâu, nhưng, chỉ cần tồn tại một ngày, Diệp Chân sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế bảo vệ mười vạn nô lệ Nhân tộc trong lãnh địa của hắn, để cuộc sống của bọn họ dễ chịu một chút.
Bởi vì tất cả thành viên đi theo đều là chiến nô Ma tộc, dù cho lúc này, Diệp Chân chỉ hóa trang thành một Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh, nhưng những chiến nô ma tộc này, vẫn rất nghe lời Diệp Chân... dồn dập tránh về một phía.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu bọn họ nghe lời Diệp Chân chính là Kê Hoa giao khống hồn cốt phù của bọn họ cho Diệp Chân.
Hiện nay, Diệp Chân là Đại tổng quản của Kê Hoa, thân phận này, cũng vì bảo vệ
Diệp Chân.
Thế nhưng, có lúc, ngươi tránh được, nhưng phiền phức sẽ không bỏ qua ngươi.
Nhìn Diệp Chân lùi tới một bên cửa phủ, Kê Nan cười lạnh một tiếng, vung tay lên, thủ hạ mang theo hơn hai mươi cao thủ vây lại.
- Thực sự là oan gia ngõ hẹp!
Kê Nan lạnh lùng nhìn về phía Diệp Chân.
- Xin chào đại nhân!
Kê Hoa không ở đây, Kê Nan là Hoàng tộc nhất mạch Tam Nhãn Ma tộc, theo quy củ
Tam Nhãn Ma tộc, phải chào.
Không thể nói, biểu hiện của Kê Nan trở nên cực kỳ khó coi, chỉ vào Diệp Chân rít gào lên.
- Ngươi gọi ta cái gì? Ngươi Ma Hồn thấp hèn này, lại dám xưng đem một vị Tam nhãn Hoàng tộc là đồ con lợn!
Loại lên án không liên hệ này để Diệp Chân trực tiếp không nói gì, cũng làm cho hắn lần thứ hai thấy được Ma tộc vô sỉ.
Hai âm tiết "Đại nhân" và "Đồ con lợn" chính là dù có thay đổi cũng không có liên quan đến nhau.
Đương nhiên, đối với Kê Nan hết sức muốn tìm lỗi, dù không có chút quan hệ nào cũng có thể kéo tới cùng một chỗ.
Rít gào một tiếng, biểu hiện của Kê Nan bỗng trở nên cực kỳ hung tợn dữ dằn.
- Một Ma Hồn thấp hèn lại dám sỉ nhục Tam nhãn Hoàng tộc nhất mạch cao quý! Lên, giết chết tên Ma Hồn thấp hèn này cho ta, ta muốn lấy cái đầu của hắn làm cái bô.....
Còn không chờ Kê Nan rít gào xong xuôi, Diệp Chân liền lùi tới ba mươi tên Huyền Cung Cảnh Ma tộc chiến nô phía sau, cũng lớn tiếng rít gào lên đến.
- Có người muốn cướp Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh dưới tay Kê Hoa đại nhân, có người muốn cướp của cải của Kê Hoa đại nhân, các ngươi còn ngẩn người làm gì?
- Bất luận tên nào dám cướp của cải của đại nhân người, đều là kẻ địch, lên, giết cho ta!
Một bên cao giọng quát chói tai, Diệp Chân một bên thúc giục khống hồn cốt phù, ba mươi tên Ma tộc chiến nô Huyền Cung Cảnh nhúc nhích một chút.
Vốn dĩ, những Ma tộc chiến nô này không dám ra tay hướng về Kê Nan, nhưng, trong khống hồn cốt phù truyền đến gợn sóng khủng bố để bọn họ cảm giác được tính mạng của bọn họ đang bị uy hiếp.
Nếu không chiến đấu, đó chính là nhất định phải chết!
Đồng thời, Đại tổng quản Diệp Chân cái này nói rất hợp lý, bất luận là kẻ nào dám cướp giật của cải của Tam Nhãn Ma tộc đều là kẻ địch, dù là cha đẻ cũng không được!
Gầm thét lên, ba mươi tên Ma tộc chiến nô Huyền Cung Cảnh đã đón nhận hai mươi ba tên cao thủ Huyền Cung Cảnh do Kê Nan mang đến.
Tình cảnh này, để con mắt của Kê Nan bỗng trừng lớn.
- Các ngươi điên rồi? Nhìn ta là ai? Một đám nô lệ đê tiện, lại dám công kích.....
Ầm ầm ầm!
Không chờ Kê Nan nói xong, Diệp Chân bỗng chạy trốn ra ngoài, một U Huyền Âm Lôi đã mạnh mẽ đánh vào trên gáy hắn, mạnh mẽ xoáy tiến vào con mắt thứ ba của Kê Nan vẫn không có chưa hết sưng.
Điện quang xì xì bắt đầu chạy tán loạn trong con mắt thứ ba dọc theo mi tâm của Kê Nan, khiến cho Kê Nan thảm thiết kêu lên giống như giết lợn, nhưng Kê Nan chưa kịp kêu thảm thiết vài tiếng, đã bị bàn chân lớn của Diệp Chân đạp ở dưới bàn chân!
- Đánh, đều xông lên đánh thật mạnh cho ta, nếu có đánh chết, sẽ do đại nhân chịu trách nhiệm!
Diệp Chân chân đạp Kê Nan, hết sức rít gào lên.
Kê Nan mang đến những cao thủ cũng há hốc mồm, chủ nhân của bản thân bị đạp ở dưới bàn chân, vậy còn không mau đến cứu.
Nhưng nếu như cứu, trận tuyến của bọn họ sẽ rối loạn.
Huống chi, phía sau nhóm cao thủ do Kê Hoa mang đến, còn có hơn hai mươi Ma Hồn Nhập Đạo Cảnh đang vây lại.
Những ma tộc này thỉnh thoảng lén lút thả ra một ác linh gào thét như đơn thể hồn thuật.
Loại đơn thể hồn thuật này ảnh hưởng không lớn đối với cao thủ Huyền Cung Cảnh, cũng chính là bị phân thần một chút mà thôi, nhưng khi hai người cao thủ quyết đấu, chính là lấy mạng ra đổi.
Dưới tình huống này, chiến cuộc quả thực nghiêng về một phía, Ma tộc chiến nô bên phía Kê Hoa hung hăng tiến lên, thuộc hạ bên phía Kê Nan đã kêu thảm thiết liên tục.
Cũng vào lúc này, trong bàn tay Kê Nan bị Diệp Chân đạp ở dưới bàn chân, lao ra một đạo huyết sắc cốt phù, bỗng nổ tung trên không của Thần Mâu thành!