Chương 1353 Một Thân Phận Khác? (2)
Không đợi Quách Đại Tổng Quản nói xong thì đã có cận vệ trực tiếp đi tới vặn xuống cằm hắn để hắn trực tiếp câm miệng, một đám hộ vệ như Hổ như Lang nhào tới, đã đem Quách Đại Tổng Quản còn có tùy tòng của hắn ghìm chặt xuống dưới.
-Công chúa điện hạ, thỉnh ngài trị tội thần quản giáo không nghiêm, là thần dung túng ác nô bực này, dọa sợ ngọc giá công chúa điện hạ!
Thu thập Quách Đại Tổng Quản, Hải Nguyên Hầu lộ vẻ mặt sợ hãi hướng về Trường Nhạc công chúa nhận tội.
-Hầu gia đứng lên, việc này không quan hệ với Hầu gia, cũng do Trường Nhạc cải trang đến tận đây cho Hầu gia thêm phiền phức.
Trường Nhạc công chúa nói một câu để Hải Nguyên Hầu thở phào một hơi.
Diệp Chân cũng thở phào, loại tình huống vừa rồi, đối với hắn mà nói thì uy hiếp không lớn, nhưng một khi nổi lên va chạm, tình thế tiếp theo không thể khống chế.
May mà Trường Nhạc công chúa có phương pháp liên hệ Hải Nguyên Hầu nơi này, gọi Hải Nguyên Hầu ra giải trừ nguy cơ.
Như vậy tiếp đó, có thân phận Hải Nguyên Hầu bảo vệ, Diệp Chân tin tưởng, hắn và Trường Nhạc công chúa hẳn có thể trong thời gian ngắn nhất quay lại Lạc Ấp, như vậy, nhiệm vụ cũng xem như hoàn thành.
-Hải Nguyên Hầu, Bản cung tới đây, vốn muốn bí mật mượn thượng cổ na di trận Hải Nguyên Thành quay lại Lạc Ấp, nếu như bại lộ, một chuyện kia phải làm phiền ngươi mau mau an bài, Bản cung muốn trong thời gian ngắn nhất quay lại Lạc Ấp.
Trường Nhạc công chúa lên tiếng.
Đừng xem xưa nay Trường Nhạc công chúa rất dịu ngoan ở trước mặt Diệp Chân, nhưng khi hiện ra tư thế công chúa, khí thế kia cũng không phải trưng cho đẹp.
-Vâng, thần lập tức an bài!
-Thỉnh cầu công chúa điện hạ trước di giá về phủ đệ của thần.
Không đợi Hải Nguyên Hầu nói xong, mặt Trường Nhạc công chúa đã trầm xuống.
- Hải Nguyên Hầu, ngươi không có nghe rõ mệnh lệnh Bản cung?
Một câu nói này để Hải Nguyên Hầu sợ lần thứ hai quỳ xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nói.
- Thỉnh công chúa điện hạ thứ tội, công chúa điện hạ gặp rủi ro đột nhiên trở về, nếu như thần để công chúa điện hạ dùng khuôn mặt xấu xí này xuất hiện ở Lạc Ấp, thần còn có mặt mũi nào khấu kiến Bệ Hạ, còn có mặt mũi nào đi gặp Nghi Phi nương nương.
- Còn nữa, công chúa điện hạ chính là Thiên Hoàng quý trụ, vô cùng tôn quý, một ngày công khai xuất hành, đại biểu mặt mũi của hoàng thất Thiên gia, nếu thần cứ như vậy để công chúa điện hạ quay lại Lạc Ấp, chỉ sợ đầu của thần sẽ dọn nhà.
- Thần hiểu rõ ý của công chúa điện hạ, thần sẽ trong thời gian ngắn nhất góp đủ xa giá cho công chúa điện hạ, sau đó sẽ hộ tống điện hạ quay lại Lạc Ấp.
Lời Hải Nguyên Hầu khẩn khẩn thiết cắt, Trường Nhạc công chúa nghe thế trầm tư, có chút do dự nhìn về phía Diệp Chân.
-Thải Thanh, vẫn nên mau trở lại Lạc Ấp.
Diệp Chân truyền âm đạo.
-Công chúa điện hạ, xin hãy cho thần một cơ hội chuộc tội! Hai canh giờ, tối đa hai canh giờ, thần có thể sửa sang xong xa giá giản dị cho công chúa điện hạ xuất hành, cũng cũng đủ thời gian để công chúa điện hạ chỉnh lý dung nhan.
-Là uy nghi của Thiên gia, để tránh Ngự Sử Ngôn Quan không dị nghị, hơn nữa, công chúa điện hạ và Diệp giáo úy hai người đi chung một chỗ nữa, xin công chúa điện hạ hãy nghĩ lại!
Hải Nguyên Hầu lần thứ hai lấy đầu chạm đất.
Thấy thế, Trường Nhạc công chúa khẽ thở dài một hơi.
- Hải Nguyên Hầu, vậy theo ý ngươi nói đi.
Diệp Chân giật mình, trong lúc bất chợt hiểu rõ, Trường Nhạc công chúa nhả ra hẳn là có quan hệ đến câu nói Ngự Sử Ngôn Quan không dị nghị kia.
Trường Nhạc công chúa trước đây đã quyết định, sau khi quay lại muốn nhúng tay vào triều đình, mà lúc này đã là Trường Nhạc công chúa bắt đầu hành động.
Nếu như Trường Nhạc công chúa giống như trước, không màng thế sự, làm một công chúa được cưng chìu, quản Ngự Sử Ngôn Quan nói cái gì, nhưng bây giờ quy hoạch quan trọng mưu triều, lại không được.
Còn nữa, Hải Nguyên Hầu muốn nói lại thôi nói cũng là nguyên nhân trọng yếu để nàng tiếp nhận.
Cô nam quả nữ tại ngoại một năm hơn, muốn không có tin đồn là không thể. Nếu có tin đồn, không chỉ có danh tiếng Trường Nhạc công chúa bị hao tổn, ngay cả Diệp Chân, chỉ sợ cũng phải bị ảnh hưởng.
Công nhiên phản hồi cùng xa giá thì không giống nhau, chí ít để người ta không đánh giá.
Trường Nhạc công chúa làm như thế cũng có vài phần ý nghĩ bảo hộ Diệp Chân.
Nếu Trường Nhạc công chúa đã quyết định, Diệp Chân cũng không phản đối.
Huống chi, theo Diệp Chân, đã đến địa giới quan phương Đại Chu, có nhân mã Hải Nguyên Hầu, đám người Tây Tuần Thú nhìn thấy thì lại dám làm gì?
Diệp Chân cảm thấy, lặng lẽ sợ tội tự sát có thể là lựa chọn tốt nhất cho vị kia.
Làm một Thổ Hoàng Đế, phủ đệ Hải Nguyên Hầu rất xa hoa, thân là thân vệ Giáo Úy của Trường Nhạc công chúa điện hạ, Hải Nguyên Hầu cũng hết sức nịnh bợ, hương canh tắm rửa, các loại món ăn, Linh Tửu quý và lạ mỹ vị bưng lên như lưu thủy, còn có mấy cô nàng xinh đẹp bồi tiếp.
Đương nhiên, mục tiêu Diệp Chân đều đặt ở trên mỹ thực.
Hơn một năm nay đến Ma Tộc chịu đủ thức ăn Ma Tộc, đại đa số đều là máu, còn dính rất nhiều lông tóc, nếu không phải chọn ra mấy đầu bếp trong nô lệ nhân tộc, Diệp Chân có xúc động muốn tự mình xuống bếp.
Nhưng dù như vậy cũng không thể so sánh với đại trù trong nhà vương công quý tộc Đại Chu.
Lúc này tự nhiên phải ăn uống thỏa thích.
Chỉ là, ai cũng không biết, trong địa lao trong Hải Nguyên Hầu phủ xảy ra một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Trong địa lao Hải Nguyên Hầu, Quách Đại Tổng Quản sớm không có khí phái như trước, tóc xám trắng tản loạn, quỳ xuống bi thương khóc cầu.
-Hồ tướng quân, Hồ gia, ngươi xem phân tình những năm qua, giúp lão phu một chúy, lão phu đời này tuyệt đối suốt đời khó quên.
Trước người Quách Đại Tổng Quản, Hồ tướng quân Hồ cai tù cũng lộ vẻ mặt làm khó.
Quách Đại Tổng Quản nói như vậy thật ra có nguyên nhân, mười mấy năm trước, vị
Hồ tướng quân này còn là thị vệ, không cẩn thận phạm kiêng kỵ Hải Nguyên Hầu, kém chút được bị Hải Nguyên Hầu đem ra chém.
Lúc đó, là Quách Đại Tổng Quản đứng ra hạ hỏa cho Hải Nguyên Hầu cứu hắn một mạng.
Sau lại được Quách Đại Tổng Quản thỉnh thoảng dẫn dắt, để hắn thành cai tù cho địa lao Hải Nguyên Hầu phủ, xem như có đại ân đối với hắn.
Nhưng vấn đề là, Quách Đại Tổng Quản lúc này là tội phạm Hải Nguyên Hầu tự mình hạ lệnh nhốt, đợi sau khi bắt hết người nhà của hắn, sẽ cùng nhau chặt đầu.
Hắn không suy nghĩ vì mình cũng phải suy nghĩ vì người nhà, cho mượn hắn mười cái đầu cũng không dám thả Quách Đại Tổng Quản một con ngựa.
Quách Đại Tổng Quản cũng không phải muốn bản nhân được hả, vừa rồi cấp bách hồ đồ, lập tức đã biết mình nói không rõ.
-Hồ gia, ta tuyệt đối không dám cầu Hồ gia thả ta ra, đó là hại Hồ gia! Ta chỉ muốn giữ gìn một huyết mạch của lão Quách gia ta thôi.
Chỉ cần lúc xét nhà, ta chỉ cầu Hồ gia truyên cho ta một phong cấp bách đi ra ngoài, để cho con nhỏ nhất kia của ở đại quân ta biết trước, chạy thoát là được.
Nghe được Quách Đại Tổng Quản thỉnh cầu, Hồ cai tù do dự.
Lúc này, Quách Đại Tổng Quản càng lấy đầu chạm đất nói.
- Hồ gia, ta chỉ cầu phát một phong thư cấp bách, giữ gìn một huyết mạch của lão phu, không có yêu cầu gì khác.
- Nếu như Hồ gia giúp ta lúc này giúp ta, đại ân đại đức của Hồ gia, trọn đời khó quên! Còn có cái này, tài vật trong chiếc nhẫn trữ vật này, toàn bộ hiến cho Hồ gia, xin hãy Hồ gia khai ân!
Vừa nói, Quách Đại Tổng Quản vừa khóc rống.
Nhìn Quách Đại Tổng Quản khóc ròng ròng, Hồ cai tù nhớ tới mười mấy năm trước hắn cũng có bộ dáng như vậy, khi đó là Quách Đại Tổng Quản cứu hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là chiếc nhẫn trữ vật Quách Đại Tổng Quản nói tới.
Quách Đại Tổng Quản ngoài quản thương đội, trong quản tạp vụ, từ trên xuống dưới hiếu kính, thân gia mập mạp, quả thực vô pháp tưởng tượng.
Dù trong trữ vật giới chỉ chỉ có một hai phần mười tài sản Quách Đại Tổng Quản, đó cũng là một chữ số hắn không dám tưởng tượng.
-Được rồi!.
Quách Đại Tổng Quản, niệm tình tình nghĩa ngươi ta ngày xưa, hôm nay ta giúp ngươi, cũng chỉ có những thứ này!
Vừa nói, Hồ cai tù liền tháo cấm chế trên người Quách Đại Tổng Quản.
Cảm động đến rơi nước mắt, Quách Đại Tổng Quản dùng thời gian nhanh nhất từ hắn trong trữ vật giới chỉ của mình lấy ra một phần tiểu hình thông tin na di trận bàn và mấy khối Ngọc Giản trống không, sau đó nhanh chóng bỏ linh thạch vào khởi động na di trận, rồi dứt khoát đưa trữ vật giới chỉ trong tay đưa cho Hồ cai tù.
Chỉ liếc mắt nhìn, Hồ cai tù đã vui vẻ ra mặt.
Mấy hơi sau, tiểu hình thông tin na di trận lóe ra quang hoa, một phần ngọc giản trung tâm nhất trận pháp tiêu thất.
Nhìn ngọc giản biến mất, trong con ngươi Quách Đại Tổng Quản tràn đầy ý cười.
- Hầu gia, ngươi có nằm mơ cũng chẳng ngờ ta còn một thân phận khác chứ a?