← Quay lại trang sách

Chương 1357 Nhiều Phương Tề Động

Linh lực của hắn tiêu hao quá lớn, quan trọng nhất chính là thần hồn của Diệp Chân gần như khô cạn, đây mới là nguyên nhân chính khiến hắn hôn mê.

Nhưng trước khi hôn mê, Diệp Chân còn miễn cưỡng ngậm một viên thượng phẩm Niệm Linh Đan ở trong miệng, trong thượng phẩm Niệm Linh Đan có lực lượng niệm linh đặc hữu, sẽ làm cho lực lượng thần hồn khô cạn của Diệp Chân nhanh chóng khôi phục.

Bằng không với tu vi Thần Hồn hiện tại của Diệp Chân, một khi lực lượng thần hồn khô cạn rồi hôn mê, như vậy muốn tỉnh lại cũng phải mất hơn mười ngày nửa tháng.

Chủ yếu là Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi quá bá đạo, dưới sự oanh kích của Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi, mọi việc đều thành tro bụi. Uy lực khủng bố không cần bàn cãi, nhưng mức độ tiêu hao không phải là thứ mà Diệp Chân có thể chịu đựng nổi.

Nhưng ở tình huống vừa rồi, nếu Diệp Chân không dùng Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi thì chỉ sợ không cách nào thoát khỏi vòng vây.

Nhìn thấy Diệp Chân hôn mê, Trường Nhạc công chúa ngẩn người vài giây, sau đó nàng ta đột nhiên phát ra một tiếng thét cuồng loạn.

Trường Nhạc công chúa như bị điên rồi, nàng ta ôm Diệp Chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Thượng Cổ na di trận trong Hải Nguyên thành.

Lúc trước có đội ngũ Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú Ám Ti tập kích, sau lại Tiểu Ngũ

Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi giáng thế trong phủ Hải Nguyên Hầu, mọi thứ khiến cho toàn bộ Hải Nguyên thành trở nên hỗn loạn tưng bừng.

Các tướng lĩnh trong Hải Nguyên thành không biết làm sao, bọn họ gửi tin ra ngoài với tốc độ nhanh nhất rồi đóng kín cổng thành, toàn bộ Hải Nguyên thành tiến vào giai đoạn giới nghiêm!

Khi Trường Nhạc công chúa lao ra từ phủ Hải Nguyên Hầu phủ thì lập tức có một đội binh mã lớn xông tới.

- Cút ngay, cút ngay cho Bổn cung!

Lúc này khuôn mặt Trường Nhạc công chúa không còn vẻ tươi cười như trước, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, mau chóng chạy về Lạc Ấp, cứu trị Diệp Chân.

Trong lúc nhất thời, những binh sĩ kia còn chưa kịp phản ứng lại, theo suy nghĩ của bọn họ thì Trường Nhạc công chúa lao ra từ Hải Nguyên Hầu hẳn là nghi phạm, cần phải bắt giữ.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp động thủ thì mấy trăm âm linh đột nhiên toát ra từ phía sau Trường Nhạc công chúa, âm phong lướt qua, hơn hai ngàn binh sĩ đứng chặn trước mặt Trường Nhạc công chúa đã biến thành hơn hai ngàn bộ xương khô lạnh lẽo.

Trường Nhạc công chúa như là sát thần, một đường đấu đá lung tung, bất kỳ ai dám chặn đường thì sẽ lập tức bị hóa thành xương khô.

Nàng ta chạy một mạch để lại sau lưng hơn vạn binh sĩ ngã xuống.

Sự giết chóc khủng bố làm cho Trường Nhạc công chúa chạy tới Thượng Cổ na di trận trong thời gian ngắn nhất, cũng cho con số âm linh sau lưng nàng ta càng ngày càng nhiều, một ngàn âm linh, trong đó có hơn mười con toả ra khí tức đạt đến Huyền Cung Cảnh.

May mà Trường Nhạc công chúa còn chưa đánh mất lý trí.

Khi chạy tới Thượng Cổ na di trận trong Hải Nguyên thành, Trường Nhạc công chúa chủ động thôi phát ấn tỷ công chúa của mình.

- Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú dám mưu hại Bổn cung, còn khiến Diệp đại ca trọng thương hôn mê, Bổn cung không để các ngươi được yên đâu, Bổn cung sẽ đi cáo ngự trạng!

Một chỗ trong trại lính ở Long Du nguyên Lạc Ấp, Cổ Thiết Kỳ đang trơ mặt ra ghé vào trước mặt Thống Lĩnh Cấm Vệ Cổ Khuông của Trường Nhạc công chúa phủ.

- Thúc, ta cầu ngươi, ngươi cho ta đi ra ngoài đi?

- Thúc, ta cầu ngươi, ngươi coi ta là cái rắm thả đi!

- Hoặc là, ngươi coi như ta bỏ trốn, được không? Phía trên có người đến hỏi, ngươi cứ như vậy nói, được không?

Cổ Khuông âm trầm nghe Cổ Thiết Kỳ nói càng ngày càng không nhịn được, giơ chân lên một cước đạp bay Cổ Thiết Kỳ.

- Tiểu tử ngươi còn dám nói như vậy, có tin Lão Tử ngay cả một chút tự do cũng không cho ngươi, sau đó giao hai ngươi ra hay không?

Liễu Phong bên cạnh yên lặng đi tới đỡ Cổ Thiết Kỳ dậy.

- Cổ thống lĩnh, thật ra thành thật mà nói, nếu như ngươi thả Thiết Kỳ rời khỏi, đối với hắn thì tình cảnh của hắn không chừng có thể tốt hơn rất nhiều so với hiện tại! Một con thứ bị gia tộc triệt để xoá tên, cho dù lẩn trốn thì tình hình có thể tốt được không?

Cổ Khuông có chút nhức đầu liếc mắt nhìn Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ, hai tiểu tử này từ khi trở về đã bị đưa đi giam trong trại lính Cấm Vệ của hắn.

Làm thân vệ của Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa không thấy nhưng bọn họ lại sống lại, bất kể như thế nào, chỉ điểm này thì cũng đã là tội lớn.

Có lẽ là bởi vì Trường Nhạc công chúa không rõ sinh tử, cho nên xử trí đối với bọn họ vẫn chưa được ban xuống.

Liễu Phong còn khá một chút, mặc dù không phải trưởng tử, nhưng dù gì cũng là dòng dõi đích tôn, gia tộc dù sao vẫn sẽ giữ gìn hắn. Nhưng Cổ Thiết Kỳ thì thảm rồi, trở về không được vài ngày đã bị gia chủ đương thời Cổ Thiết xoá tên.

Miễn cho đến lúc đó xử trí sẽ liên lụy đến Cổ gia.

Được đưa đến Cấm Vệ Quân doanh này đã hơn một năm, hai tiểu tử này không lúc nào làm cho hắn đỡ đau đầu, lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế rời khỏi quân doanh, nghĩ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức của Trường Nhạc công chúa và Diệp Chân.

- Hai tiểu tử các ngươi thì biết cái gì?

- Chỉ cần có quân tịch, tu vi tăng lên, sớm kiếm một phần công lao, nhưng nếu lẩn trốn thì cả đời này của hắn thật sự chẳng còn gì! Đại Chu không tha cho hắn, địa giới Ma Tộc càng không tha cho một nhân Tộc như hắn, hắn còn có thể làm gì?

- Hơn nữa, tâm tư của hai người tiểu tự các ngươi ta còn có thể không biết sao?

Không phải là muốn đi ra ngoài hỏi thăm hạ lạc của Trường Nhạc công chúa sao?

Muốn làm chút gì sao?

- Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không làm gì mới là lựa chọn tốt nhất!

Chuyện người của Trường Nhạc công chúa từng đẩy các ngươi từng nói, tuyệt đối không đơn giản, chỉ bằng hai người các ngươi, mù quáng dính vào, chỉ sợ chưa tìm hiểu được gì thì đã chết như thế nào cũng không biết!

- Đều cút đi tu luyện cho lão tử, trong vòng một tháng, nếu như vẫn không thể lần nữa đột phá thì sẽ bị nhốt vào trong địa lao.

Cổ Khuông nảy sinh một chút ác độc, Cổ Thiết Kỳ và Liễu Phong giống như gà trống đấu bại, chỉ đành ủ rũ cúi đầu lui về phía sau.

Cũng đúng lúc này, một đạo phù quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trong tay Cổ Khuông.

Cổ Khuông cũng không để ý, còn tưởng rằng là phù tin người nào gởi tới, thuận tay tiếp được, chỉ liếc mắt nhìn, sau đó lập tức ngây người.

- Nhanh tới thượng cổ na di trận tiếp giá!

Một câu nói này tuy điên khùng thế nhưng trong Phù tin đánh vào Ấn Tỷ khí tức của Trường Nhạc công chúa làm cho Cổ Khuông giống như bị sét đánh, giật mình một cái.

- Tập kết, toàn quân tập kết!

- Liễu Phong, Lôi Huyết Sát Cổ, Lôi Huyết Sát Cổ cho lão tử, trong vòng mười tám hơi thở, người nào không tới, chém!

Cổ Khuông giống như uống máu gà rống giận, nhưng thần tình đó lại tràn đầy hưng phấn, hưng phấn đến cả ngón tay cũng không ngừng run rẩy.

Hơn một năm nay, quá khó chịu.

Làm Cấm Vệ của Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa cũng không tìm được, đám Cấm Vệ bọn họ còn có thể có ích lợi gì?

Đừng nói là ưu đãi, ngay cả bổng lộc bình thường cũng không được lĩnh, sẽ chờ ngày nào đó bị đày đi.

Nhưng bây giờ, hắn lại thu được mệnh lệnh tiếp giá Trường Nhạc công chúa!

Liễu Phong giật mình một cái.

- Huyết Sát Cổ? Cổ thống lĩnh, ta không có nghe lầm chứ?

- Còn dám chần chờ, Lão Tử chém ngươi!

Nhìn Cổ Khuông trừng mắt con mắt đỏ hồng gầm thét rút bội đao ra, Liễu Phong lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến trống to lớn màu máu đỏ treo gần cửa trong quân đại trướng.

Cổ Khuông liếc mắt, cầm dùi trống, hung hăng đánh lên.

Âm thanh chói tai của Huyết Sát trống vang lên khắp trong doanh cấm vệ, ba hai Cấm Vệ gác cổng đang xúm lại tìm thú vui còn chưa kịp phản ứng.

Thẳng đến khi âm thanh Huyết Sát cổ thứ ba vang lên, một Cấm Vệ rống một tiếng, những người đó mới phản ứng được, đó là Huyết Sát cổ muốn mạng!

Sau mười tám tiếng trống mà không đến, lập tức chém!

Cấm Vệ gác cổng không rõ tại sao đang ban ngày mà ở Long Du nguyên lại vang lên tiếng trống Huyết Sát, nhưng tất cả mọi người đều lập tức bắn lên, chạy như bay về phía Giáo Trường.

Còn có số lớn Cấm Vệ xui xẻo đang đi vệ sinh, nghe thấy tiếng trống Huyết Sát, mặc kệ tất cả chạy vội, vừa chạy vội vừa xoa cái mông vừa buộc quần, thực sự là đang khảo nghiệm tốc độ của tay.

Sau ba mươi hơi thở, sau khi bảy đầu người rơi xuống đất, Cổ Khuông gầm thét, mang theo một vạn Cấm Vệ dưới quyền từ trong quân doanh cuồn cuộn xuất phát, đằng đằng sát khí thẳng đến thượng cổ na di trận, một đường đấu đá lung tung.

Những người không có mắt cản đường, vận khí tốt một chút thì trực tiếp bị đánh bay, vận khí không tốt thì bị giựt đứt gân gãy xương đá bay.

Một khắc đồng hồ sau, Cổ Khuông đã thấy Trường Nhạc công chúa có chút không quá bình thường, ánh mắt của Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ chú ý về phía Diệp Chân đang được Trường Nhạc công chúa ôm vào trong ngực.

- Cổ thống lĩnh, cầm Ấn Tỷ của Bản cung mở đường, hộ tống Bản cung đi hoàng thành!

Trường Nhạc công chúa ngồi trên xa giá Cổ Khuông mang tới, trong lòng vẫn trước ôm Diệp Chân đang hôn mê bất tỉnh.

Cái này thật làm cho Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ muốn hỏng mất, thật vất vả trông Trường Nhạc công chúa, phán trở về Diệp Chân, nhưng không biết trạng huống trước mắt của Diệp Chân.

May mắn là bọn họ cơ bản có thể xác định, Diệp Chân còn sống!

Một vạn Cấm Vệ Hữu Nhược cuồn cuộn như hồng thủy chảy về phía của đông của Lạc Ấp Đế Đô, loại cử động dị thường này khiến cho Cấm Quân bảo vệ xung quanh đế đô chú ý, từ rất xa đã phái người đi vào hỏi, thậm chí cửa thành còn cảnh giới lên.

- Công chúa điện hạ, lương thứ cho mạt tướng vô năng, theo Quân Luật của Đại Chu, ngoại trừ Cấm Quân và thân vệ các bộ ra, nhưng bộ khác không có thánh chỉ thì không được vào Lạc Ấp, bằng không, coi là mưu phản!

Tướng lĩnh Cấm Quân thủ thành Lạc Ấp đầu đầy mồ hôi nói.

Trường Nhạc công chúa mặc áo tràn đầy vết máu ngồi trên xa giá, mặt không thay đổi liếc mắt người tướng lĩnh cấm quân này.

- Ngươi nói Bản cung mưu phản?

- Như vậy, hiện tại Bản cung đã có thể xử lý ngươi vì tội nói Bản cung phản nghịch?

Vừa dứt lời ra, tướng lĩnh cấm quân lập tức quỳ xuống.

- Công chúa điện hạ tha mạng!

Trường Nhạc công chúa mất tích đã hơn một năm, lúc này đột nhiên đầy người vết máu xuất hiện, dùng cái mông nghĩ cũng biết đó là đại sự.

Nếu thật tại chỗ chém giết hắn thì đây tuyệt đối là giết uổng.

- Cho đi đi, có chuyện gì Bản cung chịu trách nhiệm!

Do dự một chút, cắn răng một cái, tướng lĩnh cấm quân kia cho một vạn người dưới trướng mình lui ra!