← Quay lại trang sách

Chương 1367 Hai Việc Cùng Xử Lý Một Lúc (1)

Hậu viện phân viện Thiên Miếu!

- Bách Lý lão quỷ, Diệp tiểu hữu này là khách mời lão phu đặc biệt nhờ vả Trường Nhạc Công chúa mời tới, lý do này đã đầy đủ chưa?

Không chờ Diệp Chân mở miệng giải thích, âm thanh của Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ đã vang lên.

- Còn có, Bách Lý lão quỷ, ngươi biết rõ Trường Nhạc Công chúa và Diệp tiểu hữu này là quý khách Thanh Điện chúng ta, có quan hệ mật thiết với Thanh Điện chúng ta, nhưng nếu hai người này lại gặp trở ngại ở đây, lão phu đúng là muốn hỏi một chút, ngươi có ý gì?

- Là có ý định phá hoại cơ hội Thanh Điện chúng ta lớn mạnh, hay là muốn nửa đường chặn cướp?

- Mộc lão quỷ, lão phu là hạng người như vậy sao?

Để Diệp Chân và Trường Nhạc Công chúa trố mắt ngoác mồm, chính là chuyện này do Diệp Chân tự vệ tạo thành, bây giờ hai lão nhân Bách Lý Phì và Mộc Hủ này lại cấu lên lẫn nhau, một phỏng đoán, một không cho.

Nơi có người thì có tranh đấu, xem ra Thiên Miếu này cũng không phải bền chắc như thép, đấu đá nội bộ cũng vô cùng nghiêm trọng.

Bằng không, Lôi Điện thì hận Diệp Chân muốn chết, Thanh Điện lại sống chết bảo vệ Diệp Chân.

Hai lão nhân rất nhanh đã tức giận phát hỏa, nhưng Phó điện chủ phía sau bọn hắn đều không phải ngồi không, cùng nhau tiến lên khuyên bảo điện chủ của mình, rất mau kéo chuyện này về đề tài chính, kéo về chuyện bản thân, muốn biết bốn người Vi Ngu, Cơ Già, Trường Nhạc Công chúa và Diệp Chân xảy ra xung đột như thế nào?

Trường Nhạc Công chúa không có vội vã trả lời, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân.

- May mà hai vị Điện chủ hỏi điểm này, không hỏi điểm này, ta còn tưởng rằng người Thiên Miếu các ngươi, tất cả đều là cường đạo! Cơ Già này, bởi vì trước đó vài ngày, biết ta có một lôi hệ Hậu Thiên Linh Bảo, ngày hôm nay vừa thấy được ta, không nói hai lời, đã tới cưỡng ép muốn có được!

- Cưỡng ép không được nên muốn cướp, còn há mồm cầu viện hướng sư tôn Vi Ngu của hắn, cũng chính là chúng ta còn có vài thủ đoạn, bằng không, Hừ!

Diệp Chân một mặt cười nhạo.

Vừa dứt lời, Bách Lý Phì và Mộc Hủ đều rất ngạc nhiên.

Hậu Thiên Linh Bảo xác thực quý giá, đặc biệt là đối với người như Cơ Già và Vi Ngu, đỏ mắt sợ là bình thường, thật là có loại khả năng này.

- Vi Ngu, ngươi giải thích thế nào?

Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì mặt mày âm trầm hỏi.

Thần sư Vi Ngu được Bách Lý Phì giải thoát khỏi loại trạng thái khủng bố này, khắp toàn thân vẫn như cũ xanh mượt, chỉ là những chú pháp tiêu cực khác đã bị thanh trừ gần hết.

Lúc này bị Điện chủ Nguyệt điện hỏi như vậy, ánh mắt lập tức có chút đăm đăm.

Đây không trả lời sẽ tốt hơn!

Diệp Chân nói không sai, hai thầy trò bọn họ đúng là vì Hậu Thiên Linh Bảo này, nhưng nguyên nhân chân chính là, bọn họ hoài nghi Diệp Chân hoặc người sau lưng Diệp Chân, chính là tên khốn cướp đi Tiên Thiên linh vật của bọn họ còn có thi thể của Quỳ Ngưu kia khi bọn họ hái quả.

Bọn họ muốn nghiệm chứng một chút.

Khí tức Tiên Thiên linh vật, không phải dễ dàng bị tiêu hóa như vậy.

Chỉ cần Diệp Chân lấy ra Hậu Thiên Linh Bảo này để bọn họ cẩn thận cảm ứng một hồi, bọn họ sẽ xác định được đến cùng Diệp Chân có phải tên khốn cướp đi Tiên Thiên linh vật của bọn họ hay không?

Tuy rằng hiện tại, bọn họ cảm thấy Diệp Chân hiềm nghi rất lớn.

Nhưng, nguyên nhân này, bọn họ không dám nói!

Không vì gì khác, lúc trước là bọn họ bí mật hành động, dự định tự mình độc chiếm Tiên Thiên Linh Bảo.

Đối với Thiên Miếu mà nói, Hậu Thiên Linh Bảo không tính là gì, nhưng Tiên Thiên Linh Bảo lại cực kỳ quý hiếm. Mỗi một kiện Tiên Thiên Linh Bảo đều là tài nguyên để tranh giành.

Nếu bọn họ thành thật trả lời để cao tầng Thiên Miếu biết được vì bọn họ có lòng tham muốn độc chiếm, để Thiên Miếu mất đi cơ hội có được một Tiên Thiên Linh Bảo và không ít Hậu Thiên Linh Bảo, sợ rằng sẽ bọn họ sẽ lột da, ngũ mã phanh thây.

Vì lẽ đó, Vi Ngu tuyệt đối sẽ không nói tình huống thật, dưới tình huống này, Vi Ngu lại không biết trả lời như thế nào.

Hơn nữa, trong thời gian ngắn, Vi Ngu không tìm ra được một cái cớ ổn thỏa.

Hắn không nói tiếng nào, chẳng khác nào ngầm thừa nhận lời giải thích của Diệp Chân, trực tiếp làm cho Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì tức giận, thổi râu mép, trừng mắt.

-Thật mất mặt!

- Trong địa bàn của mình, cướp không được bảo vật, còn bị người ta đánh thành như vậy, thực sự là…

- Rác rưởi, quả thực…

Bách Lý Phì đã không có cách nào hình dung sự phẫn nộ lúc này của bản thân.

- Hai thầy trò các ngươi, một năm hối lỗi ở Diện Bích sơn cho lão phu!

- Còn không cút cho lão phu!

Không chờ Linh sư Vi Ngu mang theo đồ đệ Cơ Già của hắn rời khỏi, thân hình của Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì cảm giác bị ném hết mặt mũi đã lóe lên, biến mất trước tiên.

Cho tới khi Cơ Già tỉnh lại sau hôn mê bất tỉnh lại bị chuyện Điện chủ Nguyệt điện không công chịu đánh phạt Diện Bích một năm, kết quả tức giận thổ ba lít máu, sau đó…!

Thấy thế, Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ lại vui vẻ ra mặt, lần thứ hai phất tay, xuất hiện một cây cầu màu xanh biếc tiếp dẫn qua bên kia.

- Công chúa điện hạ, Diệp tiểu hữu, xin mời, chúng ta tranh thủ nói chuyện một chút!

Trong Tịnh xá, Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ đang dùng một bộ trà cụ sứ trắng rất cổ điển ngâm lá trà, đun nước, thử nhiệt độ chén, tẩy trà, làm từng bước cực kỳ lão luyện, khi lá trà xanh biếc nổi lên, một mùi thơm thoang thoảng xông thẳng vào phế phủ, khiến cho tinh thần của Diệp Chân chấn động.

- Công chúa điện hạ, Diệp tiểu hữu, nếm thử trà này thế nào?

Mộc Hủ mời trà, nói.

Trường Nhạc Công chúa đầu tiên ngửi một chút, từ nhỏ được giáo dục lễ nghi cung đình rất tốt, làm cho nàng rất quen thuộc với quy trình này, phẩm trà vô cùng mạch lạc rõ ràng.

Còn Diệp Chân, chỉ đơn giản là thổi thổi, sau đó uống một hơi cạn sạch chén nước trà.

- Trà ngon, trà này còn giúp tu luyện hiệu quả, lại thêm một chén!

Diệp Chân dứt khoát lưu loát đưa qua cái chén nói.

Còn không chờ Mộc Hủ châm trà cho Diệp Chân, bản thân Diệp Chân đã cầm ấm trà bưng chén trà lên, tự mình rót uống.

Đổ đầy một chén, uống một hơi cạn sạch, mùi thơm linh lực lại tan ra trong bụng, Diệp Chân lại một lần nữa đổ đầy một chén, cứ như vậy uống một mạch bốn chén, Mộc Hủ vừa rồi pha được một bình trà ngon, đã bị một mình Diệp Chân nốc ừng ực cạn sạch, nhìn thấy Mộc Hủ và Trường Nhạc Công chúa trợn mắt ngoác mồm.

Đặc biệt là Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân giống như nhìn quái vật.

Người không hiểu trà đạo, hắn từng thấy, những người kia, mặc dù không hiểu trà đạo, ở trước mặt hắn, cũng sẽ học theo răm rắp, chậm rãi phẩm trà uống từ từ.

Nhưng không hiểu trà đạo như Diệp Chân, lại dám ở trước mặt hắn làm càn như vậy, hắn còn thật chưa từng thấy.

Món đồ chơi trà đạo này, năm đó Diệp Chân còn ở Chân Huyền đại lục cũng từng chơi qua mấy ngày, cũng có biết một, hai, ứng phó vẫn có thể.

Lúc này, Diệp Chân lại tận lực phá hoại bầu không khí như vậy, nếu như thật muốn theo Mộc Hủ ngồi luận trà đạo, vô hình trung, tính chủ động của cục diện ngày hôm nay, sẽ triệt để bị khống chế trong tay Mộc Hủ.

- Mộc điện chủ, trà này thật ngon, lại thêm một bình được chứ?

Dáng vẻ của Diệp Chân tỏ vẻ rất thích.

Dáng dấp như vậy, Trường Nhạc Công chúa nhìn cười ngất, Mộc Hủ nhìn lại trực tiếp nở nụ cười khổ.

- Diệp tiểu hữu, trà này, thành thật mà nói, dù vị Phụ Hoàng kia của Công chúa điện hạ, một năm cũng chỉ có thể thu được nửa cân mà thôi. Nhưng Diệp tiểu hữu nếu như có thể đáp ứng điều kiện của lão phu, trà này hàng năm lão phu cũng có thể đưa cho Diệp tiểu hữu nửa cân.

Mộc Hủ chỉ vào Trường Nhạc Công chúa, nhìn Diệp Chân nói.

- Điều kiện?

Diệp Chân tùy ý mân hết giọt nước trà cuối cùng trong chén trà.

- Trước khi thương nghị chuyện này, ta muốn biết, quan hệ giữa Thanh Điện các ngươi và Lôi Điện như thế nào?

- Với Lôi Điện? Còn có thể là quan hệ gì, đều là chung một Thiên Miếu...

Diệp Chân đột nhiên đứng lên.

- Đã như vậy, chúng ta không có gì để nói!

Nói xong, Diệp Chân xoay người rời khỏi.

Diệp Chân xoay người rời khỏi cũng không quan trọng lắm, nhưng sau đó Trường Nhạc Công chúa cũng đứng dậy, cũng đi theo Diệp Chân xoay người rời khỏi, hành động này làm cho Mộc Hủ lại rất gấp, vội vàng đứng lên.

- Diệp tiểu hữu, có chuyện cứ nói ra, chúng ta không phải đang nói chuyện sao?

- Công chúa điện hạ, ngươi đây là?

Mộc Hủ không hổ là cáo già, rất rõ ràng hiểu xảy ra chuyện gì, vì lẽ đó trước tiên khuyên nhủ Diệp Chân, lúc này mới cẩn thận dò xét từ Trường Nhạc Công chúa.

Trường Nhạc Công chúa trả lời rất đơn giản.

- Ý tứ của Diệp Chân, chính là ý của ta.

Câu nói này để Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ có chút chưa hiểu.

- Ý của Công chúa điện hạ là?

- Bổn cung cùng tiến cùng lui với Diệp Chân!

Trường Nhạc Công chúa đáp.

Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ lại hơi có chút bất ngờ, vốn dĩ, hắn còn muốn mượn tay Trường Nhạc Công chúa để Diệp Chân đáp ứng điều kiện, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hắn đã tính sai, hơn nữa còn là đi rất xa.

Quan hệ giữa Trường Nhạc Công chúa và Diệp Chân hình như rất không bình thường, còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

- Công chúa điện hạ, Diệp tiểu hữu, kỳ thực vừa rồi không phải lão phu không có thành ý, mà là chuyện xấu của gia tộc, thực sự không muốn đề cập quá nhiều.

Sau khi Diệp Chân và Trường Nhạc Công chúa ngồi trở lại, Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ lần thứ hai chậm rãi mở miệng.

- Trong Thiên Miếu của ta, chủ yếu có tam đại Thánh địa, phân biệt là Nhật Nguyệt Thiên, Thanh Lê Phong, Lôi Ngục Phong, thẳng thắn mà nói, ngươi có thể xem tam đại Thánh địa này lần lượt là ba chi đại quân như cấm quân, biên quân, các bộ trú quân của Đại Chu Đế Quốc.

- Đều lệ thuộc vào Thiên Miếu, đều là thuộc quyền của Thiên Miếu, nhưng chiến lực lại có sự khác biệt, địa vị trong Thiên Miếu cũng sẽ có sự khác biệt, nhận được đủ loại tài nguyên tu luyện, tiếp tế các loại cũng không giống nhau.

- Nhưng giống như đại chi quân đội, ba nhánh quân này đều muốn thu được địa vị càng cao hơn, càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, thống soái ba nhánh quân, đều phải đạt được càng nhiều vị trí, thu được nhiều quyền nói chuyện hơn, ngươi hiểu chưa?

Mộc Hủ nói.

Nói lời này, nghe ra lại cực kỳ trắng trợn, nhưng kỳ thực cũng cực kỳ mịt mờ, căn bản cũng chưa phải điều Diệp Chân muốn.

Vì lẽ đó, Diệp Chân đã dứt khoát nghe không hiểu, không nói một lời ngồi ở chỗ đó, còn âm thầm ngăn lại Trường Nhạc Công chúa muốn mở miệng.

Trường Nhạc Công chúa rất nghe lời Diệp Chân, cũng ngồi ở chỗ đó không nói một lời.

Trạng thái như thế này chỉ kéo dài chưa tới sáu mươi hơi thở, Điện chủ Thanh Điện Mộc Hủ lại lần thứ hai nở nụ cười khổ.