← Quay lại trang sách

Chương 1366 Cơ Già Thật Tội

Tình hình quỷ dị này để Diệp Chân quên đi bản thân đang oanh kích mặt Cơ Già.

Nhưng Cơ Già vừa rồi bị Diệp Chân oanh mấy chục trọng quyền đã ghi nhớ, nếu không phải Diệp Chân kiềm sức, sớm đã thành người chết, trong thời gian ngắn, vẫn chưa thể tỉnh lại.

- Công chúa điện hạ không hổ là Thánh nữ Man tộc đời kế tiếp, thu được truyền thừa Thánh nữ Man tộc không bao lâu, đã tinh tiến đến trình độ này, lão phu vô cùng khâm phục!

Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì trên người mặc đạo bào màu xanh nhạt, xuất thân từ một trong tam đại Thánh địa Nhật Nguyệt Thiên của Thiên Miếu mở miệng nói.

Câu nói này để Diệp Chân nghe mà thay đổi sắc mặt, trong lời của Bách Lý Phì này còn ẩn chứa lượng lớn tin tức.

Trường Nhạc Công chúa là Thánh nữ Man tộc đời sau, phụ thân không thể là hoàng đế nơi này, trên căn bản không thể có loại chuyện nón xanh như vậy, nói cách khác, chỉ có thể là mẫu thân của Trường Nhạc Công chúa là Thánh nữ Man tộc?

Trong nháy mắt, Diệp Chân nghĩ đến rất nhiều thứ, rất nhiều khả năng!

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tiếng nói của Bách Lý Phì lại thay đổi, âm thanh bỗng chuyển lạnh.

- Công chúa điện hạ thu thập con chó như Vi Ngu, lão phu rõ ràng, đang tỏ rõ năng lực cho mấy người trên chủ điện như lão phu xem, hắn xông tới Công chúa điện hạ, cũng là đáng đời!

Nhưng lão phu không hiểu, con chó nhỏ như Cơ Già, làm sao trêu chọc các ngươi?

Bị tiểu tử kia đánh thành như vậy?

- Lúc nào, Thần sư và thủ tịch tri huyện Thiên Miếu chúng ta lại có thể mặc người xâm phạm? Tiểu tử, ngày hôm nay không cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng, đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây!

Khi nói chuyện, một luồng bàng bạc khí tức chợt từ bay lên, khóa chặt Diệp Chân.

Khi bị luồng hơi thở này khóa chặt, Thận Long châu ở giữa ngực bụng của Diệp Chân, đột nhiên run lên, ngay cả Thận Long Nguyên Linh thằn lằn A Sửu đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một loại cảm giác khiếp đảm vô hình chợt dâng lên trong đầu Diệp Chân.

Lại nói, lần trước Diệp Chân có một loại cảm giác khiếp đảm vô hình chính là lúc ở Chân Huyền đại lục, cúi chào tượng thần Nhật Nguyệt Thần Quân, mới có loại cảm giác khiếp đảm vô hình này.

Bây giờ xuất hiện lần nữa, lập tức để biểu cảm của Diệp Chân trở nên cực kỳ cảnh giác.

Trường Nhạc Công chúa lại không để ý đến Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì la rầy, ngược lại dùng ánh mắt nhìn về phía Thanh Điện Điện chủ Mộc Hủ một thân đạo bào màu xanh lục.

- Mộc điện chủ, nếu như đây chính là thái độ Thiên Miếu các ngươi, như vậy Bổn cung hiện tại sẽ rời khỏi.

Thái độ của Thanh Điện Điện chủ Mộc Hủ đối với Trường Nhạc Công chúa, hoàn toàn khác nhau, lập tức nở ra nụ cười, nói.

- Công chúa điện hạ đừng để ý tới lão bất tử Bách Lý Phì kia, lão bất tử kia vĩnh viễn chính là một tên mặt lạnh như vậy, đừng để ý tới hắn, chúng ta nói chuyện của chúng ta!

Nói xong, Mộc Hủ đưa tay từ xa về phía Trường Nhạc Công chúa, một đạo lưu quang thuần màu xanh lục đọng lại thành cây cầu ánh sáng, bắt ra từ trên ngọn núi, trực tiếp phô đến trước mặt của Trường Nhạc Công chúa, ý kia, không thể hiểu rõ hơn được nữa.

Trường Nhạc Công chúa hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt Điện chủ Nguyệt điện Bách Lý Phì, một bước bước lên cây cầu ánh sáng màu xanh lục, đồng thời, ra hiệu Diệp Chân bước lên cây cầu ánh sáng màu xanh lục.

Nhưng ngay khi Diệp Chân đang muốn bước lên, ánh mắt của Bách Lý Phì đã rung động, cây cầu không gian ánh sáng màu xanh lục trong thời gian ngắn lại như bị vặn vẹo rồi tan vỡ.

- Ngươi làm gì?

Mộc Hủ hướng về phía Bách Lý Phì gào thét.

- Lão quỷ Bách Lý, lão phu muốn làm gì, ngươi rõ ràng, ngươi dám cản trở?

Bách Lý Phì vẫn như cũ một mặt thẫn thờ.

- Chuyện ngươi cần làm, lão phu tự nhiên hiểu rõ, cũng sẽ không cản trở. Thế nhưng, một chủ một nô này ngay ở trước mặt lão phu, đánh Thần sư và thủ tịch tri huyện Thiên Miếu chúng ta, không có lời giải thích, cứ đi qua như vậy, xem Thiên Miếu chúng ta là bùn nắm sao?

Nét mặt già nua của Mộc Hủ chợt trở nên cực kỳ âm trầm.

- Cái gì, Trường Nhạc đi tới phân viện Thiên Miếu?

Thánh Thiên tử Đại Chu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đang phê duyệt tấu chương nghe được tin báo lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, biểu hiện dần dần trở nên phẫn nộ.

- Làm gì với đám tặc ngốc Thiên Miếu đó?

- Nàng đang muốn làm gì, trong mắt nàng, có còn Phụ Hoàng trẫm hay không?

Tức giận, Nhân Tôn Hoàng tiện tay quăng một đống tấu chương trước mặt về phía thái giám hồi bẩm, nội thị cả điện sợ hãi, quỳ xuống đất dập đầu.

Đại tổng quản Ngư Triêu Ân đứng bên cạnh giám sát, lặng yên không một tiếng động tiến lên, phất phất tay, ra hiệu những nội thị kia lui ra, sau đó chầm chậm nhặt lên tấu chương đang ngổn ngang trên mặt đấy, một lần nữa đặt lên ngự án.

- Bệ hạ, Trường Nhạc Công chúa điện hạ trong lòng người vẫn là Trường Nhạc Công chúa điện hạ chỉ thích hoa cỏ sủng vật mấy năm trước, đúng không?

Trong giọng nói của Ngư Triêu Ân lộ ra vẻ cung kính, lại có một tư vị khác.

- Bệ hạ, cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, lần này, Trường Nhạc Công chúa lưu lạc ở dị vực, thu hoạch đâu chỉ vạn dặm đường.

Mặt mày của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có chút âm trầm.

- Ý của ngươi là, Trường Nhạc lớn rồi?

- Không chỉ lớn rồi, bệ hạ, từ khi quay lại, Trường Nhạc Công chúa đưa ra yêu cầu hướng bệ hạ ngươi, tổng cộng ba lần, nhưng ngươi đều không đáp ứng!

Ngư Triêu Ân nhắc nhở.

- Đó là vì yêu cầu của nàng...

Lời nói còn chưa dứt, tiếng nói của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đột nhiên dừng lại, thân là Chí Tôn khống chế Đại Chu, Nhân Tôn Hoàng lập tức đã phản ứng lại.

- Xem ra, Trường Nhạc của trẫm, đúng là lớn rồi.

Biểu cảm của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có chút thổn thức.

- Chuyện kia, đã nghiệm chứng chưa?

- Bẩm bệ hạ, ma ma trong cung đã xem qua, Công chúa điện hạ, hiện nay vẫn là hoàn bích thân!

Ngư Triêu Ân đáp.

- Xem ra, tên họ Diệp tiểu Giáo úy kia rất có quy củ, cũng không uổng công trẫm cho hắn một tước vị Tử tước! Nhưng nếu lĩnh thưởng của trẫm, phải bán mạng vì trẫm!

Suy nghĩ gần như tức thời, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã vung bút lên, viết một phong thánh chỉ, sau đó đóng thêm ấn tỷ, tiện tay ném cho Ngư Triêu Ân.

- Trường Nhạc trở về, điều tra rõ ràng nếu nàng không có...thì đưa phong thánh chỉ này cho nàng đi!

- Nếu nàng muốn, trẫm sẽ cho nàng, ai bảo nàng lớn rồi.

Cùng thời khắc đó, trong phủ Mật Quốc Công, Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ và Mật Quốc Công Thiếu Ti Thiên Tẩy Phong đang bí mật thương nghị trong một gian tĩnh thất.

Nhưng hai người Tẩy gia bọn họ lại phân biệt ngồi ở bên phải, bên trái, ngồi ở chính giữa là một lão giả tóc bạc trắng, khuôn mặt khá giống Tẩy Phong.

- Xem ra, lần này, lão hoàng đế muốn dựa vào cái chết của Hách Thâm, dùng đất phong làm xương cốt, lại lấy vị trí đệ nhị Tuần Phong Sứ nhạy cảm làm huyết nhục, muốn trên địa bàn Tẩy gia chúng ta, ghim vào một cái đinh.

Thiếu Ti Thiên Tẩy Phong mặt mày có chút âm trầm.

- Tiểu sử tên họ Diệp kia ta có nghiên cứu qua, cũng tiếp xúc qua, thực lực xác thực không phải bình thường, không phải Huyền Cung Cảnh có thể đối phó, hơn nữa, cũng là nhân vật hung ác.

- Quan trọng nhất chính là, lấy suy đoán của ta, nếu lão hoàng đế an bài như thế, sẽ không thể để tiểu tử này bỗng dưng đi chịu chết, tuyệt đối sẽ cho tiểu tử này một mật chỉ riêng, lúc mấu chốt dùng để ước chế và cân đối quyền lực của chúng ta, còn có Hải Nguyên Hầu Thế tử kiến quốc, cũng là một phiền phức!

Tẩy Phong nói.

Tẩy Thiên Cổ bỗng cười lạnh một tiếng.

- Hải Nguyên Hầu Thế tử, đối phó tên kia rất đơn giản, chính là ngựa non háu đá, khá ưa thích mỹ sắc, ta lặng lẽ đưa mấy Hồ yêu đi qua, chưa tới một hai năm, sẽ làm cho bản nguyên của hắn hao mòn rồi chết đi.

- Đến khi đó, huyết mạch của Hải Nguyên Hầu này truyền được hai ba đời, chỉ ngăn ngắn mấy năm, hừ, thâm cừu đại hận ra sao, sợ cũng đã quên! Hiện tại, phiền phức duy nhất chính là tên họ Diệp kia.

- Nếu như giết chết quá nhanh, sợ là sẽ làm lão hoàng đế tức giận, muốn gây sự với chúng ta!

Lão giả tóc bạc vẫn chưa mở miệng, bỗng nó.

- Giết chết mau hay chậm, đây đều không là vấn đề! Then chốt là, ngươi phải giết chết hợp tình hợp lý, đến khi đó, dù là lão hoàng đế cũng không tìm ra nửa điểm sai xót!

- Ý tứ của thúc công là…?

Ánh mắt của Tẩy Thiên Cổ nhìn về phía lão giả tóc bạc.

- Muốn làm thì buông tay làm! Hơn nữa, còn phải giết chết ở tư thế sét đánh không kịp bưng tai, hiểu chưa? Như vậy, mới có thể chứng minh lực chưởng khống địa vực phía tây của Tẩy gia chúng ta. Đương nhiên, nhất định phải hợp tình hợp lý, dù trong chính trị, nói nghe cũng lọt tai, hiểu chưa?

Lão giả tóc bạc nói.

Trầm ngâm một lát, Tẩy Thiên Cổ mới gật đầu.

- Ta đã rõ ràng ý của thúc công, đối với một cây đinh, mà muốn nhúng tay về phía Tẩy gia, nhất định phải chặt đứt ngay đầu tiên, mới có thể tránh được càng nhiều cây đinh về sau!

Lão nhân tóc bạc nửa khép con mắt gật đầu.

- Tốt, vậy thì ta đi sắp xếp, tiểu tử kia muốn đến đất phong, làm sao cũng cần phải nửa tháng một tháng, thời gian dài như vậy, đủ cho ta chuẩn bị tỉ mỉ một món lễ lớn cho hắn! - Vừa hay, cũng có thể báo mối thù cho Thâm nhi!

Vừa dứt lời, nét mặt của Thiếu Ti Thiên Tẩy Phong chợt trở nên cực kỳ âm u.

- Nhớ kỹ, thần hồn tiểu tử kia, nhất định phải đưa cho ta, không cho hắn hưởng thụ một tý cực hình Vạn Quỷ Phệ Hồn, khó xả được mối hận trong lòng lão phu.

- Thâm nhi là thủ hạ lão phu dậy dỗ mười chín năm, vừa mới cho lộ diện, vừa mới bộc lộ tài năng đã bị tiểu tử này giết chết!

Tẩy gia cải danh đổi họ cho con cháu gia tộc của mình, sau đó đưa vào Tuần Tra Ti bồi dưỡng, sau đó đưa từng người lên vị trí quan trọng, đây là nguyên nhân căn bản Tẩy gia có thể nắm giữ vững vàng minh ám nhân mã của Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú trong lòng bàn tay, cũng là một trong thủ đoạn bí mật của bọn họ.

Nếu Nhân Tôn Hoàng biết gần một nửa đầu mục Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú tất cả đều là họ Tẩy, tuyệt đối sẽ không lạc quan giống như bây giờ.

Nếu Diệp Chân ở đây, nghe được đáp án này, sợ rằng cũng sẽ giật nảy cả mình, cũng sẽ một lần nữa nhắc lên ân oán giữa Tẩy gia với hắn.