← Quay lại trang sách

Chương 1388 Thần Hồn Thủ Hộ Cấp Bậc Linh Tôn

----

Bang bang bang!

Một trăm phát hình roi cực kỳ bá đạo đánh xuống, hơn nữa không được dùng linh lực chống đỡ, dưới tình huống này, dù võ giả cấp bậc Huyền Cung Cảnh cũng phải bị đánh gần chết.

Quân soái Đệ Nhất quân Xa Bôn và Quân soái Đệ Tam quân Trịnh Đương Thì, hai người bị đánh tám mươi hình roi cũng không khá hơn chút nào, xương cốt ẩn hiện, gần như có thể thấy nội tạng màu đỏ hồng bên trong.

Tuy thương thế nặng như vậy, nhưng bọn họ vận chuyển tu vi Huyền Cung Cảnh, lại thêm kết hợp với đan dược trị thương, cũng chỉ cần bốn, năm ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Tuy rằng đã hành hình xong, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, Quận úy Đường Hổ và hai vị Quân soái bị đánh gần chết, còn phải hầu hạ bên người Diệp Chân, chờ đợi mệnh lệnh của Diệp Chân mới được rời đi.

May là, hành hình xong xuôi đã có thể thôi thúc linh lực cầm máu chữa thương, bằng không, chỉ cần tốn thêm một canh giờ, cái mạng nhỏ của ba người cũng không còn.

Tiếp quản quân đội, tự nhiên không thể thiếu một phen phát biểu, Diệp Chân là chủ mới tỏ rõ chủ quyền đi nữa nhưng Diệp Chân từng làm thống soái đại quân lại phi thường rõ ràng, đối với sĩ tốt bình thường, hiện tại Diệp Chân phát biểu, trên căn bản chính là gió thoảng qua tai.

Những sĩ tốt này, sau khi được hầu hạ cẩn thận, mới có thể nhớ kỹ Diệp Chân, những người khác, không biết có thay đổi chút nào.

Giống như trung thành, ngược lại không là gì so với mệnh lệnh.

Nếu muốn kiềm chế tốt những tử sĩ này còn phải nói lời ngon ngọt, còn phải là lời ngon ngọt chân chính.

- Đường quận úy, quân lương của sĩ tốt Bắc Hải quận là bao nhiêu? Diệp Chân đột ngột hỏi.

Vấn đề này hỏi ra, Quận úy Đường Hổ vốn đang bị đau nhức chảy mồ hôi ròng ròng, đau đầu suy nghĩ, cái trán chảy mồ hôi cuồn cuộn.

Ở Bắc Hải quận, cũng không đến nỗi thiếu ăn, nhưng, việc cắt xén quân lương này lại thường xuyên có.

Đường Hổ lo lắng, một khi Diệp Chân tra cứu vấn đề này đến, vậy sẽ có phiền phức lớn.

- Ừm…

Diệp Chân bỗng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía Đường Hổ.

- Bẩm báo bẩm báo Tước gia, huân vị trong quân không giống nhau, chức vị không giống nhau, cấp bậc càng không giống nhau, quân lương cũng đều không giống nhau, để mạt tướng sắp xếp lại từng chi tiết quân chức.

- Chỉ cần báo ngay quân lương của sĩ tốt bình thường có nhân số nhiều nhất!

Diệp Chân chợt đánh gãy lời thoái thác của Đường Hổ, Diệp Chân vừa dứt lời, hơn nửa quan quân ở đây, sắc mặt đều đổi.

Hiển nhiên, việc cắt xén quân lương này, ai cũng đều tham gia.

Dưới ánh mắt giết người của Diệp Chân, Đường Hổ chậm rãi nói.

- Bẩm báo Tước gia, theo quy định của Đại Chu, quân lương quận binh tương đồng với quân binh bình thường các châu, binh lính của Bắc Hải quận ta, lấy sĩ tốt bình thường làm thí dụ, quân lương hàng tháng của sĩ tốt Hồn Hải cảnh là hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, quân lương hàng tháng của sĩ tốt Chú Mạch Cảnh bình thường là một trăm viên linh thạch hạ phẩm, nếu có chức vụ, sẽ có thêm…

Không chờ Đường Hổ nói xong, âm thanh náo động to lớn từ sĩ tốt bình thường tụ tập phía dưới vang lên, thậm chí có vài sĩ tốt kích động mắng to lên, quân lương mỗi tháng tới tay bọn họ, chỉ có hai viên linh thạch, đám kia bộc phát mãnh liệt, tư thế trực tiếp mãnh liệt ngập trời, hiển nhiên, có chuyện không đúng.

Ầm ầm ầm!

- Yên lặng!

Đầu ngón tay nhấc lên, một đạo sấm nổ vang trên bầu trời quân doanh, thứ gợn sóng làm người ta sợ hãi lập tức cho đại quân yên tĩnh lại, ánh mắt của Diệp Chân, lạnh lùng nhìn về phía Quận úy Đường Hổ.

- Tước gia, đây là quy định quân lương của Đại Chu, nhưng Bắc Hải quận ta sản xuất không đủ, quận phủ hàng năm phát quân lương đều không đủ, vì lẽ đó quân lương xưa nay phát ra đều giảm hơn phân nửa.

Con mắt của Quận trưởng Kiều Hoành lập tức lườm cái tròn vo, quân lương hàng năm, hắn đều phát đủ theo lệ, tuy rằng Bắc Hải quận tiêu điều nhưng thương lộ đặc biệt, khoáng sản cảnh nội rất nhiều, vì nhân khẩu, Đại Chu thu thuế cực nhỏ, nên bảo khố trong Phủ cũng phong phú.

Quân lương không phát đủ, rõ ràng là Đường Hổ cầm đầu một đám quan quân tầng tầng cắt xén tạo thành, nồi này, hắn không thể đeo!

Kiều Hoành đã trợn tròn đôi mắt tại chỗ, chỉ vào Quận úy Đường Hổ tức giận mắng.

- Ngươi dám vu oan.

Nhưng không chờ Kiều Hoành mắng, Liễu Phong đã đạt được chỉ thị của Diệp Chân ngăn lại.

Nếu Diệp Chân đã quyết định thu Đường Hổ để bản thân sử dụng, sẽ không thể để cho Đường Hổ quá mức mất mặt, lúc trước hành hình trước mặt mọi người vì để dựng uy cho hắn, bây giờ nếu trên lưng có tội danh cắt xén quân lương, Đường Hổ trong quân đội Bắc Hải quận, sẽ không có cách nào lăn lộn.

- Trước đây, phủ khố Bắc Hải quận không đủ, quân lương không thể phân phát đầy đủ, bản Tử tước quản không được! Nhưng, hiện tại, nếu Bắc Hải quận này đã biến thành đất phong của bản Tử tước.

- Các ngươi cũng chính là sức mạnh quan trọng bảo vệ lãnh địa bản Tử tước an toàn, từ hôm nay trở đi, không chỉ có quân lương phân phát đủ mức, hơn nữa, toàn bộ quân lương của binh lính Bắc Hải quận, từ dưới lên trên, tất cả tăng gấp đôi!

- Đầu tiên, bảy vạn đại quân trên thao trường ngẩn người một chút, sau đó, tiếng hoan hô đã bùng nổ kinh thiên động địa.

- Nguyện quên mình phục vụ Diệp Tước gia!

- Nguyện quên mình phục vụ Diệp Tước gia!

- Nguyện quên mình phục vụ Diệp Tước gia!

Tiếng hoan hô như núi hô biển gầm vang lên gần trăm tức, mới bình ổn lại.

- Chuyện quân lương, từ tháng này bắt đầu thực thi, bên phía phủ khố không kịp điều chỉnh, nên sẽ do bản Tử tước đi đầu phân phát cho các ngươi!

Nói xong, Diệp Chân giương tay một cái, thanh quang ào ào soạt soạt rơi ra không ngừng, phía dưới tướng đài trên thao trường lập tức xuất hiện một toà linh thạch hạ phẩm chồng chất như núi lớn, nhìn số lượng kia, sợ cũng phải mấy ngàn vạn.

Diệp Chân liên tục trộm Tàng bảo khố của ba mươi mốt nhà vương công quý tộc ở

Lạc Ấp, kho vũ khí, thu hoạch quả thực không cách nào tính toán được, ngược lại món đồ chơi như linh thạch hạ phẩm này, hiện nay trong Thận Long châu nhiều đếm không hết, sợ là có khoảng mười tỉ.

Con ngươi của đông đảo tướng lĩnh và binh sĩ lập tức nhìn chăm chú qua, tiếng hoan hô như núi hô biển gầm lần thứ hai vang dội lên.

Lần này, Diệp Chân chỉ vung tay lên, toàn bộ thao trường đã yên tĩnh lại.

Điều này đại biểu cho, chỉ trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, trong quân đội, Diệp Chân từ không có tiếng nói đã trở thành rất có uy vọng.

Hiện tại, nếu Diệp Chân lại tới ngoài cổng đại doanh, không cần hắn thét ra lệnh, những sĩ tốt này sẽ mở cửa cho Diệp Chân.

- Bản Tử tước biết, trong quân có rất nhiều tập tục xấu, trước đó, bản Tử tước vẫn luôn chưa tra xét, nhưng từ hôm nay trở đi, còn người dám vi phạm lệnh cấm, xử trí quân pháp như nhau.

- Đặc biệt là những tên dám chìa tay với quân lương, bản Tử tước sẽ giẫm nát cái tay đó, đưa chân thì giậm chân, dám lấy quân lương của những người khác bỏ vào trong túi tiền bản thân, bản Tử tước sẽ giẫm đầu của hắn!

- Còn nữa nếu các ngươi cảm thấy tay chân của bản thân nhanh nhẹn, không có lưu lại nhược điểm, thì cứ thử một chút, bản Tử tước thân là đệ nhị Tuần Phong Sứ

Tuần Tra Ti, thám tử dưới tay vô số, nhìn thủ đoạn của ngươi cao minh hay cổ của ngươi chặt không đứt!

Diệp Chân đằng đằng sát khí để lại mấy câu nói này, đã nhanh chân chuyển hướng về soái trướng.

Mãi đến tận khi thân hình của Diệp Chân biến mất trên thao trường, tất cả binh sĩ lần thứ hai phản ứng lại, trên toàn bộ giáo trường lại vang lên tiếng hô kinh thiên động địa quên mình phục vụ vì Diệp Chân.

Nhìn Đường Hổ, hai vị Quân soái còn có quan tướng các cấp hai mặt nhìn nhau, Tử tước mới tới này cũng quá lợi hại rồi, mấy câu nói, ngay cả sứ cứng cũng bị nghiền nhuyễn nát, đã khống chế được các sĩ tốt!

Nếu ở trong bọn họ có người có hai lòng, chỉ sợ sĩ tốt dưới tay bọn họ sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.

Nhưng mặt khác, những tướng lãnh như bọn họ cũng không mất mát gì.

Quân lương của sĩ tốt bình thường tăng gấp đôi, khả năng chỉ là hai mươi viên linh thạch hạ phẩm biến thành bốn mươi viên, nhưng bọn họ là quan chức, dù một vạn viên linh thạch hạ phẩm trực tiếp tăng gấp đôi.

Nếu tính toán kỹ, so với tổng số quân lương trước kia bọn họ phí hết tâm tư tầng tầng cắt xén, cũng vẫn còn rất xa, thậm chí kém rất nhiều.

Ngay sau đó, theo mệnh lệnh của Diệp Chân, cho phép Cổ Thiết Kỳ làm Giáo úy, chấp chưởng giám sát binh quân pháp tư của Bắc Hải quận, giám sát bảy vạn sĩ tốt lĩnh quân lương tại chỗ.

Còn Diệp Chân, lại bước nhanh chạy tới soái trướng, soái trướng nơi này, còn có một tên to xác cần hắn xử lý.

Vừa tiến vào soái trướng, Diệp Chân đã nhìn thấy một văn sĩ trung niên được khiêng ra, bị cột chặt thành một bó, nhìn thấy Diệp Chân đi vào, con ngươi của tên văn sĩ trung niên kia co rụt lại, biểu hiện trở nên hơi sợ hãi, hiển nhiên, hắn biết Diệp Chân!

Không chờ Diệp Chân có hành động, Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch đã sớm nhào tới, rất nhanh đã lộn chổng vó vị thiếu giám Tây Tuần Thú nha môn lên trời, cho lục soát ấn tỷ, đủ loại ám ký, tất cả lục soát lấy ra.

- Đại nhân, chắc không phải giả mạo!

Sau khi kiểm tra một phen, Phong Cửu Mạch nói.

Diệp Chân gật đầu, ra hiệu Phong Cửu Mạch động thủ, gần như tức thời, bị mấy đòn chuỳ sắt như nắm đấm thép oanh kích, vị Mã Thiếu Giám này đã hôn mê.

Đối với kẻ địch, Diệp Chân không muốn dùng thủ đoạn dụ dỗ, lấy phương pháp thô bạo nhất đối phó là được.

Thừa dịp vị Mã Thiếu Giám này hôn mê, Diệp Chân đã định dùng Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật khống chế thần hồn cuae hắn, Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật mới xâm nhập vào Linh Phủ của Mã Ngoạn Cẩn, Diệp Chân đã thất thần.

- A Sửu, tới xem một chút, Thần Hồn Thủ Hộ trong Linh Phủ của tên này có thể tránh khỏi hay không?

Diệp Chân hỏi.