Chương 1389 Kì Binh
Khi đó, Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch đã kinh hãi nhìn thấy trong lồng ngực Diệp Chân dò ra một con thằn lằn to bằng bàn tay có thể mở miệng nói tiếng người.
- Diệp đại gia, Thần Hồn Thủ Hộ này có thể cao gấp mấy lần so với Thần Hồn Thủ
Hộ Giới Vương cảnh trên người Ngưu Nhị, theo ta đoán người triển khai Thần Hồn Thủ Hộ này, cấp bậc thấp nhất cũng phải là một Linh Tôn, gần với cấp bậc của tôn tử gọi là Đại Nhật Tế Ti!
- Nhưng tôn tử chính là tôn tử, hắn triển khai Thần Hồn Thủ Hộ dù có trâu bò, trước mặt Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật của A Sửu đại gia ta, cũng không tính là gì, tương tự bảy ghi chép cuối cùng trong hai mươi pháp môn nhỏ vô dụng của Khiên Cơ
Tỏa Hồn thuật, ngươi thử xem!
Thằn lằn A Sửu nói.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu dễ dàng nhưng Diệp Chân vẫn còn đang cân nhắc, theo thông lệ Tuần Tra Ti, trên người nhân viên quan trọng then chốt, đều sẽ được Tổ
Thần Điện Tế Ti gia trì Thần Hồn Thủ Hộ.
Nhưng, gần như 99% Thần Hồn Thủ Hộ của thành viên Tuần Tra Ti đều do Tổ Thần Điện Nguyệt Tế gia trì, chỉ có nhân vật trong năm Đại tuần thú Tuần Tra Ti mới có thể thỉnh cầu Đại Nhật Tế Ti trong Tổ Thần Điện đến gia trì Thần Hồn Thủ Hộ.
Ở tình huống bình thường, thuộc hạ trong nha môn Tây Tuần Thú, Giám sát cấp phó Thiếu giám tuyệt đối không thể có tư cách thỉnh cầu Đại Nhật Tế Ti trong Tổ Thần Điện đến gia trì Thần Hồn Thủ Hộ.
Vị Mã Thiếu Giám này có thể được Đại Nhật Tế Ti Tổ Thần Điện gia trì Thần Hồn Thủ Hộ, đây chỉ có một nguyên nhân, hắn là tâm phúc của Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ.
Hẳn là Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ hoặc Tẩy gia thỉnh cầu Đại Nhật Tế Ti Tổ Thần Điện đến gia trì Thần Hồn Thủ Hộ cấp bậc Linh Tôn cho vị Mã Thiếu Giám này.
Nói cách khác, số lượng Đại Nhật Tế Ti trong Tổ Thần Điện cũng không phải quá nhiều mà có người của Tẩy gia!
Đây lại là một phát hiện cực kỳ hệ trọng!
- Diệp Tước gia, cho dù ngươi muốn lừa ta, làm ta sợ thì cũng phải mượn cớ cao minh một chút chứ? Trong thần hồn của ta còn có cao nhân gia trì Thần Hồn Thủ
Hộ!
- Đừng nói chỉ bằng ngươi, cho dù vị Phong Thần Tướng bên cạnh ngươi, thậm chí cao thủ mạnh hơn Phong Thần thì muốn khống chế thần hồn của ta cũng tuyệt đối không thể!
Trong soái trướng đại doanh Tây thành, Mã Thiếu Giám vừa tỉnh lại một mặt tự tin.
Nhưng dưới biểu cảm tự tin của hắn lại là một loại sợ hãi không tên, tuy hắn cảm thấy hắn bị Diệp Chân khống chế thần hồn căn bản không thể.
Thế nhưng khi hắn nhìn về phía Diệp Chân lại có một loại hoảng sợ theo bản năng phát ra từ đáy lòng, đặc biệt là khi nhìn qua ánh mắt Diệp Chân, hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi.
Cái cảm giác này, cho dù lão đại Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ của hắn cũng chưa từng mang đến cho của hắn.
Nghe vậy, Diệp Chân chỉ khẽ mỉm cười.
- Không tin? Cũng tốt, vậy thì thử xem!
Khi nói chuyện, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, gần như là đồng thời, vị Mã Thiếu Giám này vang lên tiếng kêu cực kỳ thê thảm, trong con ngươi lộ ra biểu hiện như quái đản.
Hắn rõ ràng cảm ứng được, Thủ Hộ Thần Hồn trong linh phủ của hắn hoàn hảo, nhưng trong thần hồn lại có một loại thống khổ không tên làm cho hắn biết cái gì.
Nhưng chưa kịp nghĩ, đau nhức đến từ sâu trong thần hồn đã làm cho hắn mất đi năng lực suy nghĩ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm cho sắc mặt mấy người quận úy Đường Hổ, Xa Bôn, Trịnh Đương Thì ở trong soái trướng đại doanh tây thành lập tức trở nên cực kỳ trắng bệch.
Theo vừa rồi Diệp Chân nói, bọn họ đã biết, vị Mã Thiếu Giám trước mắt này đã bị vị Diệp Tước gia tại này tranh thủ lúc hôn mê dùng bí pháp khống nhận thần hồn, chỉ là Mã Thiếu Giám không tin mới trừng trị để vị Mã Thiếu Giám này tiếp thu hiện thực.
Tất cả những thứ này đều rất có thể tiếp nhận, thế nhưng chuyện ẩn mật như vậy lại làm cho ba người bọn hắn ở một bên bàng quan, để trong lòng ba người càng thêm bồn chồn, luôn có một loại dự cảm xấu.
Toàn bộ soái trướng bị điệp gia hai tầng kết giới cách âm, vì vậy, dù cho vị Mã Thiếu Giám này có kêu gào cỡ nào thì bên ngoài cũng không truyền ra nửa phần tiếng vang.
Diệp Chân khép nửa con mắt, ngồi ở vị trí đại soái, thần niệm khẽ động, cả người Mã Thiếu Giám lại như là tôm luộc cong lên, cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ chót.
Trình độ khốc liệt trong đó quả thực không cách nào hình dung, Mã Thiếu Giám bị
Diệp Tước gia trừng trị thần hồn, thậm chí một lần thất thanh.
Khi Diệp Chân hơi nghỉ Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật trong phương pháp trừng trị thần hồn, Mã Thiếu Giám đã khóc to la lên.
- Ta.... Phục rồi, ta tin!
- Diệp Tước gia, ta tin, ta tin, cầu ngươi ngừng tay, ta thực sự không chịu được! Ta nhận, ta đã trở thành con rối của Diệp Tước gia…
Nói xong câu đó, cả người Mã Thiếu Giám xụi lơ trên mặt đất, thở từng ngụm hổn hển, vừa nãy hắn lăn lộn trên mặt đất, lúc này cả người đã tràn đầy vết nước, trên mặt cũng tràn đầy hoảng sợ.
Tao ngộ vừa rồi, nếu như có lựa chọn, chỉ cần hắn còn sống sẽ không muốn tao ngộ lần thứ hai.
- Tin?
Diệp Chân nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này của Diệp Chân ở trong mắt Mã Thiếu Giám lại như nụ cười của ma quỷ, hắn cực kỳ hoảng sợ, trở mình lật quỳ xuống hướng về phía Diệp Chân.
- Tiểu nhân tin, thật sự tin!
- Cho hắn một chén nước!
Diệp Chân quát lên.
Đợi Mã Thiếu Giám uống xong chém nước, tâm tình trấn định lại, Diệp Chân mới chậm rãi mở miệng.
- Mã Thiếu Giám, không nói gạt ngươi, hiện tại, sinh tử của ngươi đã nằm trong tay ta, nếu như ta muốn cho ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt đối không sống tới canh năm.
- Nhưng nếu như ta thật muốn đánh chết ngươi thì tuyệt đối sẽ không phí nhiều công sức như vậy.
- Có một việc, ta nghĩ ngươi nên rõ ràng, nếu như ta thả ra tin tức ngươi bị ta thu cấm thần hồn ra ngoài, ngươi đoán Tây Tuần Thú sẽ đối phó ngươi thế nào?
Dừng một chút, Diệp Chân nói tiếp.
- Nghe nói, ngươi vì sớm thu được tín nhiệm của Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ, ngay cả người nhà cũng tất cả đều chở tới? Một thê bốn thiếp hai trai một gái, tất cả đều đang sống ở nha môn Thanh Châu dưới trướng Tây Tuần Thú.
Diệp Chân không đề cập tới cái này còn tốt, vừa nhắc đến cái này, hai tay vị Mã Thiếu Giám này bắt đầu run cầm cập lên, thân là thân tín của Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ, hắn quá rõ kết cục của kẻ phản bội.
Không chỉ đơn giản là diệt hết toàn tộc, cõi đời này, chuyện còn đang sợ hơn so với chết quá nhiều.
- Ta nghĩ, Mã Thiếu Giám ngươi là người thông minh, ngươi nên rõ ràng làm thế nào?
Không chờ Diệp Chân nói xong, Mã Thiếu Giám đã lấy đầu chạm đất nói.
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ biết phải làm sao! Thuộc hạ cần phải tiếp tục trở lại nha môn Tây Tuần Thú, làm tai mắt cho chủ thượng, mật báo cho chủ thượng!
Chuyện đến nước này, đây đã là lựa chọn duy nhất của Mã Thiếu Giám.
Bất cứ lúc nào Diệp Chân cũng có thể đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa chỉ cần thả ra tin tức hắn phản bội, Tây Tuần Thú sẽ không chút do dự ra tay đối với người nhà của hắn.
Chỉ có phối hợp với Diệp Chân, ngoan ngoãn phối hợp với Diệp Chân, xen lẫn làm nội gian trong Tây Tuần Thú, như vậy mới có khả năng sống sót.
- Ngươi quả nhiên là người thông minh!
Diệp Chân than thở nhô ra ngón tay cái, gia hỏa có thể hỗn trong Tuần Tra Ti, mỗi người đều là nhân tinh.
- Chủ thượng, thuộc hạ chỉ cầu một chuyện, xin chủ thượng có thể đáp ứng!
Mã Thiếu Giám bỗng cuối người nói.
- Nói!
- Chủ thượng, không dễ gì thuộc hạ mới có thể đạt được tín nhiệm ở Tây Tuần Thú, thuộc hạ muốn khi dò hỏi tình báo, có thể tận lực bảo toàn bản thân, một ít tình báo quan trọng, xin chủ thượng thương xót cả nhà thuộc hạ, không được dễ dàng tiết lộ.
Hắn cẩn thận nói.
Diệp Chân gật đầu.
- Đây là tình cảm nên có! Nhưng nếu là tình báo trọng đại có quan hệ đến việc sống còn thì nhất định phải lập tức trở về báo, dù cho là có thể bại lộ thân phận nguy hiểm, còn người nhà của ngươi, nếu thật đến lúc ấy, ta sẽ an bài người cứu bọn họ ra!
- Đa tạ chủ thượng khai ân!
Chuyện bên Mã Thiếu Giám xem như kết thúc, Diệp Chân híp mắt lại, nhìn về phía ba người quận úy Đường Hổ, quân soái Xa Bôn, Trịnh Đương Thì đứng bên cạnh quan sát nãy giờ.
- Ba vị, hiện nay Mã Thiếu Giám đã là vương bài gian tế của chúng ta, tất cả ba người các ngươi đều biết, ba người các ngươi dự định làm sao bây giờ?
Diệp Chân hỏi.
Biểu hiện của ba người Đường Hổ, Xa Bôn, Trịnh Đương Thì lập tức trở nên trắng bệch, tay chân luống cuống, bí mật cấp bậc này, thông thường chỉ có hai phương pháp bảo mật.
Người chết và con rối thần hồn!
Hiển nhiên, chỉ cần không phải kẻ ngu, trở thành người chết, bọn họ chắc chắn không muốn, còn trở thành con rối thần hồn của Diệp Chân thì lúc này lại có chút không cam lòng.
- Đường quận úy, ngươi sẽ không cho rằng ngươi tiếp xúc với nha môn Tây Tuần Thú trước tiên, đâu có không tin tưởng ta, để ta không cách nào chưởng binh quyền, hiện tại quy hàng đối với ta, ta sẽ tín nhiệm ngươi chứ?
- Ta đúng là dự định để ngươi tiếp tục chưởng binh Bắc Hải quận, nhưng ta không yên lòng, nếu Tây Tuần Thú lại tới tìm một cỏ mọc đầu tường như ngươi (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy), chẳng phải là bản Tử tước lại cũng bị ngươi hố một lần?
- Còn có hai vị quân soái các ngươi, rất có uy vọng trong quân, tha các ngươi sống sót rời khỏi chính là ta tự gây phiền phức, thế nhưng để cho các ngươi kế nhiệm nguyên chức, ta lại không yên lòng, các ngươi nói ta phải nên làm như thế nào?
Diệp Chân buông tay nói.
Khi Quân soái Xa Bôn và Trịnh Đương Thì còn đang do dự thì quận úy Đường Hổ đã quyết tâm, cắn răng một cái quỳ gối trước mặt Diệp Chân nói.
- Diệp Tước gia, mạt tướng đồng ý giao ra Tiên Thiên Thần Hồn, phụng Diệp Tước gia là chủ nhân!