← Quay lại trang sách

Chương 1390 Tổ Ong Vò Vẽ

----

Đường Hổ không giao cũng không thể, khung cảnh ngày hôm nay hắn đã sớm nhìn rõ ràng, nếu hắn không giao Tiên Thiên Bản Nguyên Thần Hồn ra cho Diệp Chân thu cấm thì ngày hôm nay hắn đừng hòng sống sót rời khỏi toà soái trướng này.

Cả quận úy cũng đã chủ động giao ra Tiên Thiên Bản Nguyên Thần Hồn để Diệp Chân thu cấm, như vậy quân soái Xa Bôn và Trịnh Đương Thì còn có thể có lựa chọn gì khác.

Dù cho tất cả không tình nguyện, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thả ra thần hồn, để Diệp Chân khống chế thần hồn của bọn họ.

An ủi duy nhất chính là, sau đó Diệp Chân cho bọn họ không ít phí an cư, cũng coi là một chút vui mừng.

Linh thạch không nói, đặc biệt là mỗi người có một trăm Niệm Linh Đan trung phẩm, đủ cho bọn họ tu luyện thời gian hai, ba năm.

- Đường quận úy, đi gọi tất cả thân vệ Mã Thiếu Giám lúc trước ngươi bắt giữ vào!

Sau khi xong việc, Diệp Chân đột nhiên ra lệnh.

Sau đó, Diệp Chân ngay ở trước mặt Mã Ngoạn Cẩn lượt thu cấm thần hồn của mười thân vệ Đường Hổ, cuối cùng cũng để vị Mã Thiếu Giám yên tâm không ít.

Chí ít, người chủ thượng Diệp Chân này là đang cân nhắc cho an nguy của hắn, vẫn tính đáng tin.

Sau đó, Diệp Chân cho mọi người lui ra, cùng vị Mã Thiếu Giám này mật đàm một canh giờ mới để Mã Thiếu Giám lặng yên không một tiếng động rời khỏi đại doanh Tây thành.

Chờ sau khi hắn quay lại nha môn Tây Tuần Thú, Mã Thiếu Giám đã trở thành một nhánh kì binh dưới tay Diệp Chân.

Còn về có thể bị hoài nghi hay không, Mã Ngoạn Cẩn đã sớm chuẩn bị tốt một lời giải thích, lấy địa vị của hắn ở Tây Tuần Thú cũng sẽ không tùy tiện bị hoài nghi.

Nửa khắc đồng hồ sau, quận trưởng Bắc Hải quận Kiều Hoành bị một mình gọi tiến vào trong soái trướng, Diệp Chân cũng không lập dị với Kiều Hoành, Tuần Tra Ti lục soát đến một ít tội chứng, tùy ý vẫy tay hướng về trước mặt Kiều Hoành, Kiều Hoành đã bị sợ hãi đến hồn bay lên trời.

Đến quan chức cấp bậc quận trưởng này, dưới mông vẫn đúng là không quá sạch sẽ, dù cho thật sự thanh liêm thì lấy thủ đoạn của Tuần Tra Ti, tìm chút cứt dưới mông bọn họ cũng không tính là việc khó gì.

Đặt ở trước mặt Kiều Hoành chỉ có hai con đường, xét nhà diệt tộc hoặc bị Diệp Chân khống chế.

Sự lựa chọn này đối với bất kỳ một người thông minh nào mà nói cũng không tính là việc khó gì.

Sau đó, Diệp Chân xếp Liễu Phong đảm nhiệm việc tiến vào quận trưởng nha môn Bắc Hải quận, nhậm chức quận trưởng Bắc Hải quận, xem như sĩ quan phụ tá quận trưởng, cùng nhau xử lý chính vụ.

Đến đây, đến Bắc Hải quận chỉ một ngày, Diệp Chân đã chính thức ôm quyền hành lớn nhất cả về chính trị lẫn quân sự ở Bắc Hải quận.

Đương nhiên, cũng không tính hoàn toàn.

Giống như, quận binh Bắc Hải quận tổng cộng có bảy quân, mỗi quân có ba đến năm vạn người, quận úy Đường Hổ có một vạn thống soái thân quân một vạn, tổng cộng là hơn ba mươi vạn đại quân.

Hiện nay, đại quân khống chế trong tay Diệp Chân chỉ có quân thứ nhất và quân thứ ba, chỉ hơn bảy vạn người, những quân khác đều có các bộ đóng giữ.

Nhưng thu phục thống soái Bắc Hải quận binh Đường Hổ, những quân soái đó căn bản không phải vấn đề.

Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Chân cưỡi phi thuyền, mang theo quận úy Đường Hổ còn có thân vệ của hắn chạy vội doanh địa đại quân gần nhất, đều là thủ đoạn cũ, đầu tiên là giải quyết vấn đề quân lương, tung ra lượng lớn linh thạch khiến cho danh vọng Diệp Chân tăng thêm.

Sau đó thì chơi bài cũ, quân soái nắm giữ đại quân sẽ bất đắc dĩ bị Diệp Chân thu cấm thần hồn.

Phiền phức duy nhất chính là trụ sở các quân không giống, lui tới cần thời gian, cái này căn bản không phải là vấn đề.

Thế nhưng, lúc Diệp Chân thu phục quân soái bốn quân còn lại, quân lệnh đến từ nha môn Tây Tuần Thú đã đến.

- Các mạch Tuần Phong Sứ trong vòng bảy ngày phải đến nha môn Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú báo danh, nghe hầu sai phái, người nào quá thời hạn không tới sẽ lấy quân pháp luận tội!

Lúc này, Diệp Chân nhận được quân lệnh đến từ nha môn Tây Tuần Thú, dùng từ rất nghiêm khắc, hơn nữa nhìn làm như truyền đạt quân lệnh bình đẳng đối với các mạch Tuần Phong Sứ, thế nhưng trong lòng Diệp Chân rõ ràng, mệnh lệnh này tuyệt đối là nhằm vào Tuần Phong Sứ đường thứ hai là hắn.

Đặc biệt là thời hạn, quả thực cho Diệp Chân tính được rồi.

Vị trí nha môn Tây Tuần Thú là ở Châu thành Thanh Châu, nơi đó có một toà Thượng Cổ na di trận, thế nhưng vị trí Bắc Hải quận của Diệp Chân ở Lăng Châu, nơi này lại không có Thượng Cổ na di trận, nếu Diệp Chân muốn đến nha môn Tây Tuần Thú ở

Thanh Châu thì cũng chỉ có thể mượn Thượng Cổ na di trận ở hai nơi Thông Châu hoặc Hải Nguyên Châu.

Mà Diệp Chân đi tới Thông Châu Châu thành hoặc Hải Nguyên Châu thành, ở tình huống bình thường cũng cần thời gian năm đến sáu ngày.

Hạn chế thời gian bảy ngày sẽ làm Diệp Chân chết rồi, ở tình huống bình thường, sau khi Diệp Chân nhận được quân lệnh phải lập tức xuất phát.

Nhưng trong tay Diệp Chân có thiên linh chu Soái cấp nên cũng không vội.

Thế nhưng Diệp Chân rõ ràng, phần quân lệnh này chính là sát chiêu của Tây Tuần Thú Tẩy Thiên Cổ đối với hắn.

Một khi Diệp Chân đến địa bàn Tây Tuần Thú, vậy sẽ không biết được chuyện tiếp theo rồi, gần như là mặc bọn họ xoa đánh nắm tròn, có thể nói là vạn phần nguy hiểm.

Nhưng phần quân lệnh này, không đi tuyệt đối không được.

Nếu không đi, Tây Tuần Thú sẽ có vô số lý do tới thu thập Diệp Chân, còn có thể trực tiếp sai đại quân tới thu thập.

Đến lúc đó, cho dù nháo đến Lạc Ấp, Diệp Chân cũng không chiếm được lý.

Nhưng Diệp Chân cũng không phải không có chuẩn bị.

Từ lúc nhận lấy chức vụ Tuần Phong Sứ quân thứ hai, Diệp Chân đã nghĩ đến loại khả năng này, đã sớm suy nghĩ qua phương pháp ứng đối.

Trước đây, càng là thu phục Mã Ngoạn Cẩn – Mã Thiếu Giám giám sát trong nha môn Tây Tuần Thú, xem như là nắm rõ hư thực đối nha môn Tây Tuần Thú, có nghe ngóng nhất định.

Vì vậy, sau khi nhận được quân lệnh, Diệp Chân cũng không quá lo lắng, vẫn dựa theo của hành trình của hắn, nắm giữ quân soái quân thứ bảy trong lòng bàn tay, sau đó mới quay lại Bắc Hải quận thành.

Còn về Bắc Hải quận binh, hiện tại Diệp Chân còn không muốn làm ra biến hoá quá lớn, thực lực của quân đội dựa vào ba phương diện, một là quân giới, hai là thực lực binh sĩ, ba là thao luyện.

Diệp Chân chỉ hạ lệnh cho quận úy Đường Hổ nắm chặt huấn luyện binh sĩ, cường độ huấn luyện phải tăng lên gấp ba lần trước đây, từ trước đây ba ngày một lần thao luyện, biến thành hiện tại một ngày một lần thao luyện.

Đồng thời, hắn cũng lệnh cho quận trưởng Kiều Hoành trích lượng lớn vật tư quân sự hậu cần để chống đỡ huấn luyện.

Chỉ cần binh sĩ thao luyện tốt, thời khắc mấu chốt, Diệp Chân muốn nhánh quân đội này bạo phát thực lực cường hãn chỉ là nhấc tay mà thôi.

Làm cho Diệp Chân đau đầu nhất thật ra là phương diện dân sinh Bắc Hải quận, đặc biệt là nhân khẩu.

Trên sách ngọc Đại Ti Tông Phủ giao cho Diệp Chân, danh sách 390 vạn hộ dân và 1,070 vạn nhân khẩu trong Bắc Hải quận.

Thế nhưng trong danh sách thực tế của quận trưởng Kiều Hoành, kê ra là hơn 317 vạn hộ, hơn 847000 nhân khẩu, chỉ có tám phần mười trên sách ngọc.

Phải biết, quận này là một quận có chu vi chín trăm ngàn dặm, nếu như đặt ở xung quanh Lạc Ấp, tùy tiện một huyện thuộc một quận cũng đã có ngàn vạn nhân khẩu.

Mà ở Đại Chu, không có nhân khẩu thì không cách nào phát triển, Bắc Hải quận này của Diệp Chân chỉ có thể càng ngày càng nát, càng ngày càng kém, những cái này không phải là Diệp Chân muốn nhìn thấy.

Mà tạo thành Bắc Hải quận hiện nay trạng thái như thế này nguyên nhân, thật ra có ba phương diện, một là lũ lụt, thủy yêu đến từ Bắc Hải thỉnh thoảng lên bờ cướp giật bách tính.

Hai là Ma tộc quấy nhiễu.

Bởi vì tới gần biên giới Ma tộc, thường có một chút Ma tộc lớn mật lại đây cướp giật nhân khẩu, bởi vì ở bên phía Ma tộc, nô lệ Nhân tộc là của cải cực kỳ quan trọng, thậm chí còn có Ma tộc ăn thịt người lấy làm sở thích.

Này dẫn đến phía tây nhất đến gần Địa Giới Ma tộc, trở thành tử địa.

Trú quân có, thế nhưng không chịu nổi một hai Ma tộc mạnh mẽ lén lút chui qua, khó lòng phòng bị.

Mà nhân khẩu Bắc Hải quận và Lạc An quận, hiện nay chỉ có một nửa Bắc Hải quận, hơn nữa tất cả tập trung ở quận thành có trọng binh phòng thủ.

Cũng may là Đại Chu thực hành nghiêm ngặt quản chế di chuyển của nạn dân, bằng không, những người dân ở đây đã sớm chạy sạch.

Nhưng cho dù như vậy, một ít nạn dân gan lớn, vẫn lén lút chạy vào sâu trong núi sống, để tránh nước sôi hoạn, Ma hoạn, còn có binh hoạn.

Cái này cũng là nguyên nhân trong danh sách thực tế có ít nhân số hơn.

Không sai, hoạn thứ ba chính là binh hoạn, quận binh không có kỷ luật, thường có cử chỉ ức hiếp lương tốt, dẫn đến dân chúng lầm than, nhân khẩu giảm mạnh.

Những thứ này không phải trong thời gian ngắn có thể thay đổi, hơn nữa, cũng không phải Diệp Chân am hiểu, chỉ nhắc tới mấy phương hướng, nhưng tất cả đều giao cho quận trưởng Kiều Hoành đi làm, đồng thời, nghiêm lệnh Đường Hổ phối hợp.

Có thể trong hoàn cảnh bây giờ, xung quanh gian nan mà quận trưởng Kiều Hoành có thể làm cho phủ khố không trống rỗng, cũng coi là nhân tài chính trị hiếm thấy.

Trước đây có chính lệnh, nhưng bởi vì quận úy Đường Hổ cản tay thậm chí cản trở cố ý phá hoại dẫn đến chính lệnh không thông suốt, nên hiện tại nhưng không có phương diện này.

Ngày thứ ba sau khi nhận được quân lệnh, Diệp Chân chỉ mang theo Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch, còn có tám tên Tuần Tra Thần Liệp cấp tinh anh đi thẳng đến nha môn Tây Tuần Thú ở Thanh Châu nghe hầu sai phái.

Lần này, con đường Diệp Chân đi rất đơn giản, thẳng đến Thông Châu, sau đó chuyển sang Thượng Cổ na di trận ở Thanh Châu, còn an toàn đã có Soái cấp thiên linh chu nên Diệp Chân cũng không quá lo lắng.