← Quay lại trang sách

Chương 1400 Hi Vọng Duy Nhất

Trăm vạn năm trước, bởi vì lũ lụt tàn phá, Đại Chu từng mấy lần chinh phạt các hải vực, nhưng mỗi một lần đều là thất bại nặng nề, tay trắng trở về.

Hết cách rồi, trong biển rộng, sĩ tốt tinh nhuệ của Đại Chu đều không phát ra được ba phần mười thực lực so với trước đây, huống chi, nếu thật muốn bàn về số lượng, Thủy tộc sợ là còn nhiều hơn mấy lần so với Nhân tộc.

Sau mấy lần thất bại, Đại Chu cũng ý thức được điểm này, nên chuyển biến chính sách đối với các hải vực Thủy tộc, lấy chủ trương hòa bình.

Long hoàng Long quân các hải vực cũng vui vẻ biết thời biết thế, chấp nhận điều này.

Tuy rằng Đại Chu thất bại, nhưng quân sự điên cuồng của Đại Chu vẫn làm cho bọn họ rất đau đầu.

Năm đó một Đại Nhật Tế Ti nào đó của Tổ Thần Điện đơn độc một mình trên Bắc Hải, giết chết mấy trăm tỷ thủy tộc Bắc Hải, biến nhiều nơi của Bắc Hải thành tuyệt địa, đến nay còn tồn tại không ít.

Nếu không nhờ vào loại bố trí dược độc kia, biển rộng sâu thẳm khủng bố đã pha loãng độc tính nhiều lần, nếu không e sợ lần đó, Bắc Hải đã phải khuất phục.

Các hải vực tiếp nhận sắc phong của Đại Chu, xem như nghị hòa, nhưng, chưa tới mấy năm, Thủy tộc các hải vực xâm lược đánh cướp lần nữa.

Mấy lần nháo qua, hai phe đã ngầm hiểu.

Dù sao các hải vực quá rộng lớn, Thủy tộc cũng không tuân kỷ thủ pháp giống như

Nhân tộc, thường xuyên có Thủy Quân dẫn theo thủy yêu lên bờ cướp bóc, Long hoàng Long quân các hải vực cũng không có tinh lực quản, cũng không muốn quản, để bọn họ tùy ý.

Nhưng Đại Chu lại có điểm mấu chốt của Đại Chu.

Một là thương thuyền có cờ của Đại Chu, nếu mất tích, xử lý trong tối.

Hai chính là đánh quy mô.

Nêu những thủy yêu kia cướp bóc một ít hương trấn của các thôn nhỏ, Đại Chu sẽ không tra cứu, nhưng nếu có quận huyện bị công phá, Đại Chu nhất định sẽ đuổi cùng giết tận không buông.

Dù sao trong tay Đại Chu có nắm một ít thứ có thể khiến Long hoàng Long quân các hải vực kiêng kỵ.

Nếu Đại Chu tức giận, không cần quân đội Đại Chu ra tay, Long hoàng Long quân các hải vực sẽ chủ động trói lại hung thủ đưa đi.

Lâu dần, chuyện thủy yêu các hải vực lên bờ cướp bóc đã thành thói quen.

Cướp bóc có thể, ăn thịt người cũng được, ngươi có thể đấu với quan binh các quận các châu huyện Đại Chu, nhưng tuyệt đối không thể phá thành, tuyệt đối không thể đánh vào trị phủ quận huyện, vân vân.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đây Long Ngư Thủy Quân kia vây thành mà không dám công thành.

Bích Lân Long Vương kia được Đại Chu sắc phong, thế lực lớn mạnh, mỹ nhân hậu cung các tộc nhiều vô số, nhưng, chính là không có con nối dõi.

Nỗ lực gần hơn hai ngàn năm, Bích Lân Long Vương cày cấy như vậy, mới có được một đứa con nối dõi, đương nhiên được xem như là bảo bối.

Nếu không, năm ngoái đúng một trăm tuổi, nhi tử của hắn vừa mới thành niên, Bích Lân Long Vương đã không thể chờ đợi được nữa, phong làm Long Thái tử.

Nhưng đời thứ hai, hầu như không mấy an phận.

Thụ phong làm Thái tử không bao lâu, hắn đã khốn đốn trăm năm trong Bích Lân Long cung, muốn đi ra ngoài gây ra sóng gió.

Lần này cướp bóc thành quy mô lớn, người đứng sau lưng tổ chức chính là vị Long Thái tử này.

Hơn nữa, mùa mưa đến sớm cũng có công lao của vị Long Thái tử này.

Có người nói, vị Long Thái tử này đặc biệt mời trưởng bối đến hô mưa gọi gió, mục đích là muốn thừa cơ cướp bóc nhiều mỹ nữ Nhân tộc hơn để mở rộng hậu cung hắn vừa xây xong!

- Tước gia, đây là chiến báo do các Giáo úy của mười một doanh phân tán truy kích lần lượt phát tới, kết quả chiến đấu cũng không khả quan cho lắm!

Sơn Dương Huyền thành, Quân soái Cao Hành Cơ cầm một tấm ngọc phù đưa cho Diệp Chân.

Diệp Chân không thèm xem, cũng không cầm lấy.

Kỳ thực khi hạ lệnh chia ra, đuổi theo, Diệp Chân đã biết kết quả chiến đấu thế nào.

Bởi vì đây mới thực sự là nguyên nhân không cách nào quét sạch lũ lụt.

Đại Chu thiết lập chính sách quyết liệt, lại lấy quân công phong tước ban đất, vì lẽ đó, trong nước tinh thần thượng võ vô cùng cao, quân bị (quân giới đã được kê biên chế và trang bị) rất nhiều, tuy rằng trang bị giống như quận binh, nhưng quân pháp lại cực kỳ nghiêm khắc.

Ở tình huống bình thường, dù cho số lượng thủy yêu đông đảo, nhưng nếu dám chính diện quyết đấu với quận binh Đại Chu, dù có thắng, cũng sẽ tử thương vô số.

Chân chính khó đối phó là những thủy yêu kia đến cướp bóc đã chạy tán loạn.

Số lượng thủy yêu rất nhiều, hơn nữa chiến lực của từng cá thể rất mạnh, đối mặt những thủy yêu phân tán này, Đại Chu đã mất đi ưu thế về số đông.

Không nói chuyện khác, chỉ Sơn Dương huyện của Bắc Hải quận, hiện nay đã phát hiện hơn ngàn con thủy yêu phân đội, có hơn mười lăm nhánh, phân đội thủy yêu khoảng chừng mấy trăm con, cũng có gần trăm nhánh.

Cho tới những phân đội thủy yêu đi cướp bóc chưa tới trăm con thậm chí mấy chục con, con số sợ rằng hơn một nghìn.

Nhưng, Diệp Chân phái ra đội ngũ binh lính cũng chỉ có mười một doanh, mỗi doanh biên chế ba ngàn người mà thôi.

Đương nhiên, Diệp Chân cũng có thể tiếp tục chia, khoảng chừng năm trăm người thành một tiểu đơn vị đuổi theo truy kích.

Nhưng, đối mặt với con số thủy yêu kinh người, một đơn vị khoảng năm trăm người truy kích đuổi theo, sợ là sẽ trực tiếp trở thành con mồi của thủy yêu.

Hơn nữa, trên tốc độ hành quân dưới nước, dù quân lính Đại Chu hành động ầm ầm như mưa lớn, cũng rất chậm, tầm mắt bị hạn chế, còn thủy yêu như cá gặp nước.

Nếu phân chia như thế, ưu thế thủy yêu càng lớn hơn.

Nếu như được lựa chọn, Diệp Chân càng muốn những thủy yêu này tập trung cùng nhau, quyết một trận tử chiến với Diệp Chân.

Lấy ít thắng nhiều, cũng không phải việc gì khó.

Nhưng, đây là một kiểu hy vọng xa vời, nếu thật có thể quyết chiến một trận với thủy yêu, vậy lũ lụt đã sớm rút hết.

Một khi phân tán ra, những thủy yêu này sẽ thừa dịp mưa lớn bốn phía, cướp bóc bốn phía, bắn ra vô số nọc độc, đến lúc cơn bão qua đi, mới có thể rút lui.

Tình huống như thế, không chỉ có Bắc Hải quận, gần như tất cả quận huyện vùng Duyên hải, đều có lũ lụt.

Khác biệt duy nhất, chính là quận võ khác bị ảnh hưởng mạnh hơn mấy lần thậm chí gấp mười lần so với Bắc Hải quận.

- Đã có thương vong, lệnh cho bọn hắn rút lại phòng tuyến, đặt chuyện cứu hộ bách tính và bảo tồn thực lực lên hàng đầu!

Bây giờ, con dân Bắc Hải quận, tất cả đều là tài sản của Diệp Chân, không có bất cứ người nào đồng ý nhìn thấy của cải của mình bị người khác cướp đi.

Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch nhanh chân chạy tới, liếc mắt nhìn Quân soái Cao Hành Cơ, mới cẩn thận từng li từng tí một báo cáo.

- Đại nhân, bên phía Ngưu Nhị hiện nay vẫn chưa có được tình báo hành tung của vị Long Thái tử này.

- Nhưng Ngưu Nhị có thể xác định, lần cướp bóc này là do vị Long Thái tử kia tọa trấn ở sau lưng chỉ huy, hơn nữa đã lên bờ.

- Nhưng cụ thể ở nơi nào thì không thể nào biết được, hiện tại có được đầu mối, cũng không biết vị Long Thái tử này ở nơi nào?

- Trong dòng tộc chỉ có đúng một đứa con nối dõi, nếu như bị chúng ta dễ dàng tra được hành tung, đó mới là hiếm lạ!

Nỉ non một tiếng, Diệp Chân đột nhiên ra lệnh.

- Cao Hành Cơ, chấp hành phương án thứ hai đi!

- Vâng!

Trong giáo trường Sơn Dương Huyền thành, Long Ngư Thủy Quân hôn mê bất tỉnh giống như cá chết nằm ở đó, thân hình đột nhiên nhúc nhích một chút, lớp vảy trắng dưới bụng đang từ từ nhúc nhích lên, sau đó, Long Ngư Thủy Quân lặng lẽ trợn mí mắt khổng lồ lên một tý.

Nhìn thấy thủ vệ ngủ gật ở nơi đó, Long Ngư Thủy Quân rất chấn kinh, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, tiếp tục giả bộ hôn mê.

Rồi, Long Ngư Thủy Quân cẩn thận từng li từng tí quan sát rõ ràng tình huống xung quanh, cũng làm rõ tình hình của bản thân.

Vết thương trong cơ thể hắn vẫn như cũ rất nặng, cần thời gian để khôi phục hoàn toàn, nhưng để chạy trốn, lại không có bất cứ vấn đề gì.

Long Ngư Thủy Quân phát hiện, những chiến sĩ Nhân tộc này rất bất cẩn, có lẽ cũng không hiểu rõ vết thương của thân thể bọn họ.

Vốn dĩ, phải gia trì tầng tầng phù văn xiềng xích xuyên qua xương bả vai của hắn, nhưng bây giờ chỉ xuyên qua ở phía dưới xương bả vai.

Điều này làm cho Long Ngư Thủy Quân vô cùng vui sướng.

Hắn còn phát hiện, do những thủ vệ này bất cẩn hoặc là không có thời gian, nên không có lụt soát trữ vật giới chỉ của hắn.

Lần này, cơ hội hắn trốn thoát càng lớn.

Hiện tại, Long Ngư Thủy Quân này cũng có mấy phần mưu lược, biết hắn bị thương nặng, không thể ngay lập tức trốn thoát, trái lại chờ đợi cơ hội thích hợp hơn.

Trước mắt hắn bị thương nặng, thời gian kéo càng lâu, khả năng hắn đào tẩu lại càng lớn.

Hơn nữa, trong giáo trường này, hình như không ít tù binh, có rất nhiều thân tín của hắn, tướng lãnh dưới tay của hắn.

Hắn muốn chờ bọn hắn tỉnh táo lại, thuận thế cứu đi mấy tên, như vậy, cơ hội của hắn càng lớn hơn.