← Quay lại trang sách

Chương 1406 Ngao Tranh Nộ Khiếu (2)

Long thái tử Ngao Tranh tức giận lên, nhấc chân đá cho tên cường giả Giới Vương cảnh kia một cước.

- Phế vật, còn không nhanh chóng đi tìm, không tìm ra tên khốn kiếp này để hắn nhởn nhơ khinh mắng Bản Thái Tử sao?

- Điện hạ, có thể họ kia Diệp kia đã rời khỏi, chúng ta đã không cảm ứng được hơi thở của hắn.

- Rời khỏi rồi?

Vẻ mặt tức giận của Long thái tử Ngao Tranh nhanh chóng bình phục lại, mấy hơi sau đó, thuận tay kéo mọt Long Ngư thủy quân qua, nói.

- Ngươi gặp qua cái họ kia Diệp, rốt cuộc người vừa rồi có phải Bắc Hải Tử Tước Diệp Chân hay không?

Thủy quân Long Ngư nặng nề gật đầu.

- Điện hạ, cho dù bề ngoài hay bí pháp thần thông Lôi Hệ, thuộc hạ có thể xác định, người nọ chính là Bắc Hải Nhất đẳng Tử tước, Diệp Chân!

- Tốt!

Thần tình Long thái tử Ngao Tranh trở nên vô cùng dữ tợn.

- Truyền lệnh xuống, ngoại trừ các bộ đi xâm nhập thâm sơn canh giữ tù binh trong khoảng thời gian ngắn không cách nào chạy về ra, thì các bộ khác toàn bộ tụ lại qua đây.

Vừa dứt lời, Thủy Hạt Tướng Quân ngẩn ra, hỏi vội.

- Ý của điện hạ là?

- Không phải họ Diệp kia nói muốn mang đại quân tới lấy đầu Bản Thái Tử sao? Nếu hắn đến thì Bản Thái Tử sẽ thừa cơ nuốt sống hắn, nếu hắn không đến, hừ!

Khóe miệng Long thái tử Ngao Tranh hiện lên một tia nghiêm ngặt.

- Nếu hắn không đến, Bản Thái Tử sẽ dẫn đại quân san bằng Bắc Hải Quận của hắn!

Vừa dứt lời, tên Thủy Yêu vóc người gầy nhỏ ở phía trước lập tức lo lắng.

- Điện hạ, tuyệt đối không thể như vậy, thiết luật của Bắc Hải, tuyệt đối không thể phá thành!

- Hừ, phá thì như thế nào? Đại Chu sớm đã không phải là Đại Chu của mấy chục vạn năm trước!

Thấy thủy yêu kia còn định tiếp tục nói, vẻ mặt Ngao Tranh không nhịn được nói:

- Đến lúc đó lại nói!

- Hiện tại, đều lấy ra tất cả trinh sát trong tay các ngươi ra cho bản thái tử, ngay khi phát hiện bất luận hành tùng của đại quân Nhân Tộc phải tới ngay báo!

- Vâng!

Trên bầu trời, Diệp Chân rời khỏi Thủy Cung thừa dịp quan sát trời đất mênh mông gần Ngưu Tâm Sơn, thần niệm như sợi tóc phóng xạ ra, tìm kiếm chiến cơ.

Vừa rồi mạo hiểm ám sát Long thái tử Long Giác đều là Diệp thừa dịp tận lực gây nên, vì cũng sẽ quyết một trận tử chiến với Bắc Hải Thủy Yêu.

Sĩ binh Đại Chu, dưới tình huống tụ quần, dựa vào quân giới sẽ thể hiện ra sức chiến đấu khó có thể tưởng tượng.

Thế nhưng một khi vào núi triển khai du đấu với những thủy yêu này, Diệp Chân đoán, mười một vạn đại quân hắn cực khổ gom lại dùng đến mấy ngày sẽ bị nuốt ăn sạch sẽ.

Nếu muốn quyết một trận tử chiến, như vậy, địa hình chiến trường sẽ rất quan trọng.

Thật ra, theo Diệp Chân quan sát, Ngưu Tâm Sơn này khắp nơi đều là chiến trường có lợi.

Thảm thực vật ở Ngưu Tâm Sơn này cực kỳ phong phú, khắp nơi đều là đại thụ xanh ngắt, Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết triển khai bất cứ lúc nào cũng có thể tụ đến trăm vạn đại quân Thụ Yêu.

Nhưng vấn đề là, Tiểu Yêu đã rơi vào trạng thái ngủ say, không có Tiểu Yêu trợ lực, Thụ Yêu do chính Diệp Chân đánh thức về phẩm chất sẽ giảm xuống rất nhiều.

Trên cơ bản, cùng một gốc cây già, sau khi Tiểu Yêu tỉnh lại gốc cây già này có thể sẽ là Thụ Yêu Thông Thần Cảnh, nhưng đổi thành Diệp Chân thì sợ là Nhập Đạo Kỳ cũng khó khăn.

Hơn nữa, phạm vi ảnh hưởng của Diệp Chân và Tiểu Yêu đơn giản là khác nhau một trời một vực.

Nếu như Tiểu Yêu ở đây, trong Ngưu Tâm Sơn này, Diệp Chân không cần quân đội của mình mà chỉ dựa vào những thụ yêu cũng có thể làm Bắc Hải Thủy Yêu bị thương nặng.

Nhưng không có cách nào, Tiểu Yêu đã rơi vào trạng thái ngủ say, cho nên Diệp Chân phải phí chút tâm tư tìm kiếm chiến trường.

Sau một canh giờ, con ngươi Diệp Chân đột nhiên mở to, phóng về phía nơi nào đó ở chân núi Ngưu Tâm Sơn.

- Nếu chọn nơi này làm chiến trường, như vậy, phải chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn cho con rệp họ Ngao này thật tốt.

Nửa ngày trời sau, Long thái tử Ngao Tranh một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, đang chơi vài thiếu nữ Nhân Tộc, trong lúc bất chợt, ngoài cửa điện vang lên âm thanh cấp báo của Thủy Yêu.

- Báo Thái Tử Điện Hạ, ngoài bốn ngàn ba trăm dặm, phát hiện Thiên Linh Chu chở theo đại quân Nhân tộc bay nhanh trên không trung!

- Đại quân Nhân Tộc, số lượng bao nhiêu?

- Báo điện hạ, chưa rõ số lượng quân địch! Nhưng Thiên Linh Chu của nhân tộc, một chiếc Thiên Linh Chu đủ chở được trên vạn quân, quân địch sở hữu mười hai chiếc Thiên Linh Chu, dự tính quân địch tối đa không vượt qua mười hai vạn quân!

- Chỉ có mười hai vạn quân? Hừ, tiếp tục thăm dò!

- Người đâu, tập kết đại quân, chuẩn bị xuất kích!

Gầm lên, Long thái tử Ngao Tranh giơ lên một cước, trực tiếp đạp bay người dưới thân, âm thanh đứt gân gãy xương cùng với tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một khắc đồng hồ sau, sau khi mặc giáp cả người, quanh người tụ tập vô số Thủy Yêu, Ngao Tranh cường đại lần thứ hai nhận được hồi báo.

- Báo Thái Tử Điện Hạ, quân địch đã hạ xuống ở Phong Lâm Đạo của Ngưu Tâm Sơn, xem ra muốn xây dựng cơ sở tạm thời ở Phong Lâm Đạo. Hơn nữa, tiểu nhân đã tìm được cờ hiệu!

- Cờ hiệu, nói!

- Bẩm Thái Tử Điện Hạ, trên cờ hiệu có ghi một chữ Diệp!

- Diệp?

Trong đôi mắt Long thái tử Ngao Tranh bắn ra vô số hung quang.

- Quả nhiên là tên khốn đó! Nhưng đầu của hắn có vấn đề à? Chỉ dựa vào mười hai vạn tên rác rưởi tu vi chỉ có Chú Mạch Cảnh đã nghĩ đến công kích Bản Thái Tử?

Chẳng lẽ có tính toán gì?

Nói thật, tuy Ngao Tranh này dễ tức giận nhưng vẫn có chút kiến thức, vẫn có chut biết suy nghĩ.

- Nhưng mặc cho ngươi tính kế nhiều hơn nữa, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ là nói suông!

- Đến đâu, triệu tập binh mã cho Bản Thái Tử, san bằng Phong Lâm Đạo! Truyền lệnh xuống, bắt sống Bắc Hải Tử Tước Diệp Chân đó, bất luận là người nào, Bản Thái Tử lập tức lập hắn làm thủy quân một phủ!

Vừa dứt lời, Thủy Yêu dưới quyền Ngao Tranh, bất luận mạnh yếu, tròng mắt đều đỏ lên.

Thủy quân một phủ!

Trở thành thủy quân Độc Bá Nhất Phương, gần như là mộng tưởng của tất cả Thủy Yêu.

Thủy quân cũng tương đương với Chư Hầu một phương!

Các Long vương ở Bắc Hải, hơn chín mươi phần trăm đều từng làm thủy quân.

Giải thưởng này đối với Thủy Yêu có sức dụ dỗ lớn bao nhiêu, có thể nghĩ.

Thoáng chốc, bầy yêu trong sơn cốc gào thét, đều nhấc lên sóng nước, thừa dịp mưa xối xả, phóng về phía Phong Lâm Đạo.

Hơn bốn mươi vạn đại quân Thủy Yêu cùng gào thét vừa độn sóng đi, toàn bộ Ngưu Tâm Sơn giống như khuấy động lên giống như biển gầm vậy, từ xa nhìn lại giống như Ngưu Tâm Sơn bị sóng biển bao phủ.

Đại quân Thủy Yêu đi về phía trước, Ngao Tranh phái ra thám tử cũng một tốp tiếp theo một tốp, theo càng ngày càng lại gần Phong Lâm đạo, thám báo cũng càng ngày càng chi tiết.

- Bẩm Thái Tử Điện Hạ, đại quân Nhân Tộc ở Phong Lâm Đạo đã đừng cây dựng lên một cờ lớn, trên cờ lớn…

Một gã thám báo tới trước hồi báo, mấy câu trước còn nói rất hay tốt, nhưng nói đến phía sau thì trở nên cà lăm, vẻ mặt cũng biến thành khẩn trương.

- Cờ lớn? Làm sao vậy, nói!

Gương mặt Ngao Tranh âm trầm.

- Trên cờ lớn viết: Nói Thái Tử Điện Hạ…

Lúc này, tên kia thám tử mới nói phân nửa thì hàm răng đã run lên cầm cập, quỳ trên mặt đất nói.

- Thái Tử Điện Hạ, tiểu nhân thật sự không dám nói!

Nghe vậy, Ngao Tranh giận tím mặt.

- Không dám nói, Bản Thái Tử còn cần thám báo như ngươi có ích lợi gì?

Nhìn thấy thái tử Ngao Tranh sắp phát tác, tên thám báo kia lập tức đưa lên một viên ngọc giản.

- Thái Tử Điện Hạ, dụng tâm của Nhân Tộc thức sự quá ác độc, thuộc hạ thực sự không dám nói, thế nhưng thuộc hạ đã ghi chép Linh Ảnh.

- Lấy ra!

Không đợi thám báo kia nói xong, năm ngón tay của thái tử Ngao Tranh đã hút ngọc giản kia vào trong tay, ngay khi thần niệm chìm vào, chỉ liếc mắt nhìn, tròng mắt Ngao Tranh đã trở thành đỏ như máu, lồng ngực chập trùng kịch liệt, ngửa mặt lên trời hét giận dữ, một ngụm máu nhanh chóng bắn ra.

- Khốn kiếp, dám nhục ta như thế, Bản Thái Tử muốn toàn bộ Bắc Hải chó gà không tha!