← Quay lại trang sách

Chương 1407 Đoạn Lân Huyết Lệnh

Trong đại doanh ở Phong Lâm đạo, hai cây cột cờ dựng thật cao ở chính giữa đại doanh, hai cây cột cờ này không phải cờ hiệu Đại Chu, cũng không phải cờ hiệu Diệp Chân, nhưng chính là hai thứ đồ này lại làm cho Long thái tử Bích Lân Long Cung - Ngao Tranh chỉ liếc mắt nhìn Linh Ảnh, trong miệng đã trào ra tiên huyết!

Trên cột cờ bên trái treo cái gì đó, có chút cổ quái, quanh co khúc khuỷu, đen thui, bị một sợi dây nhỏ treo lên, trên đó còn đang dính đầy tiên huyết.

Nhìn sơ qua, nhất là ở nơi này đang mưa xối xả, căn bản nhìn không ra là đó đồ chơi gì.

Thế nhưng, dựa vào cột cờ bên phải sẽ nói rõ ràng hết ra tất cả ý đồ trong đó.

Cột cờ bên phải treo một lá cờ do da thú chế thành, trên đó dùng tiên huyết kết hợp với các loại bí dược tạo thành mực viết lên đó một dòng chữ màu đỏ như máu nhưng không bị nước mưa rửa trôi.

Sừng gãy của Âm Câu Xú Trùng (*) thái tử Ngao Tranh ở đây!

(*) Con rệp trong cống ngầm.

Không chỉ như vậy, dưới cột cờ còn có một đám binh sĩ tùy ý cười lớn, nhất là tiếng cười kia còn cố ý dùng linh lực gia trì, phát tán bốn phương tám hướng.

- Đây là Long Giác của Xú Trùng thái tử Ngao Tranh bị tước gia cắt đi à? Sao ta thấy nó giống Lư Tiên quá vậy?

- Mắt ngươi mù à, cái này rõ ràng chính là một cái Dã Lư Tiên, cái gì cái gì mà Long Giác chứ!

- Dã Lư Tiên? Sao lão tử nhìn như là Sơn Trư Tiên vậy? Thế nhưng, vì sao Tước Gia lại nói nó là Đoạn Long Giác?

- Ha ha ha, đây chính là tiểu tử ngươi ngốc chứ sao? Tước Gia là ai, nói nó là Đoạn Long Giác thì đó chính là Đoạn Long Giác! Còn tại sao giống La Tiên thì đó là vì tiểu tử ngươi không có kiến thức!

- Long Giác ấy mà, thật ra cũng không khác gì Phiến Tiên, Trư Tiên, Cẩu Tiên!

Tước Gia nói, lát nữa sẽ vặn đầu của Âm Câu Xú Trùng thái tử Ngao Tranh đó xuống, sau đó sẽ lấy La Tiên, không, Đoạn Long Giác, so một chút với trên đầu Âm Câu Xú Trùng thái tử đó xem có khớp không!

Nhóm binh sĩ này không cố kỵ cười to, thông qua linh lực gia trì, xuyên thấu màn mưa, truyền tới trong tai đại quân Thủy Yêu cách nơi đây mười mấy dặm.

Nhất là trong tai Long thái tử Ngao Tranh.

Vừa rồi, Ngao Tranh chỉ là từ trong Linh Ảnh thám báo ghi lại thấy như vậy một màn đã bị tức giận thổ huyết, lúc này tận mắt thấy trên cột cờ treo một đoạn sừng rồng xấu xí, còn có một lá cờ làm bằng da thú.

Điều này làm cho hắn tức giận tím mặt, quả thực tức giận đến tột đỉnh!

Càng chết người là tiếng cười của những binh lính kia nhắm thẳng vào Đoạn Long Giác đó cười nói là La Tiên!

Thoáng chốc, miệng vết thương trên đầu Đoạn Giác tự nhiên có một loại đau rát không rõ.

Tức giận không tuôn ra được, sắc mặt của Ngao Tranh lập tức trở nên trắng bệch không gì sánh được, thân hình thoắt một cái, mắt thấy sẽ trực tiếp bị một màn trước mắt này làm tức hôn mê bất tỉnh, thủy Hạt Tướng quân Âm Thuyên vội vã nhào tới, linh lực rơi ra cuồn cuộn mới để cho vị Long thái tử này không bất tỉnh tại chỗ vì tức.

Nhưng Long thái tử Ngao Tranh không có ngất đi, nhìn chằm chằm hai cây cột cờ, xuy xuy hai tiếng, khóe mắt ngay tại chỗ nổ tung, tiên huyết bắt đầu bắn ra ngoài!

Long Giác!

Đây là kiêu ngạo của Long Tộc, tượng trưng của Long Tộc!

Bản thân bị cắt đứt đã vô cùng nhục nhã, hôm nay lại công nhiên lấy loại thấp kém dơ bẩn như La Tiên để so sánh với Long Giác, đoán chừng cho dù lão tổ tông Long Tộc chứng kiến cũng có thể bị tức sống lại.

Bản thân loại chuyện này, bất cứ Long thái tử nào thấy cũng có thể bị tức giận thổ huyết!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Long thái tử Ngao Tranh bị chặt đứt sừng rồng, đồ chơi này còn bị Diệp Chân treo lên, chỉ mặt gọi tên là Đoạn Long Giác của Long thái tử Ngao Tranh.

Mà còn làm trò ngay trước mặt mấy trăm ngàn Thủy Tộc!

Có thể nói, nếu ngày hôm nay không thể cọ rửa phần này sỉ nhục, Long thái tử như hắn sau khi trở về Bích Lân Long Cung, dù có phụ thân Bích Lân Long Vương của hắn che chở thì danh vọng của hắn cũng mất sạch, không mặt mũi gặp người!

Cho nên, ngay khi nhìn thấy Long Giác của mình bị so với La Tiên, Ngao Tranh đã hiểu rõ, sỉ nhục hôm nay chỉ có thể dùng tiên huyết đến cọ rửa!

Hơn nữa, chỉ có thể dùng tiên huyết của Bắc Hải Tử Tước Diệp Chân để cọ rửa!

Bằng không, nếu việc này truyền ra ngoài, đừng nói Long thái tử Ngao Tranh hắn, cho dù là phụ thân Bích Lân Long Vương của hắn cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Bắc Hải!

Thậm chí, toàn bộ Bắc Hải cũng có thể bởi vì chuyện này trở thành trò cười của tứ hải.

Nhục mạ ác độc như vậy quả thực chưa từng nghe thấy!

- Truyền lệnh các bộ, tiến công, san bằng đại doanh Nhân Tộc cho ta, ta muốn tự tay chặt đầu của Diệp tặc này treo lên cột cờ…

Còn không đợi Ngao Tranh nói xong, một Thủy Yêu thân hình hơi nhỏ đã vội vàng nói.

- Thái Tử Điện Hạ không thể, Nhân Tộc giảo hoạt không gì sánh được, cử động lần này của bọn họ rõ ràng đang chọc giận điện…

Ầm!

Không đợi tên Thủy Yêu này nói xong, Ngao Tranh đã bay lên tung một cước, đạp tên Thủy Yêu địa vị rất cao này bay ra ngoài.

- Không san bằng, chẳng lẽ đợi Diệp tặc này treo hai cột cờ lên Bắc Hải sao?

Trong lúc nghiến răng nghiến lợi, Ngao Tranh đột nhiên đưa tay vào trong phục sức, dùng sức kéo một cái, không nhịn được hét thảm một tiếng.

Trong nháy mắt tiếp theo, một cái vảy rồng phát ra ánh sáng màu xanh biếc lập lòe xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó cắn răng một cái, trực tiếp cắt tấm vảy rồng này thành hai đoạn, giữa vảy rồng có huyết thủy tí tách bắn ra!

Thoáng chốc, sắc mặt một đám tướng lĩnh Thủy Yêu đại biến.

Đoạn Lân Huyết Lệnh!

Đoạn Lân Huyết Lệnh không chết không thôi!

Lệnh này vừa ra sẽ không chết không ngớt!

Ngao Tranh nâng cao long lân trong tay, cuồng hô.

- San bằng đại doanh Nhân Tộc, người nào dám thối lui sẽ giống như cái vảy này!

Ngay khi nhìn thấy Đoạn Lân Huyết Lệnh, thần tình của tất cả Thủy Tộc đều trở nên vô cùng ngưng trọng!

Long thái tử Ngao Tranh đã xuất ra Đoạn Lân Huyết Lệnh, nếu bọn họ còn không ra lực lượng lớn nhất huyết sỉ cho Thái Tử Điện Hạ thì sau khi trở về, Bích Lân Long Vương cũng sẽ chém bọn họ.

Mấy hơi sau, tiếng kèn trầm thấp vang lên, gần mười vạn Thủy Tộc, gào khóc tru lên, đánh về phía đại doanh Nhân Tộc.

- Hừ, không phải do ngươi không mắc mưu!

Nhìn một màn này, Diệp Chân đứng chính giữa đại doanh cười lạnh.

- Các bộ đệ nhất quân, tam đoạn xạ kích, đệ tam quân chuẩn bị! Các bộ khác vẫn như trước gia tăng cấu trúc công sự!

Lệnh Kỳ vung nhanh, Diệp Chân dùng tốc độ nhanh nhất truyền quân lệnh xuống.

Cái La Tiên Long Giác kia chính là tự tay Diệp Chân thiết kế ra, Diệp Chân rất rõ ràng uy lực của đồ chơi này, sở dĩ ngày từ khi vừa chọn nơi này làm đại doanh, bố trí công sự phòng ngự chưa từng dừng lại chút nào.

Các loại tài liệu, trận bàn giống như nước chảy văng ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Chân xém chút nữa đã nén ra hết vật tư dự trữ quân sự trong bảo khố dưới lòng đất của các Vương, Hầu Phủ.

Không có cách nào, binh trong tay Diệp Chân quá ít, chỉ có thể dựa vào Quân Giới thủ thắng, nếu không có số lượng cao Quân Giới chống đỡ, Diệp Chân cũng sẽ không ngu đến mức đến ngạnh hám với gần năm trăm ngàn đại quân Thủy Yêu!

Trên thực tế, trên cơ bản mỗi một tướng lãnh, bao gồm cả Đường Hổ, Xa Bôn, Cao Hành Cơ, Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ đều không tán thành loại hành động gần như điên cuồng dễ toi mạng này của Diệp Chân.

Trong mắt người bình thường, Diệp Chân dẫn theo mười một vạn ngàn đại quân đi chịu chết.

Nếu như đám người Đường Hổ không bị Diệp Chân khống chế thần hồn, khả năng bọn họ kháng mệnh cao tới chín thành!

Lấy mười một vạn binh sĩ tu vi tại Hồn Hải Cảnh và Chú Mạch Cảnh chống lại năm mươi vạn đại quân Thủy Yêu tu vi đã số đều là Khai Phủ cảnh và Nhập Đạo cảnh, mà còn là đang trong khí trời mưa rào xối xả, không phải điên chính là ngốc.

Nhưng lúc này ở Diệp Chân bố trí trùng điệp, hình như cũng có một chút như vậy.

Nhất là khi Diệp Chân xuất ra một nghìn cái Phá Thiên Tru Long Nỗ bí mật bố trí ở phía sau nhất của đại doanh thì đám người Đường Hổ toàn bộ há hốc mồm.

Phá Thiên Tru Long Nỗ, ở Đại Chu thì đây chính là vũ khí cấp chiến lược, dùng mũi tên thích hợp, một trăm mũi tên cùng bắn ra một lúc, cho dù cường giả Giới Vương cảnh cũng có thể tru diệt!

Mà bây giờ, lại là một nghìn cái!

Trên cơ bản, trong biên quân, một quân đoàn trăm vạn người cũng chỉ được phối trí cỡ này mà thôi.