Chương 1484 Đòn Bí Mật Của Ngôn Sí
Khi Mã chưởng quỹ rời khỏi cũng chính là ngay khi Diệp Chân mang theo Đại Nhĩ
Đóa lặng lẽ chui vào Loạn Không Đảo.
Dọc theo con đường này, Diệp Chân xem như kiến thức được chỗ kinh khủng của thiên phú Thần Thông của Đại Nhĩ Đóa, gần như có thể tránh đi mọi nguy hiểm phía trước, hơn nữa phạm vi xa đến vạn dặm, quá nghịch thiên.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân mang theo Đại Nhĩ Đóa bên người.
Dựa vào thiên phú Thần Thông của Đại Nhĩ Đóa, rất nhanh Diệp Chân đã biết vị trí của Ngôn đại chưởng quỹ, ngay trong Thông Thiên Thương Hào.
Giao phó Đại Nhĩ Đóa một tiếng, Diệp Chân thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn lặng yên không một tiếng động độn về phía Thông Thiên Thương Hào, một khắc đồng hồ sau, Diệp Chân đã tới phía dưới gian phòng của Ngôn Sí.
Thần niệm tản ra, cẩn thận quan sát tình huống thủ vệ trong Thông Thiên Thương Hào một chút, tình hình lại làm cho Diệp Chân có chút khó giải quyết.
Có lẽ bởi vì quy mô Thông Thiên Thương Hào khá lớn, việc quan hệ đến an toàn của một lượng lớn tài phú, không chỉ thủ vệ rất nhiều, hơn nữa chất lượng thủ vệ cũng vô cùng cao.
Trong toàn bộ Thông Thiên Thương Hào, Diệp Chân đã phát hiện mười vị tản ra khí tức Giới Vương Cảnh kinh khủng, số lượng võ giả Huyền Cung Cảnh càng trên trăm.
Tu vi của Ngôn đại chưởng quỹ này ở trong Thông Thiên Hào trong không tính quá cao, chỉ có Huyền Cung Cảnh lục trọng sơ kỳ, nhưng có thể nhất kích tất sát hay không thì Diệp Chân cũng không có quá nhiều nắm chắc.
Càng quan trọng là lực lượng phòng ngự nơi này quá cường đại, loại thương hộ có thực lực này hùng hậu này cực kì coi trọng an toàn, nội bộ Thông Thiên Hào, dù Diệp Chân có thể dùng Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn trốn vào nhưng vẫn như cũ có chút tốn sức.
Không nói khác, nếu Diệp Chân thoát ra khỏi lòng đất chém giết Ngôn Sí, còn muốn một lần nữa trốn vào lòng đất rời khỏi Thông Thiên Hào, như vậy Diệp Chân ít nhất cần một hơi thời gian mới có thể một lần nữa trốn vào lòng đất.
Nhưng, một hơi thời gian cũng đủ những cường giả Giới Vương Cảnh xông lại chém Diệp Chân thành thịt nát.
Dò xét lòng đất Thông Thiên Hào nửa canh giờ, Diệp Chân có chút bất đắc dĩ quay lại.
Trong Thông Thiên Hào, không có bất kỳ khả năng thành công, trừ phi Diệp Chân muốn chết.
Lúc này, Diệp Chân rất hoài niệm Tiểu Yêu, nếu Tiểu Yêu ở đây, dựa vào đại lượng Ngọc Chỉ Hạt Độc trong tay Diệp Chân, vô thanh vô tức xử lý Ngôn Sí cũng không phải vấn đề nan giải gì.
Mặc dù nói Tiểu Yêu không ở đây, Diệp Chân cũng sẽ sử dụng được Ất Mộc Thông Linh quyết, nhưng Ất Mộc Thông Linh Quyết của Diệp Chân là dùng để tỉnh lại Thụ
Yêu, thôi động cây khốn địch đả thương địch thủ thì có vấn đề, nhưng nếu dùng để ám sát đánh lén thì cần dùng Linh Thực đặc thù, Ất Mộc Thông Linh quyết của Diệp Chân sẽ không dùng được.
- Giám thị cái tên Ngôn Sí kia, nếu có cơ hội, lập tức cho ta biết!
Sau khi tụ hợp với Đại Nhĩ Đóa, Diệp Chân giao phó nói.
Chuyện này, trước mắt đã biết có ba người biết, Đại Nhĩ Đóa, Ngôn Sí còn có Mã chưởng quỹ, Đại Nhĩ Đóa đã bị Diệp Chân khống chế, Diệp Chân có ân cứu mạng đối với Đại Nhĩ Đóa, Đại Nhĩ Đóa hẳn sẽ không làm loại chuyện cực đoan đó.
Nhưng Ngôn đại chưởng quỹ và Mã chưởng quỹ đa mưu túc trí thì khó nói.
Quan trọng nhất là, trước mắt Diệp Chân cũng không biết Ngôn Sí và Mã chưởng quỹ có nói chuyện này lại cho những người khác hay không.
Mặc dù khả năng này phi thường nhỏ, nhưng Diệp Chân vẫn không chịu được nguy hiểm đó.
Cách làm bảo đảm nhất chính là Diệp Chân xử lý hai người này, đồng thời sưu hồn hai người này, xác định hai người này không tiết lộ chuyện này ra ngoài, Diệp Chân mới có thể yên tâm.
Nguyên bản, lúc này Diệp Chân trước tiên có thể bắt lấy Mã chưởng quỹ muội phu của Ngôn Sí, nhưng, ngẫm lại Ngôn Sí đa mưu túc trí, Diệp Chân cảm thấy mình vẫn không nên đánh rắn động cỏ.
- Công tử, Thông Thiên Hào đã đóng cửa, Ngôn đại chưởng quỹ đã rời khỏi Thông Thiên Hào!
Đại Nhĩ Đóa đột nhiên nói.
- Rời khỏi Thông Thiên Hào, hắn muốn đi đâu?
Diệp Chân hỏi vội.
Về phần trên đường ám sát Ngôn Sí, loại chuyện này, không phải vạn bất đắc dĩ không thể làm, những cung phụng của Loạn Không Đảo cũng không phải nói đùa.
- Lúc rời khỏi, hắn giao phó muốn đi đến chỗ Hương Nhi qua đêm!
- Hương Nhi là ai, Hương Nhi ở đâu?
Diệp Chân hỏi.
- Việc này......
Ánh mắt Đại Nhĩ Đóa khẽ động:
- Công tử đừng nóng vội, để ta nghe xong, nói không chừng sẽ có manh mối!
Nói rồi, hai lỗ tai của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp bắt đầu run lên, thậm chí Diệp Chân nhìn thấy, bên trong lỗ tai của Nhiếp Đinh còn đang nhanh chóng run rẩy.
- Công tử, trên Loạn Không Đảo, người có tên là Hương Nhi, ta đã nghe tới.....
Một trăm ba mươi nhà...... Đã bài trừ hơn chín mươi nhà.... Còn lại ba nhà.....
Đột nhiên, vẻ mặt Nhiếp Đinh vui mừng.
- Trung Bộ Hải Linh Hạng..... nhà thứ năm, thị nữ đang mắng bà đỡ nấu cơm, nói
Ngôn lão gia sắp tới.....
Nói đến đây, lỗ tai Nhiếp Đinh bỗng nhiên mở ra, cả người tựa như là từ trong nước vớt ra ngoài, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
- Công tử, chính xác không thể nghi ngờ, chính là nhà kia, theo tốc độ trước mắt của Ngôn Sí thì ngươi nhiều nhất còn có thời gian chín mươi hơi thở......
- Làm không tệ, đây là ban thưởng!
Ném một Linh Hư Quả, thân hình Diệp Chân đã tiêu thất nguyên chỗ trong hư không.
Nhìn Linh Hư Quả trong tay, Nhiếp Đinh có chút không thèm để ý trực tiếp nuốt xuống, mấy hơi sau, con mắt Nhiếp Đinh lập tức trừng thẳng!
…
Lúc chạng vạng tối, đại chưởng quỹ Ngôn Sí của Thông Thiên Hào chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi trên đường cái, trên đường đi, chưởng quỹ, tiểu nhị, tuần tra thủ vệ của từng hiệu buôn lớn nhỏ nhao nhao dừng lại giúp đỡ vấn an hắn.
Ngôn Sí sớm đã quen với loại tràng diện này, thoải mái tự nhiên ứng phó mỗi người chào hỏi.
Nói thật, loại tình huống này đã tiếp tục trên trăm năm, nhưng cách mỗi hai ba ngày, Ngôn Sí đều muốn ra trượt một vòng đã thành thói quen.
Tư thái cung kính của người khác, dù có không vui cũng phải cố nặn nụ cười chào hỏi, đều làm cho hắn vô cùng hưởng thụ.
Kinh lịch gian nan trước kia làm cho hắn rất thích loại tràng diện này, cũng chỉ có vào lúc này, lòng tự tin của hắn mới có thể bành trướng đến cực hạn.
Hắn muốn vĩnh viễn hưởng thụ loại tôn kính này!
Mặc dù trước mắt hắn một năm có ba trăm sáu mươi ngày đều đang hưởng thụ loại tôn kính đến từ bốn phương tám hướng này, nhưng hàng năm vẫn như cũ có năm sáu ngày như vậy, đối mặt mấy vị đông gia của Thông Thiên Hào, còn có khi gặp Đại Đông gia Thương hào, hắn phải giống tôn tử cố lộ ra nụ cười khiêm tốn.
Giấc mộng của hắn, chính là có một ngày kia, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày của hắn đều có thể hưởng thụ loại tôn kính này, mà không phải hàng năm có bốn năm ngày phải ra vẻ đáng thương như vậy.
Mà bây giờ, hắn suy đoán ra tiểu thế giới phía sau Diệp Chân lại có thể giúp hắn sớm đạt thành giấc mộng này.
Giữa một đường âm thanh vấn an, vui vẻ và vô cùng tự tin làm đầu của Ngôn đại chưởng quỹ cực kỳ thanh tỉnh.
Từng màn xảy ra hôm nay, từng cái hiện lên trong đầu hắn.
- Hẳn là không chỗ nào sơ suất, nhưng căn cứ theo tốc độ biểu hiện ra ngoài của họ Địch đó, ta đối với thực lực của tiểu thế giới phía sau họ Địch đó hẳn là đánh giá thấp...
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày loại thói quen tỉnh lại này giúp cho Ngôn đại chưởng quỹ phát hiện rất nhiều sơ hở trí mạng, cũng là nguyên nhân quan trọng hắn có thể làm đến đại chưởng quỹ của Thông Thiên Hào.
Xuyên qua đường phố phồn hoa, bước vào hẻm nhỏ, Ngôn Sí đột ngột tăng nhanh bước chân.
Giống với đại đa số nam nhân, sau khi công thành danh toại, nữ nhân bên cạnh sẽ nhiều lên.
Cho dù hắn có khắc chế, ngoại thất của hắn trên Loạn Không Đảo cũng nhiều đến bốn người, nhưng hắn thích nhất lại chính là Hương Nhi này.
Đến hẻm Hải Linh, sớm đã có thị nữ chờ đón ở ngoài.
- Phu nhân nhà ngươi đâu?
Ngôn Sí thuận miệng hỏi.
- Hồi lão gia, phu nhân vừa tắm rửa xong, đang ở trong nội trạch hầu lấy lão gia!
Một thị nữ cười nói.
Tùy ý kéo qua gương mặt thị nữ thơm một ngụm, Ngôn Sí bước đi vào trong nội trạch, trong đầu tràng đầy lửa nóng, tiểu yêu tinh Hương Nhi này, hôm nay không biết lại chuẩn bị hoa văn gì.
Ngay khi bước vào cửa chính nội trạch, Ngôn Sí hướng phía trên bầu trời nơi nào đó đánh một thủ thế, sau đó, tiện tay ném ra một đạo Linh Phù, chớp mắt hóa thành một đạo Linh Lực bao lại toàn bộ nội trạch.
Thân là đại chưởng quỹ Thông Thiên Hào, Đông gia tự nhiên cực kỳ chú ý an toàn của hắn, cho nên cũng phái bốn tên hộ vệ đi theo bảo hộ hắn.
Đương nhiên, lấy thân phận của hắn, để cung phụng Giới Vương Cảnh bảo hộ hắn là không thể nào, bốn tên hộ vệ Huyền Cung Cảnh hậu kỳ, chỉ cần hắn rời khỏi Thông Thiên Hào thì sẽ ở khắp mọi nơi bảo hộ hắn.
Đây cũng là nguyên nhân hắn đánh xuống kết giới Linh Lực.
Lúc bọn gia hỏa này vào bảo vệ hắn, thỉnh thoảng sẽ dùng thần niệm quan sát một chút trạng huống của hắn, tưởng tượng việc tư trong khuê phòng sẽ bị bọn hắn nhìn thấy, Ngôn đại chưởng quỹ đã vạn phần khó chịu.
Cho nên, ngay khi hắn đi đến tư trạch đều sẽ đánh ra kết giới Linh Lực bảo hộ cá nhân, bốn tên hộ vệ Huyền Cung Cảnh hậu kỳ đã quen thuộc từ lâu, chỉ cần kết giới không sao thì đại biểu đại chưởng quỹ an toàn.
Bước chân nhẹ nhàng bước lên lầu hai, Ngôn đại chưởng quỹ hít mũi một cái đã ngửi được mùi thơm son phấn và mùi thơm của thức ăn.