← Quay lại trang sách

Chương 1496 Giống Như Đạp Lên Cỏ

Hắn đã quyết định, qua lần này, nhất định phải cố gắng thao luyện những thủy yêu này.

Kỳ thực, đây cũng chính là suy nghĩ của Diệp Chân.

Bây giờ, thủy yêu được Hiển Thánh Thủy Cung nghiêm chỉnh huấn luyện so với thủy yêu của Nguyên Tân thủy cung, tuy rằng thực lực từng cá thể mạnh hơn nhiều so với Hiển Thánh Thủy Cung, nhưng chiến lực, thật không ra sao.

Diệp Chân cũng đã đưa ra quyết định, sẽ để đại ca Tịnh Hải Đại Thánh phái mấy tên qua đây, huấn luyện thủy yêu Nguyên Tân thủy cung một chút thật tốt.

Thực lực này, quả thực quá cặn bã!

Mạnh mẽ bị thủ đoạn phích lịch của hắn làm cho khiếp sợ, mệnh lệnh của Thủy Quân còn không nghe!

Sau nửa khắc đồng hồ, Nguyên Tân Thủy Quân bị Diệp Chân thu cấm thần hồn, đã bất đắc dĩ xuôi tay đứng nghiêm bên cạnh Diệp Chân, còn vài tên Thủy tướng Huyền Cung cảnh của hắn, thủy yêu Thông Thần cảnh, cũng vì Vô Thanh Ma Âm của hắn, co quắp ngã xuống đất.

Dù cho Diệp Chân đã trừng trị Nguyên Tân Thủy Quân, nhưng Diệp Chân vẫn lấy ra một phần công văn khế đất, để Nguyên Tân Thủy Quân ký tên, đây là quan diện văn chương, nhất định phải làm.

Diệp Chân thu phục Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu xong, sau khi có được một tên có chiến lực cường hãn, xem như tam đại Thủy phủ lần lượt là Hiển Thánh, Hoài Phong, Nguyên Tân xung quanh Độc Long đảo, tất cả nắm giữ trong tay, tương lai an toàn của Độc Long đảo, cũng có thể tăng mạnh, tiến một bước.

Đặc biệt là phương diện uy hiếp đến từ đáy biển sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, đội ngũ tuần tra của tam đại Thủy phủ, sẽ trở thành lô cốt đầu cầu của Độc Long đảo.

Đặc biệt là Nguyên Tân Thủy Phủ, sẽ dễ dàng thu được tin tức.

Như vậy Diệp Chân đột nhiên lại có một ý nghĩ, các Thủy Quân thuỷ phủ thuỷ vực Bắc Hải, phần lớn tu vi đều ở Huyền Cung cảnh trung hậu kỳ, chỉ có cá biệt Thủy Quân nắm giữ tu vi Giới Vương cảnh.

Nếu Diệp Chân có thể thu phục, có thể nắm giữ tới trong tay phần lớn Thủy Quân Bắc Hải?

Cẩn thận cân nhắc một phen, cuối cùng Diệp Chân vẫn bỏ đi ý nghĩ khống chế thuỷ vực Bắc Hải mà thu nhỏ lại thành khống chế Thủy Quân Bắc Hải.

Tuy rằng ý tưởng kia phi thường mê người, một khi thành công, chỗ tốt cũng khó có thể tưởng tượng.

Nhưng, nguy hiểm cũng rất lớn.

Nếu hơi có chút ngoài ý muốn, Diệp Chân sẽ triệt để xong đời.

Không nói cái khác, Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu vừa mới bắt được, thiếu một chút đã có thể làm Diệp Chân bỏ mạng, nếu không phân thân Ma soái không phải vì trùng hợp không có chân thân bản thể, không bị thiên phú thần thông của Đảng Khiếu ảnh hưởng, ngày hôm nay, hắn sẽ thật sự bị giết.

Nếu Diệp Chân muốn tiếp tục nỗ lực khống chế Thủy Quân Thủy phủ khác, không cần nhiều, chỉ cần gặp thêm một hai tên có loại thiên phú thần thông cường hãn như

Thủy Quân, Diệp Chân sẽ phải hồn phi phách tán.

Huống chi, từ phân bố địa bàn của Bắc Hải thuỷ vực, hiện nay Diệp Chân có thể ngang dọc trong thuỷ vực, phía ngoài vẫn phải dựa vào Bắc Hải thuỷ vực.

Giống Hiển Thánh Thủy Phủ, Hoài Phong Thủy phủ, diện tích đất liền đều chỉ có mấy triệu dặm mà thôi.

Mà trong biển rộng, Thủy phủ càng ẩn sâu trong biển rộng, thực lực thủy yêu nơi đó càng mạnh, gốc gác càng dày.

Có vài Thủy Quân, khả năng chính là kế thừa gia tộc, đừng thấy tu vi của Thủy Quân miễn cưỡng ở Huyền Cung cảnh cửu trọng hoặc Giới Vương cảnh nhất trọng, nhưng sau lưng nó, khả năng tồn tại vài vị trưởng bối gia tộc là Giới Vương cảnh trung hậu kỳ.

Tình huống đó, Diệp Chân chỉ cần tao ngộ một lần, con đường võ đạo sẽ phải kết thúc.

Còn nữa, lần này Diệp Chân có thể một người một ngựa giết vào Nguyên Tân Thủy Phủ, chủ yếu vẫn do bè phái thủy yêu của Nguyên Tân Thủy Phủ quá yếu, chỉ cần có một Thủy Quân có năng lực chỉ huy như Tịnh Hải Đại Thánh, Diệp Chân sẽ thất bại nặng nề.

Sau mấy ngày, thủy yêu do Tịnh Hải Đại Thánh phái tới làm giáo đầu đã đến, Diệp Chân dặn dò chuyện của Nguyên Tân Thủy Quân Đảng Khiếu, rồi quay lại Độc Long đảo trước.

Tương lai một quãng thời gian dài, sức lực của Diệp Chân đều sẽ đặt trên Độc Long đảo.

Vốn dĩ, kế hoạch của Diệp Chân còn muốn đi một chuyến đến thị trường buôn bán Ngũ Tiên đảo lâu đời nhất Bắc Hải, nhưng, Diệp Chân tạm thời bỏ đi kế hoạch này.

Thời khắc trường buôn bán trên Độc Long đảo thị mới thành lập, cần Diệp Chân ở đây chủ trì đại cục, có một mở đầu tốt đẹp, thị trường buôn bán Độc Long đảo mới có thể phát triển dễ dàng.

Hơn nữa, trước khi Diệp Chân rời đi Độc Long đảo, phải luyện chế mấy bộ Trấn khí cho mấy người Tịnh Hải Đại Thánh, tăng lên chiến lực trên diện rộng, như vậy, thời điểm Diệp Chân rời đi cũng có thể yên tâm một chút.

Khi Diệp Chân quay lại Độc Long đảo, tình hình trên Độc Long đảo lại làm cho Diệp Chân có hơi bất ngờ.

Diệp Chân vốn tưởng rằng, chắc là bộ dáng khởi công kiến thiết khí thế ngất trời, nhưng không nghĩ tới, nơi đó có hai nhóm nhân mã đang ngạnh kháng nhau.

Đối lập hai nhóm nhân mã, không cần phải nói, là người ngoại lai và dân bản địa Độc Long đảo.

Người ngoại lai do Liêu Phi Bạch dẫn đầu, Đại lâu khôi Vạn Tinh Lâu Cái Quân còn có mười lăm vị võ giả Thông Thần cảnh và mười vị võ giả chịu sự quản lý Hiển Thánh Thủy Phủ Huyền Cung cảnh an bài trước đó mới chạy tới.

Phe còn lại là dân bản địa Độc Long đảo, có tới hơn vạn người, tu vi từ Hồn Hải cảnh đến Huyền Cung cảnh, trong đó võ giả Thông Thần cảnh có khoảng bốn, năm trăm người, võ giả có Huyền Cung cảnh hơn hai mươi người.

Nhìn qua, hai phe giương cung bạt kiếm, Liêu Phi Bạch cầm kiếm nói, một mặt lạnh lẽo, mà hơn vạn người Độc Long đảo đã bao vây đoàn người Liêu Phi Bạch theo hình bán nguyệt, nhìn bộ dáng chỉ cần kích một cái, đại chiến sẽ bùng nổ, trước đó, mấy người đại tộc trưởng Sở Thánh Đình, nhị trưởng lão Miêu Sâm ký hiệp nghị với Diệp Chân, đứng ở giữa hai nhóm người, vẻ mặt đều âm u.

- Xảy ra chuyện gì?

Diệp Chân từ trời cao hạ xuống dưới, quát nhẹ một tiếng.

Đại lâu khôi Vạn Tinh Lâu Cái Quân thấy thế vội vàng hướng về phía Diệp Chân, xin giúp đỡ, trực tiếp dùng thần hồn truyền âm giao lưu với Diệp Chân.

Nghe xong, khuôn mặt của Diệp Chân lại trở nên u ám lên, ánh mắt rơi vào một dân bản địa ở giữa hai nhóm người, phía bên Độc Long đảo, một thanh niên bị gãy một chân bị Huyền Băng đóng băng thành màu xanh lam, đang rên lên thê thảm ở nơi đó.

Một đám nam nữ vây quanh tên thanh niên kia, mỗi người đều vô cùng phẫn nộ.

Nguyên nhân sự tình có hơi quen thuộc, Cái Quân chọn một khu vực là mảnh đồi núi rộng lớn, làm trung tâm thương nghiệp trên Độc Long đảo, chuẩn bị để võ giả tinh tu thổ linh dùng lực lượng, chấn động địa mạch, san bằng đất, bắt đầu xây dựng.

Nhưng, trên mảnh đồi núi này lại có một toà tiểu viện phong cảnh rất tốt, khi tháo dỡ ra khu nhà nhỏ này, chủ nhân khu nhà nhỏ này, là Thịnh gia đại công tử một trong bảy họ trên Độc Long đảo đã tìm tới cửa.

Nói lúc bọn họ kiến tạo khu nhà nhỏ này tiêu tốn không ít, muốn dỡ bỏ, phải bồi thường cho bọn họ một phần linh thạch.

Tiếp đón bọn họ, chính là Liêu Phi Bạch.

Từ trước đến giờ, Liêu Phi Bạch rất phóng khoáng, nói để bọn họ tự định giá, chỉ là một tòa tiểu viện mà thôi, giá trị cao đến đâu, cũng chỉ có thể là mấy trăm khối linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Nhưng Liêu Phi Bạch cũng không nghĩ tới chính là, Thịnh đại công tử kia lại đưa ra cái giá trên trời một vạn khối linh thạch thượng phẩm.

Tuy Liêu Phi Bạch phóng khoáng, nhưng không ngốc.

Đây không phải đến chiếm tiểu tiện nghi, mà là vơ vét, sẽ nghiêm túc từ chối.

Càng không biết xấu hổ chính là, thời khắc Thịnh đại công tử bị Liêu Phi Bạch từ chối, lại phát ngôn đùa giỡn Liêu Phi Bạch, mới nói không muốn phải bồi thường khu nhà nhỏ này cho bọn họ cũng được, nhưng muốn Liêu Phi Bạch ăn một bữa cơm với hắn.

Tính tình của Liêu Phi Bạch cực mạnh mẽ, không coi ra gì từ chối, Thịnh đại công tử kia lại dựa vào tu vi hộ vệ dưới tay, muốn mang người cưỡng ép cướp Liêu Phi Bạch.

Lần này, đã trêu chọc Liêu Phi Bạch phát cáu.

U La Hàn Sát vừa xuất ra, đã đánh giết hai tên tộc nhân Thịnh gia có tu vi Thông Thần cảnh trung kỳ thành khối băng tại chỗ, vốn Thịnh đại công tử cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng thời khắc mấu chốt, Liêu Phi Bạch đã thu tay lại, chỉ cắt đứt đoạn mất hai cái chân của Thịnh đại công tử này.

Diệp Chân biết, Liêu Phi Bạch đang cân nhắc vì hắn, biết thế cục Độc Long đảo khá quan trọng với Diệp Chân, lúc này mới thu tay lại.

Nhưng, dù như vậy, vẫn để cho tộc trưởng Thịnh gia trong bảy họ Độc Long đảo tức giận.

Không gì khác, vì Thịnh đại công tử chính là trưởng tôn của hắn, xưa nay cực kỳ được cưng, trưởng công tử trong bảy đại họ tộc kia, cũng giống như thằng chột làm vua xứ mù trên Độc Long đảo, quyền uy rất nặng.

Dưới cơn nóng giận, đã cổ động lên một vạn tộc nhân đến đây gây phiền phức, may là trước đó Diệp Chân đã sắp xếp cao thủ Hiển Thánh Thủy Phủ đến tọa trấn Độc Long đảo, lại có đại tộc trưởng Sở Thánh Đình ngăn cản, lúc này mới tránh khỏi đại chiến.

Nhưng, theo Cái Quân lại nói, đại tộc trưởng Sở Thánh Đình Độc Long đảo, dù sao cũng là đại tộc trưởng Độc Long đảo, ngày hôm nay ở đây, cũng chỉ có thể đè ép tình cảnh, không cho sự tình khuếch đại mà thôi.

Bất kể là vì uy vọng của hắn hay cân nhắc lòng dân, đều nghiêng về bảy họ Độc Long đảo.

Nghe xong Cái Quân kể lại, trong nháy mắt, Diệp Chân có một loại kích động, muốn tuyệt sát bảy họ Độc Long đảo.

Nhưng nghĩ một hồi, phần lớn vẫn là người vô tội, Diệp Chân kiềm chế lửa giận.

- Sư tỷ, để ngươi bị oan ức, để ta cho ngươi hả giận!