← Quay lại trang sách

Chương 1497 Phích Lịch Lập Uy

Nhẹ nhàng ôm ôm Liêu Phi Bạch một hồi, Diệp Chân đã cười gằn hướng đi về phía đại tộc trưởng Sở Thánh Đình.

Nhìn động tác của Diệp Chân, vẻ mặt của Sở Thánh Đình đột nhiên hơi động, hắn không ngờ tới, Liêu Phi Bạch trước mắt này, dĩ nhiên lại có quan hệ thân mật như vậy với Nhị chưởng quỹ Thiên Dực thương hào.

- Sở đại tộc trưởng, đây là ý gì?

- Cảm thấy Thiên Dực thương hào chúng ta coi tiền như rác? Vừa mới thu lấy linh thạch đã muốn đổi ý?

- Khối thổ địa này, ngươi đã ra giá cao, bán cho chúng ta, hiện tại, người của các ngươi không chỉ có vơ vét chúng ta, còn đùa giỡn nữ nhân của ta, có ý gì?

Diệp Chân quát lên.

Tiếng nói của Diệp Chân còn chưa rơi xuống đất, một phụ nhân có tu vi Thông Thần cảnh hậu kỳ, đang vây quanh trưởng tôn Thịnh gia, đã tức giận mắng về phía Diệp Chân.

- Thả ngươi Mẫu thân chó má! Đả thương Thiên nhi nhà ta, còn giội nước bẩn về phía trên người Thiên nhi nhà ta, loại mặt hàng rách nát này, cũng đáng giá để

Thiên nhi nhà ta để mắt tới sao...

Ầm ầm ầm!

Âm thanh phích lịch như ngòi nổ đột ngột vang lên, một đạo ánh chớp cực kỳ chói mắt bỗng lóe lên một cái rồi biến mất, khiến cho trong không khí bay lên một luồng mùi hương ghê tởm.

Âm thanh của phụ nhân kia vừa mới tức giận mắng đã tắc nghẽn biến mất, ngay cả thân thể của nàng, cũng đã trực tiếp biến mất, chỉ lưu lại một đống tro cốt màu đen.

Mọi người Độc Long đảo ngẩn người một chút, lúc này tiếng kinh hô, âm thanh khóc hào mới vang dội lên.

Tên thanh niên mất đi hai chân kia, đã lên kêu lên sợ hãi.

- Mẫu thân!

- Mẫu thân.... Ngươi..... Ngươi giết..... Mẫu thân ta...

Trong nháy mắt, có ít nhất hơn trăm đạo khí tức đến từ người Thịnh gia, tất cả khóa chặt Diệp Chân.

- Sở đại tộc trưởng, nếu các ngươi muốn một bộ tộc Độc Long đảo bị diệt, cứ hướng ta động thủ!

Diệp Chân bất đinh bất bát bước ra một bước, một bộ mặc các ngươi oanh kích lên, Sở Thánh Đình đang bị dâng lên một nỗi khiếp sợ vô hình, càng thêm kiêng kỵ.

Diệp Chân giết chết nữ nhân này cũng rất bình thường, nhưng miệng của nữ nhân này, thực sự quá mức ác độc.

Diệp Chân có thể tưởng tượng, trước khi hắn chưa xuất hiện, cái miệng đó của nữ nhân này phun ra bao nhiêu lời cay nghiệt không cách nào hình dung, Liêu Phi Bạch vẫn có thể nhịn đến hiện tại, tất cả đều là vì hắn.

Nếu hắn không thể làm Liêu Phi Bạch hả cơn giận này, còn đáng là đàn ông không?

- Địch chưởng quỹ, ngươi làm sao có thể động cái đã giết một người? Ngươi nghĩ tộc nhân trên Độc Long đảo ta là cái gì?

Sở Thánh Đình tức giận gầm lên.

- Hừ, Sở đại tộc trưởng, ta đã ra ngàn vạn khối linh thạch trung phẩm, bỏ ra giá cao, các ngươi lại coi ta là kẻ ngu si để đùa nghịch!

- Nếu các ngươi đã đã coi ta là kẻ ngu si để đùa nghịch, ta sẽ giẫm lên các ngươi như cỏ rác!

Trong tiếng cười lạnh, một ngón giữa của Diệp Chân đã hướng về hơn trăm đạo sát khí khóa chặt hắn, rồi vung lên, lại thêm một đạo Tru Tà Thần Lôi đánh xuống.

Diệp Chân dứt khoát ở trước mặt mọi người, trực tiếp oanh tên trưởng tôn Thịnh gia thành tro tàn.

Giết người phụ nữ Thịnh gia kia, phản ứng vẫn chưa tính là kịch liệt, nhưng giết chết tên trưởng tôn Thịnh gia này, vài tên tộc nhân Thịnh gia đặc biệt là một lão giả tuổi trung niên, con mắt lập tức đỏ lên.

- Ngươi dám giết Thiên nhi, ta liều mạng với ngươi!

Gầm lên giận dữ, phụ thân Thịnh Dời định nhào lên liều mạng với Diệp Chân, lại bị đại tộc trưởng Sở Thánh Đình vung tay lên sai người ngăn cản.

Vẻ mặt của Sở Thánh Đình cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, giết huyết mạch chính quy của bảy họ Độc Long đảo bọn họ, việc này, lại không cách nào dễ dàng bỏ qua.

Không chờ Sở Thánh Đình nói chuyện, Diệp Chân lại kích chỉ quát lên về phía một nhóm người Thịnh gia kia.

- Người Thịnh gia nghe rõ, đừng trách lão tử không cho các ngươi cơ hội.

- Hiện tại, lão tử ở ngay đây, cho các ngươi một cơ hội báo thù rửa hận, mặc kệ ai tới, sẽ do một mình lão tử đỡ lấy.

- Người Thịnh gia nghe, đừng trách lão tử không cho các ngươi cơ hội. Hiện tại, lão tử ở ngay đây, cho các ngươi một cơ hội báo thù rửa hận, mặc kệ ai tới, một mình ta sẽ đều nhận lấy tất cả.

Diệp Chân hào khí ngất trời hống xong câu nói này, ánh mắt lại nhìn về phía Sở

Thánh Đình - Đại tộc trưởng bảy họ Độc Long đảo cười gằn.

- Sở đại tộc trưởng, chuyện hôm nay, người Thịnh gia Độc Long đảo các ngươi, sẽ do một mình ta xử lý, bảy họ Độc Long đảo các ngươi muốn xông lên, người Thiên Dực thương hào chúng ta, cũng không phải ngồi không, cứ đến!

Sở Thánh Đình chính là Đại tộc trưởng, vẫn có chút kiến thức, nghe thế lập tức hiểu rõ dụng ý của Diệp Chân.

Diệp Chân đang muốn hắn tỏ thái độ.

Nếu bảy họ Độc Long đảo đứng về phía Thịnh gia, như vậy phía bên Diệp Chân, sẽ không ngại khuếch đại chuyện này, dẫn đến Thiên Dực thương hào và bảy họ Độc Long đảo bùng nổ chiến tranh.

Nếu Đại tộc trưởng hắn suy nghĩ cẩn thận, như vậy, chuyện này, chính là Diệp Chân một phương và Thịnh gia một trong bảy họ Độc Long đảo một phương.

Nói thật, nếu chọn phe sau, uy vọng tộc trưởng của hắn, không thể tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng nếu chọn người trước, toàn diện khai chiến, hắn thực sự đoán không được thực lực của Thiên Dực thương hào.

Nhưng chỉ dựa vào Thiên Dực thương hào tùy tiện đã có thể lấy ra ngàn vạn khối linh thạch trung phẩm, trước mắt phái ra lực lượng tinh nhuệ, còn có Diệp Chân là Nhị chưởng quỹ, trong lúc vung tay nhấc chân đã nắm giữ thực lực thuấn sát võ giả Thông Thần cảnh trung hậu kỳ, đã có thể suy đoán ra phần lớn gốc gác của Thiên Dực thương hào.

Trong thời gian ngắn, hắn đã đưa ra phán đoán, nếu toàn diện khai chiến với Thiên Dực thương hào, một khi không ổn, vậy chính là tai ương diệt tộc.

Suy nghĩ một hồi, Sở Thánh Đình chậm rãi nhấc tay lên, ra hiệu đông đảo tộc nhân yên tĩnh lại.

- Địch chưởng quỹ, mặc kệ phía bên Thịnh gia ai lên, đều do ngươi ứng phó, lời ấy của ngươi là thật chứ?

Sở Thánh Đình chậm rãi hỏi.

Diệp Chân lập tức hiểu rõ lựa chọn của Sở Thánh Đình.

Nói thật, nếu Sở Thánh Đình thật sự không biết phân biệt, Diệp Chân tàn nhẫn, tuyệt diệt bảy tộc Độc Long đảo thì lại làm sao?

Tam đại thủy yêu Thủy phủ xông lên, bảy họ Độc Long đảo sẽ lập tức bị diệt.

Nhưng nếu thức thời, Diệp Chân cũng chỉ khai đao với một nhà Thịnh gia, dù sao Nhân tộc có thể trưởng thành, quyết đoán mạnh hơn nhiều so với Yêu tộc.

- Thật!

Diệp Chân gật đầu.

- Tốt!

Sở Thánh Đình đột nhiên nhấc lên linh lực, âm thanh bỗng như lôi đình vang dội xuống.

- Trước đó, vì Thịnh gia khiêu khích trước, bây giờ Thiên Dực thương hào giết người, cũng là lẽ thường. Cái gọi oan có đầu, nợ có chủ, ân oán này, không phải quyết chiến sinh tử không thể giải quyết.

- Bây giờ, Nhị chưởng quỹ Thiên Dực thương hào Địch Khoát Hải tuyên hiệu rằng sẽ ứng chiến từng người của Thịnh gia, đến lúc bị giết hết hoặc Thịnh gia từ bỏ báo thù cho nam nhi vừa chết.

- Hai nhà các ngươi, có bằng lòng kí xuống giấy sinh tử hay không?

Ánh mắt của Sở Thánh Đình nhìn về phía Diệp Chân.

Kỳ thực, đây là Sở Thánh Đình tìm đường lui cho mình, nếu người Thịnh gia thật sự giết Diệp Chân, như vậy có tờ giấy sinh tử này, nếu Thiên Dực thương hào đến gây phiền phức cũng dễ nói chuyện.

Cho tới bên Thịnh gia, bọn họ nghĩ rằng, giấy sinh tử chỉ là hình thức mà thôi.

Rất nhanh, Diệp Chân đã nghe theo Sở Thánh Đình, ở trước mặt mọi người, kí giấy sinh tử!

- Được rồi, ta đã kí giấy sinh tử, Thịnh gia các ngươi ai muốn đến?

- Ta sẽ tiếp tận tình!

Nói xong, Diệp Chân bất mãn hừ lạnh một tiếng.

- Tốc độ nhanh một chút, ta rất bận!

Bộ dáng kia xem thường mà hung hăng lập tức để người Thịnh gia tức giận đến sắp hỏng rồi.

Trung niên Thịnh gia kia vừa mới bị ngăn cản đã lập tức gào thét, lao về phía Diệp Chân.

- Tặc tử, đền mạng cho nhi tử ta!

Trung niên này họ Thịnh tên Giang Diệp, chính là phụ thân của Thịnh Thiên vừa bị giết, là trượng phu của phụ nhân cũng vừa mới bị giết, có tu vi Huyền Cung cảnh tam trọng, cũng là cao thủ trên Độc Long đảo hiện tại.

Là huyết mạch Thịnh gia chính thống trong bảy họ Độc Long đảo, đồng thời cũng là một trong những người được lựa chọn làm tộc trưởng Thịnh gia đời kế tiếp.

- Nuôi con không dạy là lỗi của phụ thân!

- Nhi tử của ngươi có ngày hôm nay cũng do thường ngày ngươi quá nuông chiều!

Diệp Chân chỉ vào Thịnh Giang Diệp quở trách.

- Ngày thường, con trai của ngươi ức hiếp tộc nhân, ỷ vào thế các ngươi, không ai dám trêu chọc, dung túng hành tật, nên mới có tai họa hôm nay!

Lời vừa nói ra, rất nhiều người giống như vậy, tộc nhân bảy họ tộc Độc Long đã từng bị ức hiếp đều đang nhớ lại.

Ầm ầm ầm!

Tru Tà Thần Lôi bổ ra nương theo tiếng mắng chửi của Diệp Chân, mặc dù Thịnh Giang Diệp đang rất tức giận, nhưng chi uy của Tru Tà Thần Lôi trước đó của Diệp Chân, hắn đã được tận mắt thấy, đã sớm chuẩn bị.

Hồn thuẫn một mặt bay ra, bảo vệ toàn thân, vô số linh lực và đạo văn tuôn trào ra, sau đó, thôi thúc uy lực hồn thuẫn một mặt đến cực hạn.

Tuy đã sớm chuẩn bị, nên dưới một đòn Tru Tà Thần Lôi, Thịnh Giang Diệp không có bị thương tổn gì, điều này làm cho vẻ mặt của Thịnh Giang Diệp hơi buông lỏng.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sau đầu Diệp Chân đột nhiên bay ra bốn đốt roi ô quang lập lòe, ô quang lóe lên, uy lực của một đạo Tru Tà Thần Lôi còn mạnh hơn gấp mấy lần so với Tru Tà Thần Lôi trước đó, nổ bắn về phía hắn.