Chương 1511 Tôn Nghiêm Của Cường Giả Giới Vương Cảnh
Hừ, lão phu làm sao không biết, nhưng, các ngươi tự mình tỉnh lại sao?
- Ngay cả lòng người trong tộc mình đều không giữ được, đều không thể đoàn kết, ngày sau bảy họ Độc Long đảo dù không hủy trong tay Thiên Dực thương hào, cũng sẽ biến mất ở địa dực, trong tay hiệu buôn Không Dực.
- Ngươi cũng không nhìn một chút, những năm này các ngươi, đã làm được những gì?
- Một tên so với một tên nắm linh thạch lấy chỗ tốt thì rất tích cực, nhưng vì tộc nhân ra mặt, một tên so với một tên chạy còn nhanh hơn!
Sở Chiếu - cường giả Giới Vương cảnh Bảy họ Độc Long đảo hiếm hoi còn sót lại bắt đầu quát mắng.
Sở Thánh Đình lộ vẻ mặt xấu hổ.
- Lão tổ tông, bảy họ bộ tộc chỉ có ngần ấy tiền vốn, lấy cái gì liều theo người ta?
- Không có bản lĩnh, lẽ nào ngay cả máu liều cũng không còn sao?
- Nhìn tử tôn các ngươi một cái, ngoại trừ ức hiếp tộc nhân, còn có thể làm gì?
Sở Chiếu tức giận mắng.
Sở Chiếu giận dữ, Sở Thánh Đình cũng cũng không dám nhiều lời nữa, hồi lâu, chờ
Sở Chiếu bớt tức giận, mới thấp giọng nói.
- Lão tổ tông, việc đã đến nước này, dù muốn thay đổi, cũng cần thời gian, nhưng bảy họ bộ tộc lại không thể đợi được nữa, không còn thủ đoạn ứng đối, trước mắt, bảy họ bộ tộc đang rất rối loạn.
- Này...
Sở Chiếu thở dài một tiếng, phất phất tay.
- Ngươi đi trước đi, để cho lão phu ngẫm lại.
Sau khi Sở Thánh Đình rời đi, khóe miệng của lão tổ tông Sở Chiếu lại hiện lên một nụ cười khổ, ai nói lão không dùng thủ đoạn, chỉ là.
- Ai?
Sở Chiếu đang cười khổ, biểu hiện cả kinh, đột nhiên đứng lên, nhìn về phía trước cửa.
- Sở lão tiên sinh!
Diệp Chân đứng ở trước cửa.
- Địch chưởng quỹ?
Chờ nhìn thấy rõ Diệp Chân, vẻ mặt của Sở Chiếu đã trở nên cực kỳ nghi hoặc, lão thực sự không nắm được vào lúc này mà Diệp Chân đến nơi tĩnh tu của lão làm cái gì.
Nhưng, lão cũng là cáo già nhiều năm, chút lực lượng ứng biến vẫn có.
- Địch chưởng quỹ đại giá quang lâm, để phòng ốc sơ sài này của lão phu sáng hồng rực rỡ, mời ngồi, mời ngồi, chờ lão phu nấu một bình linh trà, mời khách quý.
- Pha trà thì không cần, hôm nay, ta tới có hai việc, muốn nói chuyện với Sở lão tiên sinh, mời ngồi.
Diệp Chân đổi khách làm chủ, đến trong tĩnh thất, trước tiên đã ngồi xuống trên một tấm ngọc lót.
Trong mắt của Sở Chiếu tràn đầy vẻ nghi hoặc, dựa theo nhãn lực của lão, lúc này cũng thực sự không nắm chắc được Diệp Chân tới làm gì?
- Chuyện thứ nhất, kỳ thực cũng không phải đại sự gì, chính là trước đó vài ngày, trong đại điển khai trương, một trong Bình Lục thập hào - Trâu Phách đến đây gây sự, khi phái người đuổi theo sát một phen.
- Cuối cùng, chém giết được một trong năm vị Bình Lục thập hào, năm người khác, đều tan tác như chim muông, bây giờ, Bình Lục thập hào khi xưa là bá bạo trên biển phụ cận đã tan thành mây khói.
Diệp Chân nói.
Khai trương đại điển xong, Diệp Chân đã để Phong Cửu Mạch tiến về Bình Lục đảo trước đó ám sát bảy người khác, chấm dứt hậu hoạn, nhưng những tên kia phản ứng quá nhanh, Phong Cửu Mạch chỉ thủ tiêu hai người, những người khác nhận được tin tức biến mất không thấy hình bóng.
May mà, dựa vào tình báo, Bình Lục thập hào này có thanh danh hung nhân tùy tiện trong vùng biển Bắc Hải, chỉ là mười người kêu gọi tập hợp với nhau, để ăn chặn những đại thương gia kia, một khi có biến cố, lập tức tan tác như chim muông.
Bằng không, thời điểm có Phong Cửu Mạch ở đây, muốn trừng trị bọn họ cũng cực kỳ khó khăn.
- Yên Yên tản mác…
Vẻ mặt của Sở Chiếu xuất hiện một tia không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Địch chưởng quỹ, cũng thật là thủ đoạn phích lịch.
- Ha ha, phích lịch thủ đoạn này của ta so với thủ đoạn của Sở lão tiên sinh mượn đao giết người, vẫn còn kém xa.
Diệp Chân cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Sở Chiếu chợt biến đổi.
- Địch chưởng quỹ nói cái gì, lão phu vẫn chưa hiểu?
- Vẫn chưa hiểu?
Khóe miệng của Diệp Chân bỗng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
- Sợ là trong lòng của Sở lão tiên sinh đang rất rõ đấy chứ?
- Đại đầu mục Trâu Phách của Bình Lục thập hào, chỉ sợ sẽ không vô duyên vô cớ trước mặt mọi người gây khó dễ Thiên Dực thương hào chúng ta, nhỉ?
- Trâu Phách?
Sở Chiếu hơi nhướng mày.
- Không biết Địch chưởng quỹ nghe lời này từ đây, lão phu hàng đêm vẫn tiềm tu trên Độc Long đảo, căn bản không quen biết Trâu Phách gì đó, càng chưa từng liên lạc với hắn.
- Địch chưởng quỹ sẽ không nghe nhầm đấy chứ?
- Sở lão tiên sinh không hổ là Sở lão tiên sinh, Trâu Phách đã chết, Sở lão tiên sinh đẩy một cái, đã có thể rửa sạch mối hiềm nghi, đáng tiếc, xưa nay, ta làm việc, đều không nói chứng cứ.
Diệp Chân cười lắc lắc đầu, hắn đã sớm nghĩ tới điểm này.
- Ngươi...
Nhận ra được điểm không đúng, vẻ mặt của Sở Chiếu kịch biến, linh lực quanh thân đột nhiên bạo khởi.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, một tia rung động không gian cực kỳ khủng bố bay lên ở vị trí Sở Chiếu, làm cho Sở Chiếu sợ hãi, sắc mặt kịch biến, sau đó vội vàng thối lui.
Một đạo huyết sắc ánh đao mang theo vô số sát khí thẳng tắp xuất hiện ở gần Sở
Chiếu, đồng thời âm thanh của Diệp Chân vang lên.
- Nếu ta là Sở lão tiên sinh, lúc này sẽ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt của Sở Chiếu như tro tàn, huyết sắc trên mặt đã mất sạch!
Kỳ thực cùng ngày khai trương đại điển, Bình Lục đại hào Trâu Phách đến phá thì Diệp Chân đã hoài nghi vị lão tổ tông bộ tộc bảy họ Độc Long Đảo này rồi.
Diệp Chân mới tới Độc Long Đảo không lâu, tam đại Thủy phủ xung quanh đều là người của mình, có oán thì cũng chỉ có bộ tộc bảy họ Độc Long Đảo.
Nhưng khi đó Diệp Chân chỉ mới hoài nghi chứ chưa xác định.
Nhưng sang ngày hôm sau thì Diệp Chân đã ra lệnh Tuần Tra Thần Liệp và Quỷ Thám toàn lực điều tra tất cả tình báo có quan hệ đến Bình Lục thập hào.
Bình Lục thập hào là một đám cường giả ác ôn thích vào nhà cướp của giết người phóng hỏa, xưa nay ăn uống rất khó coi, nhưng mà vì của cải cho nên làm việc rất có thủ đoạn.
Bình Lục thập hào dùng thủ pháp đồng dạng để nắm giữ hơn một nửa cổ phần của sáu toà khư thị phạm vi hai triệu dặm xung quanh Bình Lục Đảo, hàng năm ngồi thu vô số tiền lãi.
Diệp Chân căn cứ tình báo thu được để nghiên cứu lối làm việc của bọn họ, trên căn bản thì cổ phần đều do bọn hắn dùng thực lực bức bách đối phương, hơn nữa còn thực hiện bí mật.
Bọn hắn chưa từng đối phó một nhà khư thị nào của Độc Long Đảo.
Như thế thì Bình Lục đại hào Trâu Phách yêu cầu cổ phần trước mặt mọi người cũng không phải để cướp đoạt lợi ích mà vì chôn vùi hoặc để khư thị Độc Long Đảo thai chết trong bụng.
Không thù không oán, Trâu Phách làm như thế thật làm người ta phải suy nghĩ, tám, chín phần là sau lưng có huyền cơ khác.
Nếu tiếp tục suy đoán, Diệp Chân cơ bản đã xác định là bộ tộc bảy họ Độc Long Đảo đang giở trò quỷ, hơn nữa người có tư cách giao dịch với Bình Lục thập hào Trâu Phách cũng chỉ có vị lão tổ tông bảy họ Độc Long Đảo kia.
Nhưng đó mới chỉ là suy đoán của Diệp Chân, hắn cũng không có chứng cứ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Nhìn Sở Chiếu, lão tổ tông nhà họ Sở, Diệp Chân cực kỳ hưng phấn.
Đây là Giới Vương Cảnh đầu tiên.
Sở Chiếu là thần hồn Giới Vương Cảnh đầu tiên mà hắn thu cấm, lúc Diệp Chân thu cấm Phong Cửu Mạch thì hắn ta cũng chỉ mới có tu vi Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Điều khiến Diệp Chân cảm thấy trào phúng chính là vừa rồi vị lão tổ tông Sở
Chiếu này còn đang mắng đám người Sở Thánh Đình không có tâm, không ai chịu ra mặt vì tộc nhân.
Kỳ thực Diệp Chân cảm thấy hình như các tộc trưởng bảy họ Độc Long Đảo đều có cùng bản tính, có lẽ do hưởng lạc thành thói quen, lão tổ tông trước mắt này thật ra cũng chỉ là kẻ vô dụng.
Đường đường là cường giả Giới Vương Cảnh tứ trọng mà lại sợ hãi khí tức của Ma soái phân thân và Tuần Tra Thần Tướng Phong Cửu Mạch.
Đương nhiên, nhận thua cũng là lựa chọn sáng suốt nhất, bị khí tức của Phong Cửu Mạch và Ma soái phân thân khóa chặt thì Sở Chiếu cũng không có bất kỳ khả năng lật mình.
Cho dù hắn ta có tu luyện được một, hai loại thuật cực kỳ thần thông, trừ phi loại thần thông thoát thân bảo mệnh, bằng không thì hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào.
- Thả thần hồn ra đi, về sau ngươi sẽ phải nghe lệnh của Liêu Phi Bạch, tọa trấn Độc Long Đảo.
- Ta cam đoan, sau khi ngươi quy thuận ta thì ngươi sẽ thu hoạch được tài nguyên tu luyện còn nhiều gấp mấy lần cái chức lão tổ tông có tiếng không có miếng kia.
- Về phần bộ tộc bảy họ, chỉ cần bọn họ nghe lời thì ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, ngược lại còn cho bọn họ chỗ tốt.
Diệp Chân nói.
Sở Chiếu rũ mắt xuống, cắn chặt môi không nói lời nào.
Thật ra thì lời Diệp Chân nói chính là lựa chọn duy nhất của hắn, trừ phi hắn muốn chết.
Nói thực sự thì dù hắn có liều mạng thì cũng không có bất kỳ đường sống nào, đừng nói Ma soái phân thân và Tuần Tra Thần Tướng, chỉ cần một chiêu Tru Tà Thần Lôi thôi thì hắn cũng chịu không nổi.
Đúng là hắn muốn bắt giặc bắt vua trước, nhưng mà phía sau có khí tức thượng phẩm Trấn Khí, còn có không gian rung động liên tục chập chờn bên cạnh, những thứ này cũng khiến hắn không còn sự tự tin.
Quy thuận Diệp Chân hình như là lựa chọn duy nhất của hắn, nhưng hắn lại không muốn hạ mặt mũi làm chuyện này.