Chương 1514 Năng Lực Thiên Phú Thần Thông Mới Của Đại Nhĩ Đóa.
Nhưng, lúc rời đi, khư thị trên Độc Long đảo của Diệp Chân đã đi vào quỹ đạo, mỗi tháng Xích Âm thảo đều sẽ thả ra một phần, thương lộ phồn vinh để một ít hiệu buôn đi ngang qua, bắt đầu lục tục mở hiệu buôn mới trên khư thị Độc Long đảo, mỗi tháng đều có chi nhánh hiệu buôn của sáu, bảy nhà khai trương.
Cõi đời này, không có tường nào gió không lọt qua được, tin tức trên khư thị Độc Long đảo có Xích Âm thảo cũng chậm chậm khuếch tán ra, nhưng, Hoa Trường Quân mang đến những Thương gia kia vì duy trì số lượng cho bản thân, phong tỏa tin tức khá nghiêm ngặt, nên khuếch tán rất chậm.
Trong vòng ba tháng, Diệp Chân thấy chỉ có hai nhà Thương gia chuyên môn tới vì
Xích Âm thảo.
Theo Diệp Chân và Thiên Dực Tam Thánh thương nghị, để tránh Xích Âm thảo khuếch tán quá nhanh, quá sớm, dẫn đến phiền toái lớn, Thương gia mới tới, thời gian chọn mua Xích Âm thảo sẽ có hạn ngạch nghiêm ngặt, để tranh thủ thời gian tăng cao thực lực.
Chỉ cần chấp hành loại sách lược nghiêm khắc này, Diệp Chân đoán, trong ba năm rưỡi, sẽ không có biến cố quá to lớn.
Mà sau ba năm rưỡi, bất kể Thiên Dực Tam Thánh hay mấy người Liêu Phi Bạch, tu vi sợ đều sẽ tăng lên ở một mức độ nhất định.
Dù sao có thể nắm giữ Niệm Linh Đan, có thêm Linh Hư quả, hai thứ có thể so với thiên địa pháp tắc trực tiếp của thế giới, có thể có được loại tu luyện tổ hợp cực phẩm này, quả thực ít tới cực điểm.
Thậm chí nói xưa nay chưa từng có người được như thế, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả đều có khả năng.
Vốn dĩ, Diệp Chân dự định một mình đến Ngũ Tiên đảo, không mang theo ai, bản lĩnh bảo mệnh của hắn rất nhiều, một mình lang bạt càng thêm an toàn, nhưng ngẫm lại thiên phú thần thông cường hãn của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, do dự mãi, Diệp Chân vẫn mang hắn theo.
Nói đáng giá rất đúng, mấy tháng này, Diệp Chân thỉnh thoảng thưởng mấy viên Linh Hư quả cho Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh dùng, lại thêm tu vi của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh tăng lên nhanh chóng, phạm vi ảnh hưởng thiên phú thần thông của hắn, từ ban đầu vạn dặm chu vi tăng trưởng đến chu vi ba vạn dặm.
Kết quả kia, thực sự làm cho Diệp Chân cực kỳ thán phục.
Diệp Chân đang suy nghĩ, đột nhiên có một đạo thần niệm xẹt qua từ trên người Diệp Chân, hầu như là đồng thời, âm thanh của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh vang lên, truyền vào tai của Diệp Chân.
- Đại nhân, có người tới đón từ ngay phía trước.
Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh vừa mới nói xong, thì có hai vị võ giả đang bay về phía Diệp Chân, từ xa, đã nở nụ cười hướng về Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa, chắp tay lại.
- Hai vị khách quan, đặc biệt tới tham gia đấu giá đại hội hàng năm mỗi năm một lần trên Ngũ Tiên đảo?
Hai tên võ giả này, một tên là Huyền Cung cảnh tam trọng, một tên là Huyền Cung cảnh nhất trọng, kiểu tu vi này ở sâu trong Bắc Hải, phải nói thuộc về tu vi cực bình thường, không cao cũng không thấp.
- Đúng vậy, xin hỏi hai vị là?
Diệp Chân vội vàng chắp tay hỏi.
Võ giả đầu lĩnh là Huyền Cung cảnh tam trọng nhếch miệng một cái, lộ ra một nụ cười thật to,
- Chúng ta là môi giới đang rảnh rỗi trên Ngũ Tiên đảo, dựa vào chạy việc cho các vị khách quý mà sống, không biết hai vị khách quý đã đặt trước tửu lâu trên Ngũ Tiên đảo chưa?
- Gần đây, đấu giá đại hội hàng năm sắp tới, tửu lâu trên Ngũ Tiên đảo chật ních người ra vào, nếu không có đặt trước, sẽ rất khó tìm được nơi ở!
- Đương nhiên, nếu hai vị khách quan không có đặt trước, trong tay chúng ta có một chút tài nguyên, có thể phục vụ vì hai vị khách quan.
Nghe vậy, gánh nặng trong lòng của Diệp Chân đã được giải trừ, không nghĩ tới môi giới trên Ngũ Tiên đảo này lại chạy đến hai ngàn dặm phía ngoài đảo đón khách, có thể thấy được nghề nghiệp môi giới trên Ngũ Tiên đảo tranh nhiều hơn nhiều so với Loạn Không đảo cạnh.
Diệp Chân nhìn Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh chính là xuất thân môi giới, vì lẽ đó, Diệp Chân cũng không ngại giao thiệp với môi giới, chi chút tiền lẻ lại có thể tiết kiệm được tinh lực, cớ sao mà không chi?
- Chúng ta xác thực...
- Đại nhân, mấy người này khả năng có vấn đề, trong trăm dặm, có bốn tên võ giả hình như đang quan sát tình huống ở bên này, có hai người đang nhỏ giọng bàn luận chúng ta có phải dê béo hay không…
Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh vội dùng thần hồn truyền âm vang lên trong đầu Diệp Chân.
Ánh mắt của Diệp Chân ngưng lại, xong, đã nở nụ cười.
Trước khi đến đây, Hoa Trường Quân đã nhắc nhở qua Diệp Chân, vì kinh doanh không phải hướng chính và tính chất khách mời lui tới không giống nhau, xung quanh Ngũ Tiên đảo loạn hơn rất nhiều so với xung quanh Loạn Không đảo.
Nhưng Diệp Chân không nghĩ tới, hắn vừa đến ngoại vi Ngũ Tiên đảo đã gặp phải loại phiền phức này.
Diệp Chân không phải ngày thứ nhất lăn lộn bên ngoài, lập tức đã hiểu rõ hai vị này vừa mới duy trì nụ cười để làm gì, là đang dò xét lai lịch của bọn họ, để quyết định có xuống tay được hay không?
Theo lời giải thích của Hoa Trường Quân, đại năng lui tới Ngũ Tiên đảo vô số, có thể không gây sự thì không gây sự là tốt nhất.
Ngay sau đó, vẻ mặt của Diệp Chân khẽ động.
- Xin lỗi, hai vị, nửa năm trước, chúng ta đã đặt trước tửu lâu trên Ngũ Tiên đảo, sau này, có cơ hội sẽ làm phiền hai vị sau.
Vừa chắp tay, không cần Diệp Chân chỉ huy, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đã biết Diệp Chân muốn rời khỏi, thân hình loáng một cái, định rời đi.
Nhưng cũng ở trong nháy mắt này, bốn đạo lưu quang hiện thành hình quạt, nhanh chóng bắn nhanh tới từ phương xa, ngăn ở trước người Diệp Chân.
Thoáng chốc, sắc mặt của Diệp Chân biến đổi, dẫn trước một vị, lại là cường giả
Giới Vương cảnh.
- Thiếu niên này phản ứng không sai, dăm ba câu đã nhìn ra chúng ta có vấn đề, đáng tiếc, đáng tiếc!
Cường giả Giới Vương cảnh đi đầu, trong tay cầm một thanh trường kiếm, bắn ra linh quang bốn phía, nhìn xuống từ trên cao, chỉ vào Diệp Chân.
- Tiểu tử, nếu như chủ động giao ra tất cả thân gia trên người ngươi, thả ra thần hồn, có thể bảo vệ mạng sống, nếu muốn thân tử hồn diệt, tiền hàng chúng ta cũng sẽ có thể lấy được.
Một tên mặt thẹo bên người võ giả Giới Vương cảnh tam trọng mãnh liệt quát lên.
Diệp Chân nhìn sáu tên cướp phỉ vây quanh nhốt mình, đánh giá một hồi, âm thầm kêu khổ.
Cũng không phải Diệp Chân sợ sáu người này, trong sáu vị cướp phỉ, ngoại trừ tên cường giả Giới Vương cảnh kia để Diệp Chân cực kỳ kiêng kỵ, những người khác, Diệp Chân thật sự không để vào mắt.
Nhưng vấn đề là, còn Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh.
Diệp Chân thoát được, Nhiếp Đinh không trốn được.
Giá trị của Nhiếp Đinh, không cần Diệp Chân dài dòng nữa, nếu Nhiếp Đinh bị giết, tổn thất của Diệp Chân, sẽ không cách nào hình dung.
Dù Đại Nhĩ Đóa không có huyết mạch Thái Cổ Nhân tộc, chỉ dựa vào loại thiên phú thần thông cực kỳ hiếm thấy này, dù có cho mười Bắc Hải quận, Diệp Chân đều sẽ không đổi.
- Ta đã nhìn ra các ngươi có vấn đề, đồng thời, nói rõ đã đặt trước tửu lâu, cũng không phải khách lạ, tại sao các ngươi còn dám ra tay với chúng ta?
Diệp Chân nghi ngờ hỏi.
Đây là nghi ngờ trong lòng của Diệp Chân, đồng thời cũng là Diệp Chân đang trì hoãn thời gian, hắn cần thời gian cân nhắc đối sách, hiện tại vấn đề, không phải Diệp Chân chạy thoát, mà là bảo vệ cho Đại Nhĩ Đóa.
Trong nháy mắt, Diệp Chân đã muốn để phân thân Ma soái ra tay, chỉ cần phân thân Ma soái ra tay, Diệp Chân đối phó mấy tên này, chắc không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, còn Đại Nhĩ Đóa.
Bất kể Diệp Chân hay phân thân Ma soái, trong lúc đó, cao nhất ngăn cản bốn người, hai người khác, tùy tiện xuống tay với Đại Nhĩ Đóa, cũng có thể thu thập Đại Nhĩ Đóa.
- Ha ha ha ha, thiếu niên à, ngươi xác thực cơ cảnh, nhưng chỉ có thể nói, ngươi vẫn còn rất non!
Đao Gian - cướp phỉ có tu vi Giới Vương cảnh tam trọng hơi có chút biến sắc, bắt đầu cười ha hả.
Đồng thời, sáu tên cướp phỉ liếc mắt nhìn nhau, cũng đắc ý cười to lên, trong đó một vị chỉ vào Diệp Chân giễu cợt nói.
- Vô số tửu lâu trên Ngũ Tiên đảo, giá cả đi theo thị trường, xưa nay không cần cũng không chấp nhận đặt trước!
Lời vừa nói, sắc mặt của Diệp Chân chợt chìm xuống, nếu hắn biết bản thân đã tự nhảy vào cái hố những người này tỉ mỉ tạo thành.
Chỉ cần là khách lạ lần đầu tiên tới, bất kể trả lời không đặt trước, đều sẽ bị bọn họ nhìn ra, do đó trở thành mục tiêu bọn họ đánh cướp.
- Đại Nhĩ Đóa, ngươi cẩn thận nghe đây, một hồi, ta sẽ dây dưa với những tên này, Tiểu Miêu sẽ mang ngươi rời đi hướng ngược lại, có ta ngăn trở bọn họ một, hai, dựa vào tốc độ của Tiểu Miêu, ngươi tuyệt đối có thể chạy trốn.
Thoát khỏi bọn họ xong, ngoan ngoãn trốn ở trong tầng mây với Tiểu Miêu, ta sẽ đi tìm các ngươi!
Diệp Chân dùng thần hồn truyền âm, dặn dò Đại Nhĩ Đóa.
Hô hấp của Nhiếp Đinh lập tức trở nên gấp gáp lên, hắn không nghĩ tới, tình cảnh nguy hiểm như vậy, Diệp Chân, người chủ nhân mới này của hắn, ngay lập tức lại cân nhắc sự sống chết an nguy của hắn trước, lại để hắn bỏ trốn trước.
Dù cho hắn biết Diệp Chân có chiến lực kinh người, nhưng dưới sự bao vây của năm vị Huyền Cung cảnh và một cường giả Giới Vương cảnh, độ nguy hiểm kia, có thể tưởng tượng được.
Một loại cảm động vô hình bỗng dâng lên từ đáy lòng để Đại Nhĩ Đóa nảy sinh ra một loại kích động vì Diệp Chân quên mình phục vụ.