← Quay lại trang sách

Chương 1517 Thế

Đặc biệt là võ giả nữ tử, khi tắm rửa cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, sơ

ý một chút sẽ bị võ giả xung quanh dùng thần niệm nhòm ngó.

Nhưng sân liền không giống nhau, trong chu vi trăm mét, toà cao nhất có ba, bốn tầng mới có sân cá nhân mà thôi, không bị quấy rầy nhiều, trong sân, có thể bày xuống không gian trận, được bảo đảm.

Gần đây vì đấu giá đại hội hàng năm sắp tới gần, dẫn đến sân riêng vô cùng đắt hàng.

Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa đi đến hơn trăm khách điếm, tất cả lão bản khách điếm đều bày tỏ, sân riêng đã không có, nhưng phòng hảo hạng có.

Theo ý của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, ở phòng hảo hạng có lợi hơn một ít, vẫn tiện nghi rất nhiều.

Nhưng, đối với Diệp Chân, không cần thiết tiết kiệm chút linh thạch này, dù sao phải cũng phải ở đây chừng hai tháng, phải có một hoàn cảnh yên tĩnh, sân riêng không thể thiếu.

Bất đắc dĩ, Diệp Chân đã chủ động liên hệ một tên môi giới rảnh rỗi có lưu lại phương thức liên lạc, bảo hắn tìm thuê một nơi có sân riêng.

Liên hệ xong, Diệp Chân đạt được đáp án, sân riêng là có, nhưng, giá cả lại cao gấp bốn năm lần.

Giá gốc hai khối linh thạch trung phẩm được sân riêng một ngày, hiện giá trị là mười khối linh thạch trung phẩm một ngày.

Đối với Diệp Chân, hai khối linh thạch trung phẩm với mười khối linh thạch trung phẩm cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt, lại có thể có được một hoàn cảnh tu luyện yên tĩnh.

Đừng nói mười khối, dù hai mươi khối linh thạch trung phẩm, Diệp Chân cũng sẽ không chút do dự lấy ra.

Rất nhanh, Diệp Chân đã liên hệ tên môi giới kia chạy tới, rất nhanh dẫn Diệp Chân tới một nơi tên là Quy Lâm Cư khách điếm dưới chân núi.

Theo lời giải thích của tên môi giới kia, Quy Lâm Cư này thuộc về khách sạn đẳng cấp cao trên Ngũ Tiên đảo, phần lớn sân sớm đã bị người bao tròn, trừ trong tay những môi giới bọn họ còn có số lượng cực nhỏ một phần tài nguyên, toàn bộ Ngũ

Tiên đảo, đều đã không còn sân riêng.

- Địch công tử, các ngươi cố gắng nghỉ ngơi, nếu như có yêu cầu, cứ gọi ta, Ngũ

Tiên đảo này, chúng ta rất nhanh sẽ tới.

Bên ngoài tiểu viện, tên môi giới cúi đầu khom lưng cầm một khoản tiền huê hồng ngoài ngạch, cười cáo từ.

- Yên tâm, chúng ta sẽ..!

Nói xong, Diệp Chân lấy ra hộ viện trận pháp linh phù đi vào tiểu viện, chuẩn bị tiến vào tiểu viện nghỉ ngơi, liên tục chạy đi nửa tháng, dù có tu vi mạnh mẽ, cũng đã rất mệt mỏi.

Tuy nhiên trong nháy mắt này, âm thanh phẫn nộ vang lên gần Diệp Chân, đồng thời còn có âm thanh quăng bàn tay.

- Khốn nạn, các ngươi không phải nói một gian độc viện cũng không còn sao? Ta tới nơi này hơn nửa ngày rồi cũng không có, tại sao tên này vừa đến đã được vào ở độc viện.

Vừa mắng, tên công tử phẫn nộ kia quăng một cái tát cho tiểu nhị.

Hầu bàn cũng rất oan ức.

- Vị khách quan đó đã đặt từ sớm, vì lẽ đó vừa đến đã có thể vào ở.

Thiếu niên đang tức giận ngẩn ra, mạnh mẽ nhìn chăm chú tiểu nhị một chút, xong mang theo mấy vị nữ quyến đi về phía Diệp Chân.

Từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Chân một chút, giương tay một cái, một đống linh thạch đã rơi xuống trước mặt Diệp Chân.

- Huynh đệ, đây là một ngàn khối linh thạch trung phẩm, có thể chuyển nhượng cho ta hay độc viện này hay không?

Trong thời gian ngắn, Diệp Chân đã choáng váng.

Hắn không nghĩ tới, người thanh niên trước mắt này lại là một tên cường hào, một ngàn khối linh thạch trung phẩm, cũng thật sự rất phóng khoáng.

Khóe miệng hiện lên một tia cực kỳ quỷ dị, đồng thời vẻ mặt của Diệp Chân không chút nào để ý tới thiếu niên kia, lướt qua chồng linh thạch, xoay người đi về phía tiểu viện.

Thấy thế, thiếu niên kia cuống lên, hắn mang theo ba vị mỹ nữ như hoa, nếu như không có căn độc viện này, vậy thật sự thiệt thòi lớn rồi.

Đột nhiên lắc mình nghiêng người ngăn lại Diệp Chân nói.

- Huynh đệ, gấp mười lần, ta lấy giá gấp mười lần đổi thuê tiểu viện này của ngươi như thế nào? Hoặc một vạn, một vạn khối linh thạch trung phẩm!

Mặt của Diệp Chân không hề có cảm xúc lắc lắc đầu, định thoát khỏi tên dây dưa này, tiến vào tiểu viện, thiếu niên kia lại tức giận.

Hắn đi dạo một ngày trên Ngũ Tiên đảo, hầu như hỏi khắp tất cả Thương gia, không phát hiện một gian độc viện, lúc này nhìn thấy Diệp Chân, đặc biệt cảm thấy Diệp Chân có tu vi thấp, mới dám lấy linh thạch ra đập.

Thấy bộ dáng của Diệp Chân, theo bản năng hắn cho rằng, Diệp Chân đang chê linh thạch ít.

Thầm mắng Diệp Chân tham lam, đồng thời nổi lên ác tâm, vung ra mười vạn khối linh thạch trung phẩm quát lên.

- Mười vạn, mười vạn khối linh thạch trung phẩm, đã đủ chưa?

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vô cùng phiền muộn, ánh sáng lóe lên trong lòng bàn tay, lấy ra mười mấy viên tỏa sáng lập lòe.

Trong lòng bàn tay Diệp Chân, mười lăm viên thượng phẩm Niệm Linh Đan cỡ trứng bồ câu, đang rực rỡ rạng ngời.

Khi nhìn thấy mười lăm viên thượng phẩm Niệm Linh Đan, thiếu niên trừng mắt, gương mặt tuấn tú đã đỏ chót, nhìn Diệp Chân, vẫn chưa thể thốt ra nửa chữ.

Một viên hạ phẩm Niệm Linh Đan tương đương với một khỏa linh thạch thượng phẩm, mà một viên thượng phẩm Niệm Linh Đan, ít nhất cần một vạn khối linh thạch thượng phẩm, mười lăm viên chính là mười lăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.

Tương đương với một ngàn năm trăm vạn khối linh thạch trung phẩm, hơn nữa, một ngàn năm trăm vạn khối linh thạch trung phẩm này, chỉ là người ta dùng để tu luyện.

Hắn huênh hoang nửa ngày trước mặt Diệp Chân, không nghĩ tới thiếu niên tu vi rất bình thường trước mặt mới thật sự là phú hào.

Nhìn thiếu niên cực kỳ lúng túng, Diệp Chân khẽ mỉm cười, thu hồi thượng phẩm Niệm Linh Đan trong lòng bàn tay, lúc này mới ung dung xoay người đi vào trong tiểu viện, chỉ để lại tên thiếu niên cực kỳ lúng túng đứng ở nơi đó.

Run lên hồi lâu, thiếu niên với vẻ mặt lúng túng thu lại linh thạch trung phẩm vừa mới bỏ ra, mang theo ba vị mỹ nữ ảo não rời đi.

Lúc trước, tiểu nhị bị đánh một bạt tai chỉ vào bóng người thiếu niên đang ảo não rời đi, cười to lên.

Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn của Diệp Chân trên Ngũ Tiên đảo, nghỉ ngơi nửa ngày, Diệp Chân đã bắt đầu sắp xếp tin tức có quan hệ đến chuyện thiệp mời đấu giá đại hội hàng năm trên Ngũ Tiên đảo.

Lần này, một trong những mục đích chủ yếu Diệp Chân đến Ngũ Tiên đảo như Hoa Trường Quân đã nói, trong đấu giá đại hội hàng năm của Ngũ Tiên đảo, có lẽ sẽ xuất hiện một ít tin tức tăm tích thiên địa linh bảo, những tin tức này, nửa thật nửa giả, nhưng không chắc có tiền có thể mua được?

Khi đến trên đường, Diệp Chân đã nghe những môi giới kia nhắc đến thiệp mời đấu giá đại hội hàng năm trên Ngũ Tiên đảo có bao nhiêu quý giá, liên lạc với tên môi giới kia xong, Diệp Chân mới biết được món đồ chơi này quý giá bao nhiêu?

- Mười năm, trong vòng mười năm, thiệp mời chữ ‘Thiên’ và chữ ‘Địa’, đã bán ra tất cả, làm sao có khả năng quý giá như thế?

Nghe tên môi giới lúc trước nói xong, Diệp Chân thiếu chút nữa đã ngẩn ra, vụ làm ăn này vẫn có thể hoạt động sôi động như vậy?

- Mười năm, vẫn chỉ là con số chính thức, trên thực tế, hơn năm năm thiệp mời chữ ‘Thiên’ và chữ ‘Địa’ đều đã bị người bỏ ra nhiều tiền đặt trước lâu dài, căn bản sẽ không chảy tới trên thị trường.

- Muốn tiến vào đấu giá đại hội hàng năm Ngũ Tiên đảo, có ít nhất mười vạn người, nhưng chỉ có ba ngàn thiệp mời, tính cả tùy tùng mang theo, cũng chỉ có năm ngàn người được đi vào, ngươi nói xem đến cùng có bao nhiêu quý giá?

Môi giới nói.

- Mười vạn người muốn vào, chỉ có ba ngàn tấm thiệp mời?

- Tại sao Thương gia không tự chế một ít thiệp mời, như vậy chẳng phải có thể kiếm lời nhiều hơn?

Diệp Chân nghi ngờ nói.

Nghe vậy, môi giới nở nụ cười.

- Khách quan, do ngươi không hiểu, chính là nguyên nhân ghế ngồi đấu giá đại hội hàng năm cực kỳ sôi động.

- Ngươi nghĩ xem, một bên là ngươi tiện tay có thể mua được tài nguyên, với một bên ngươi dù tốn nhiều tiền cũng không mua được tài nguyên, ai càng có thể gây nên hứng thú cho ngươi?

- Đương nhiên là vế sau!

Diệp Chân nói.

- Đúng rồi, đấu giá đại hội hàng năm Ngũ Tiên đảo cũng vì một thiệp khó cầu, vì lẽ đó nó mới một năm so với một năm càng sôi động hơn, qua nhiều năm như thế, một lần tham gia đấu giá đại hội hàng năm, thậm chí đã thành tâm nguyện của rất nhiều người.

Môi giới nói.

Diệp Chân hiểu rõ, cũng than thở, loại hình thức thương mại này thật sôi động, càng không muốn chiếm được càng muốn lấy được.

- Như thế thì, trong tay các ngươi có thiệp mời không?

- Nếu có, ta có thể ra giá cao để mua?

Diệp Chân hỏi.