← Quay lại trang sách

Chương 1516 Đủ Hào Phóng

Lấy một ví dụ đơn giản, bất kể võ giả hay người bình thường, khi làm chuyện khác, nếu có người lặng lẽ đi tới bên hắn, hét lớn một tiếng bên tai của hắn, dù người cực trấn định cũng sẽ bị doạ giật mình.

Mà bây giờ, thiên phú thần thông của Đại Nhĩ Đóa lại có hiệu quả tăng lên gấp trăm lần như thế này.

Tương đương với tai mô bên trong, trong đầu đột nhiên xuất hiện cuồng lôi trống trận, nếu như thần kinh hơi yếu, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ trực tiếp?

Dưới tình huống này, theo cách nói của Đại Nhĩ Đóa, năm vị võ giả Huyền Cung cảnh vừa mới nãy ngẩn người ngây ngốc, chuyện bị Diệp Chân đánh giết là rất bình thường.

Nói thật, Diệp Chân đã hiểu rõ tình huống, bản thân đã chảy mồ hôi lạnh như mưa, vì chính là hắn cũng không cách nào tránh khỏi tình huống như thế.

- Đại Nhĩ Đóa, có phương pháp gì để tránh tình huống như thế xuất hiện không?

Theo bản năng, Diệp Chân đang nghĩ đến vấn đề, nếu sau này gặp phải tình huống như thế, phải làm sao?

Đại Nhĩ Đóa cúi đầu suy nghĩ một phen, xong nhẹ giọng lại nói.

- Đại nhân, đây ta cũng không rõ lắm, nhưng, thiên phú thần thông này của ta muốn phát huy uy lực, nhất định phải mượn âm thanh, có âm thanh tồn tại, mới có thể phát huy ra uy lực tương ứng.

- Muốn phòng ngự thiên phú thần thông như của ta, vậy sẽ phải tránh khỏi âm thanh, chỉ cần không có âm thanh truyền vào tai, là có thể tránh!

Sắc mặt của Diệp lập tức trở nên cực kỳ ngạc nhiên.

Không có âm thanh truyền vào tai, chuyện này làm sao được?

Muốn làm được, phải đóng kín nhận thức của tai, nếu đóng kín nhận thức của tai, sẽ mất đi năng lực cảm âm với ngoại giới, ngược lại ảnh hưởng vô cùng lớn trong lúc chiến đấu.

Nhưng, so với bị Đại Nhĩ Đóa đánh ngất tại chỗ, bị Diệp Chân đánh giết tại chỗ, mất đi năng lực nghe tạm thời, hình như cũng không tính là gì.

- Sau này, không có mệnh lệnh của ta, không cần phải triển khai loại năng lực này!

Diệp Chân đột nhiên ra lệnh.

Đại Nhĩ Đóa không một chút nào cảm thấy quá bất ngờ với mệnh lệnh này của Diệp Chân, chỉ gật đầu thuận theo, Diệp Chân ba lần bốn lượt cứu hắn, hắn đối với mệnh lệnh của Diệp Chân, đã không có bất kỳ hoài nghi, gần như phục tùng theo bản năng.

Sở dĩ Diệp Chân truyền đạt mệnh lệnh như vậy, chủ yếu do năng lực loại thần thông này của Đại Nhĩ Đóa, dựa vào độ hiếm thấy để chiến thắng, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Chân tái xuất sát chiêu, quả thực là phối hợp tuyệt diệu, tuyệt đối có thể phát huy ra hiệu quả cực kỳ kinh người.

Nếu có chuẩn bị, thậm chí cường giả Giới Vương cảnh cũng sẽ bị Diệp Chân thu thập.

Nhưng nếu triển khai quá nhiều, sợ rằng hiệu quả sẽ bị giảm đi.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục tiến lên.

Nói xong, Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa tiếp tục đi tới hướng về phía Ngũ Tiên đảo.

Nhưng đi chưa được bao lâu, âm thanh cảnh báo của Đại Nhĩ Đóa lại vang lên.

- Đại nhân, cẩn thận một chút, lại có mấy người sắp tiếp cận, đang bay về phía chúng ta.

Sắc mặt của Diệp Chân, bất ngờ trở nên cực kỳ khó coi, lẽ nào là Đao Gian vừa mới đào mạng, bám dai như đỉa.

- Xin hỏi hai vị khách quan đặc biệt tới tham gia đấu giá đại hội mỗi năm một lần của Ngũ Tiên đảo đúng không?

Đại Nhĩ Đóa vừa nói cho Diệp Chân phía trước có người đến thì đã có ba tên võ giả, một trước hai sau tiến lên đón, chắp tay mỉm cười hướng về phía Diệp Chân.

Lời này, giọng điệu này, quả thực như đúc đoàn người Đao Gian mà Diệp Chân tao ngộ trước đó.

Vẻ mặt của Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa quái lạ, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của Diệp Chân đã phát ra sát khí.

Hắn cũng không nghĩ tới Ngũ Tiên đảo này sẽ là một nơi cường đạo hoành hành, mặc dù mới vào địa phận của đảo mà đã gặp cướp phỉ hai lần.

Trong mắt Diệp Chân phát ra sát khí như thực chất, để tên nam tử đầu lĩnh kia cảnh giác lùi lại mấy bước, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói.

- Hai vị, giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó?

- Chẳng lẽ hai vị trước đó đã gặp phải cướp phỉ?

Nói xong, tên nam tử đầu lĩnh kia đã nở nụ cười khổ.

- Ngũ Tiên đảo có vô số võ giả lui tới, ngoại vi xác thực rất hỗn loạn, nhưng, chúng ta đối với hai vị lại không có bất kỳ ác ý gì.

Tuy rằng hai người này chủ động nói ra việc cướp phỉ, nhưng trong mắt của Diệp Chân vẫn tràn đầy cảnh giác không hề giảm.

- Vậy các ngươi là ai, nửa đường chặn lại chúng ta, lại muốn làm gì?

- Hai vị khách quan, chúng ta là môi giới chưa có khách trên Ngũ Tiên đảo, làm vài buôn bán nhỏ, sẵn ở đây chờ đón khách mời vãng lai, chủ yếu muốn kiếm ít tiền, không biết hai vị có thiệp mời đấu giá đại hội hàng năm trên Ngũ Tiên đảo hay không?

Tên đầu lĩnh hỏi.

- Thiệp mời đấu giá đại hội hàng năm?

Quan sát tình huống trước mắt, Diệp Chân cũng không có trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại.

- Có thì làm sao? Không có thì làm sao?

Đầu lĩnh nở nụ cười khổ.

- Khách quan vẫn còn đang đề phòng chúng ta, sợ gặp phải cường đạo đúng không?

- Khách quan, là như vậy, thiệp mời đấu giá hội hàng năm mỗi năm một lần của Ngũ

Tiên đảo cực kỳ quý giá, rất nhiều người đều cầu có thiệp mời mà không có, nhưng, dựa theo quy củ hàng năm của đấu giá đại hội, khách mời nắm giữ thiệp mời chữ ‘Thiên’ và chữ ‘Địa’, mỗi người có thể mang theo năm và ba tùy tùng.

Vì lẽ đó, khách mời nắm giữ thiệp mời có chữ ‘Thiên’ và chữ ‘Địa’, danh ngạch tùy tùng cũng trở nên rất quý giá, có thể biến tướng mang khách mời tham gia đấu giá đại hội, chúng ta bay tới đây cũng vì vấn đề này.

- Là sao?

Diệp Chân hơi nhướng mày, đấu giá đại hội hàng năm Ngũ Tiên đảo này còn phiền phức hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

- Nếu quý khách nắm giữ thiệp mời chữ ‘Thiên’ và chữ ‘Địa’ thì chúng ta đồng ý ra giá cao mua lại danh ngạch tùy tùng của quý khách, tuyệt đối mức giá sẽ khiến quý khách hài lòng!

Vẻ mặt nam tử đầu lĩnh kỳ vọng nhìn về phía Diệp Chân.

- Á, nếu ta không có thiệp mời thì sao?

Diệp Chân hỏi.

- Nếu tình huống không có thiệp mời, quý khách lại muốn tham gia đấu giá đại hội hàng năm của Ngũ Tiên đảo, quý khách cũng có thể mua lại danh ngạch tùy tùng từ chúng ta, lấy phương thức này tham gia đấu giá đại hội hàng năm.

Đầu lĩnh nam tử nói.

Nói đến đây, Diệp Chân lập tức rất hứng thú.

- Á, vậy các ngươi bán danh ngạch tùy tùng giá bao nhiêu, hiện tại có mấy vị trí?

Nghe vậy, tên nam tử đầu lĩnh kia lúng túng chà xát tay.

- Khách quan xin lỗi, hiện nay tất cả danh ngạch tùy tùng trong tay chúng ta đã đã đặt trước, nhưng càng ngày càng gần đấu giá đại hội hàng năm, chúng ta gom góp được danh ngạch tùy tùng sẽ càng ngày càng nhiều.

- Nếu khách quan có ý định, có thể lưu lại phương thức liên lạc, nếu có danh ngạch, chúng ta sẽ chủ động liên hệ với ngươi.

- Một cái giá của danh ngạch tùy tùng, có quan hệ rất lớn với giá chúng ta thu mua, với có danh ngạch xong, mới có thể xác định.

- Hóa ra là như vậy.

Sau mấy tức, dùng phù tấn để liên lạc trao đổi xong, Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa tiến vào Ngũ Tiên đảo.

Ngũ Tiên đảo rất cổ kính, đây có quan hệ rất nhiều với truyền thuyết cái tên Ngũ

Tiên đảo, truyền thuyết nói rằng Ngũ Tiên đảo là nơi có năm vị đại năng chân tiên tiềm tu, cũng có người nói từng xuất hiện năm loại Tiên linh vật liệu.

Nhưng, ngay khi Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa tiến vào Ngũ Tiên đảo, cảm nhận Ngũ

Tiên đảo không giống vậy.

Ngũ Tiên đảo cũng như Loạn Không đảo, đều là một biển người.

Nhưng thành phần người giữa hai nơi không giống nhau, trên đường cái Loạn Không đảo, túm năm tụm ba sáu, bảy phần mười quần đội, nhiều nhất là người đi buôn, nhưng Ngũ Tiên đảo này, võ giả độc vãng độc lai rất nhiều, đi chung rất ít.

So với Loạn Không đảo, Ngũ Tiên đảo như một toà thành trì võ giả bát phương tụ tập.

Tiến vào trên đường trong đảo, Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa lại gặp được ít nhất ba người khác tự xưng môi giới rảnh rỗi, đều chào đủ thứ hàng.

Từ địa đồ trên Ngũ Tiên đảo, đủ loại hàng hóa trên Ngũ Tiên đảo, tửu lâu, thanh lâu, thục tứ, phân bố kiến trúc, vật có giá trị đến giá thị trường thương phẩm hiện nay Ngũ Tiên đảo, không thiếu gì cả.

Chỉ cần bỏ ra mấy trăm khối linh thạch hạ phẩm mua mười mấy phần thẻ ngọc này, Diệp Chân và Đại Nhĩ Đóa mới đến Ngũ Tiên đảo, cũng không giống như con ruồi mất đầu.

Thời gian đấu giá đại hội hàng năm còn có gần hai tháng mới tổ chức, vì lẽ đó, ngay lập tức phải tìm nơi ở.

Một phần thẻ ngọc trong đó, chính là chuyên để giới thiệu tửu lâu khách điếm, giá cả, hoàn cảnh, trình độ thoải mái các nơi, không thiếu gì cả.

Không thể không nói, giá cả mọi thứ trên Ngũ Tiên đảo, thật sự cực quý.

Như trên Loạn Không đảo, một gian tiểu viện cũng mười khối linh thạch hạ phẩm một ngày, ở một tháng cũng tốn ba khối linh thạch trung phẩm mà thôi.

Nhưng trên Ngũ Tiên đảo, giá cả một gian phòng cao cấp phải tốn mười khối linh thạch hạ phẩm một ngày, giống những sân u tĩnh kia, giá cả thấp nhất đều là một viên linh thạch trung phẩm một ngày, cực đắt.

Nhưng, đối với phần lớn võ giả mà nói, bỏ nhiều linh thạch tìm một nơi yên tĩnh cũng không sao cả, dẫn đến phòng trên Loạn Không rất nhiều, nhưng sân u tĩnh khá căng thẳng.

Đặc biệt là ở tình huống lớn, sân u tĩnh càng thích hợp cho võ giả.

Ngươi có thể tưởng tượng, trong tửu lâu, trên dưới ít nhất bốn tầng, trong vòng trăm thước xung quanh, buổi tối có hơn trăm số võ giả hấp thu luyện hóa thiên địa nguyên khí, hiệu suất không chỉ phi thường kém, trong lúc tu luyện, có thể bị khí tức bốn phương tám hướng quấy nhiễu.