Chương 1545 Ác Khách Mang Đến Món Làm Ăn Lớn
Hai mươi mốt chữ này, Diệp Chân xem xong, há hốc mồm.
Nếu trước khi nói chuyện với Dịch Tuân mà nhìn thấy hai mươi mốt chữ này, xem xong đầu óc chỉ thêm mơ hồ, nhưng sau khi nói chuyện xong, mười mấy chữ này, quả thực chính là tóm tắt lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Dịch Tuân mới vừa rồi.
Không vào Thiên Vận, hẳn là Diệp Chân chỉ từ chối gia nhập Ngũ Tiên đường, ngũ sắc làm gốc, hẳn là nói Diệp Chân đưa ra điều kiện, Thải Y và ngũ sắc hồn quang.
Tạm gác lại hữu duyên hơi có mấy phần ý vị thần bí, ý chỉ còn có cơ hội, nhưng phần kết "Lời hứa đáng giá nghìn vàng", y chang như câu cuối của Dịch Tuân đáp lại Diệp Chân.
Đặc biệt là Dịch Tuân nói bốn chữ này, lúc cười thần bí, dường như Dịch Tuân đã sớm biết kết quả này.
Điều này làm cho sau lưng Diệp Chân lập tức chảy ra một tầng mồ hôi.
Sách lụa này được niêm phong trong linh quang cầu, nhưng trước khi Dịch Tuân và Diệp Chân bàn bạc, đã lấy ra đưa tới trước mặt Diệp Chân, vẫn chưa bị động vào, đến khi Dịch Tuân đi rồi, lúc này Diệp Chân mới tự tay mở ra.
Nói cách khác, tất cả chuyện ngày hôm nay, sớm đã bị vị Đường tôn Ngũ Tiên đường kia đoán được.
Nhớ tới trước đây Dịch Tuân nói trong linh quang cầu này chỉ là một phần nhỏ không đáng kể của Thiên Vận thần thông, ánh mắt của Diệp Chân lần thứ hai hơi động.
- Lẽ nào, Thiên Vận thần thông này có khả năng tiên đoán?
Nghĩ đến đây, Diệp Chân theo bản năng tiếp tục nhìn về phía phong sách lụa này, vì này phía dưới mười hai mươi mốt chữ trên phong sách lụa còn có một hàng chữ nhỏ.
Cùng một giây, Thận Long Nguyên Linh A Sửu trải qua toàn bộ hành trình chuyện này, cũng đang thò ra một cái đầu từ trong lồng ngực Diệp Chân, nhìn kỹ phong sách lụa này, nhìn trên hai mươi mốt chữ này, hai con mắt bắt đầu xoay tròn hoa mắt, vẻ mặt hung hăng, lần đầu tiên ngẩn ra.
- Thiên Vận thần thông? Khả năng tiên đoán? Làm sao nghe rất giống thần thông kia thế? Lẽ nào, thần thông kia vẫn còn truyền thừa.
Con ngươi xoay tròn hoa mắt, Thận Long Nguyên Linh A Sửu hiếm thấy lộ ra bộ dáng cực kỳ nghiêm nghị, chậm rãi thu đầu về trong lồng ngực Diệp Chân.
- Nói không chừng, thật có thể...
- Nếu như này có thể, như thế mấy thứ kia, cũng khó nói...
- Gió thu quét lão thụ, bát phương huyết quang hiện!
Dòng chữ nhỏ dưới hai mươi mốt chữ kia vẫn như cũ là một câu yết lời thần thần đạo đạo, bắt đầu, Diệp Chân cũng không nhìn rõ, nhưng càng xem, Diệp Chân càng kinh ngạc.
Câu "Bát phương huyết quang hiện" này rất dễ hiểu, chỉ là sắp có tai họa đến, nhưng câu ‘Gió thu quét lão thụ’, lúc đầu, Diệp Chân vẫn hơi mịt mờ.
‘Gió thu quét lão thụ’ đến cùng đại biểu ý gì đây?
Chủ yếu là trước đó hai mươi mốt chữ kia quá thần kỳ, quả thực vô cùng kỳ diệu tiên đoán được cuộc nói chuyện giữa Diệp Chân và Dịch Tuân, khiến cho Diệp Chân không thể không khâm phục.
Vì lẽ đó, hiện tại Diệp Chân mới đặt tâm tư vào muốn hiểu rõ ý nghĩa của câu
"Gió thu quét lão thụ" này.
Đăm chiêu gần nửa canh giờ, Diệp Chân có chút đau đầu xoa trán, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một luồng gió nhẹ cuốn qua một cây đại thụ trong đình viện, mười mấy mảnh hoàng diệp (lá cây màu vàng) theo gió nhẹ chậm rãi bay xuống.
Nhìn thấy này mười mấy mảnh hoàng diệp theo gió nhẹ rơi xuống đất, vẻ mặt của Diệp Chân bỗng như gặp ma, giật mình.
- Lá rụng, lá rụng là có tai họa đến.
Sau khi hiểu rõ ý nghĩa hai câu này, Diệp Chân hầu như không tin là thật sự, nhưng, lại không thể không tin, phần khiếp sợ kia quả thực không cách nào hình dung.
Câu yết lời thứ nhất này đã vạch ra họ Diệp là họ thật của Diệp Chân!
Diệp Chân không biết đây là trùng hợp hay theo bản năng giải thích hắn chỉ là mượn yết lời điểm ra tên thật của hắn.
Nếu thật sự là vế sau, vậy Đường tôn Ngũ Tiên Thiên Vận đường này, cũng quá khủng bố chứ?
- Hống!
- Ô u!
Ngay lúc đó, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng canh giữ ở ngoài cửa đồng thời gào thét lên!
- Đại nhân, cẩn thận, khả năng có cường đạo xông vào!
Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng đồng thời gào thét cảnh báo, đồng thời phía ngoài Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh hình như cũng nghe được gì đó, vội vàng truyền đến một chuỗi lời nói vào trong tai Diệp Chân.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân dùng Kiếm Tâm Thông Minh tản về phía bốn phương tám hướng, nắm sẵn trong tay một tia Tru Tà Thần Lôi, đầu ngón tay có Huyền Hỏa Toản lúc ẩn lúc hiện.
- Tới cửa là khách, Địch công tử hà tất như gặp đại địch?
Một âm thanh phiêu hồ chợt vang lên trong trạch viện khiến cho lông mày của Diệp Chân bất ngờ nhướng lên.
Không nghĩ tới, vị khách không mời mà đến này đã tới trong viện của mình mà Kiếm Tâm Thông Minh lại không cảm ứng được vị này đến cùng ở nơi nào.
Cao thủ!
Trong lòng Diệp Chân chợt lóe lên mấy chữ.
- Khách tới cũng chia là hiếu khách hay ác khách, giống ngươi không thèm thông báo gác cổng, xông thẳng tới trạch viện có thể là ác khách, không cẩn thận cũng không được.
Bàng bạc thần hồn chập chờn bỗng dâng lên từ trên người Diệp Chân, trong thời gian ngắn, hắn đã thôi thúc Kiếm Tâm Thông Minh đến cực hạn.
- Vẫn không thấy?
Hiện tại, Diệp Chân đã thôi thúc Kiếm Tâm Thông Minh đến cực hạn vẫn như cũ không phát hiện vị khách không mời mà đến này đang ẩn nấp ở đâu.
- Địch công tử nói quá lời, ta không phải ác khách, trái lại có một món làm ăn lớn muốn thương lượng với Địch công tử, sở dĩ không xin phép mà vào vì không thể không ẩn giấu với ngươi!
Âm thanh vang lên trong hư vô.
Tiếng nói rơi xuống đất chớp mắt, từ nơi nào đó trong đình viện, đột nhiên không gian rung động rất mãnh liệt, một đạo khí tức cực kỳ cường hãn lập tức vọt ra từ trong hư không.
Trong thời gian ngắn, Diệp Chân đã biết vì sao Kiếm Tâm Thông Minh của hắn không phát hiện được vị trí của người này, vì trước đó, người này vẫn dùng một loại thần thông bí pháp nào đó trốn vào trong hư không.
Trước khi hắn chưa đi ra, Diệp Chân sẽ không cách nào nhận biết được vị trí của hắn.
Cảm ứng được khí tức người này cực kỳ cường hãn, Diệp Chân từ từ thu hồi Huyền Hỏa Toản hiện trên ngón tay và Tru Tà Thần Lôi, nhưng thần niệm lại chìm vào trong Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên, cả người trở nên vô cùng cẩn thận.
Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong!
Trước mắt, một vị khách không mời mà đến có tu vi bằng với hắc y chấp sự trước đây rời đi không bao lâu, lại là một cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Không thể không nói, Ngũ Tiên đảo này đúng là một nơi ngọa hổ tàng long.
- Làm sao, không thể mời lão phu, vị khách không mời mà đến đi vào sao?
- Đình viện này không phải nơi thích hợp nói chuyện làm ăn.
So với Diệp Chân đang căng thẳng, vị khách không mời mà đến này lại cực kỳ ung dung thoải mái, tự mình đi vào trong như nhà của bản thân.
- Không biết khách nhân xưng hô như thế nào?
Diệp Chân ngẩng đầu lên hỏi.
- Tiện danh của lão phu không đáng nhắc đến, nếu Địch công tử nguyện ý, cứ gọi lão phu lão Căn.
Hạt y lão giả lững thững trong sân viện, lại rất hứng thú quan sát Cửu Đầu Trùng, bộ dáng cực kỳ tự tại.
Diệp Chân biết, lão giả trước mắt này căn bản không đặt hắn ở trong mắt, ngay cả danh tự "Lão Căn" này, chắc cũng là giả danh.
- Mời vào trong.
Diệp Chân xoay người đi vào tĩnh thất, xong, tên hạt y lão giả này cũng chính là lão Căn cũng đi vào theo.
Diệp Chân tin tưởng, lão Căn này chắc thật sự có chuyện làm ăn muốn nói với hắn, bằng không, dựa vào tu vi của đối phương, muốn thu thập Diệp Chân, căn bản không cần phiền phức như vậy.
- Địch công tử, lão phu muốn trao đổi một việc, can hệ trọng đại, vì đề phòng tai vách mạch rừng, hay là chúng ta dùng thần hồn truyền âm giao lưu.
Lão Căn trực tiếp nói.
Điều này làm cho sắc mặt của Diệp Chân lần thứ hai biến đổi, lại còn trực tiếp dùng thần hồn truyền âm giao lưu, lão Căn trước mắt này không phải cẩn thận bình thường.
- Trước khi nói chuyện làm ăn, lão phu muốn biết, một năm Địch công tử có thể thu được bao nhiêu của cải? Mười vạn khối linh thạch thượng phẩm, năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, hay trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm?
Ngay tức khắc, âm thanh của hạt y lão giả lão Căn truyền vào bên trong hồn hải của Diệp Chân.
- Không nhiều, khoảng hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, còn phải xem vận khí.
Diệp Chân cũng không biết ý đồ của lão Căn này đến cùng gì, vì lẽ đó câu trả lời này, chỉ đưa ra mấy phần chiết khấu.
Trên thực tế, chỉ dựa vào Xích Âm thảo chuyện làm ăn độc môn trên thị trường buôn bán Độc Long đảo, một năm Diệp Chân kiếm được bốn mươi, năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm cũng không có vấn đề gì, chớ nói chi đến đủ loại thu vào của đất phong Bắc Hải quận.
- Một năm hai mươi vạn khối, mười năm bốn trăm vạn khối, hai mươi lăm năm khoảng chừng có thể kiếm lời được ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, quả thật không tệ, nhưng lão phu muốn biết, trong vòng hai mươi năm, Địch công tử có thể tích góp lại bao nhiêu thân gia đây?
Hạt y lão giả tiếp tục hỏi.
- Võ giả tu luyện, tiêu hao rất lớn, hai mươi, ba mươi năm, tích góp trăm vạn thân gia là tốt lắm rồi.
Diệp Chân do dự đáp một câu, hơi nghi hoặc.
Lẽ nào hạt y lão giả này cũng giống với hắc y chấp sự Dịch Tuân trước đó, lại đến giúp Ngũ Tiên đường mời chào hắn, lần này là đến dụ dỗ?
- Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm thân gia, cần bao nhiêu năm mới có thể tích góp đủ?
Hạt y lão giả hỏi.
- Đây cần trăm năm không?
Diệp Chân đáp lại lần thứ hai.
- Trăm năm?