← Quay lại trang sách

Chương 1546 Linh Nghiệm?

Hạt y lão giả khẽ mỉm cười..

- Tốt lắm, lão phu cho Địch công tử một cơ hội tiết kiệm trăm năm khổ công, để

Địch công tử một ngày nắm giữ được năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm thân gia, như thế nào?

- Một ngày nắm giữ năm trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm?

Trong mắt của Diệp Chân loé ra một tia ngờ vực.

- Tiền bối nói giỡn?

- Lão phu chưa bao giờ nói giỡn!

Bộp một tiếng, hạt y lão giả đập xuống một chiếc nhẫn trữ vật.

- Trong đây có hai trăm năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, và một phong công văn hợp tác, chỉ cần Địch thiếu hiệp đáp ứng điều kiện của lão phu, rồi ký công văn hợp tác, hai trăm năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm này, chính là của Diệp thiếu hiệp.

- Mà nửa kia, thì chờ sau khi chuyện thành công sẽ đưa tiếp!

Trong mắt của Diệp Chân loé ra một tia kinh ngạc, trước mắt hạt y lão giả này cũng quá bạo tay nhỉ?

Hai trăm năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, dáng vẻ như trực tiếp dùng linh thạch đập hắn, điều này cũng…

Nhưng thế gian này, tốt nhất chính là chỗ tốt, nhưng nguy nhất nhất cũng là chỗ tốt.

- Không có công không nhận lộc, không biết tiền bối muốn Địch mỗ làm cái gì?

- Năng lực của Địch mỗ có hạn, nên không biết có làm được không!

Diệp Chân cẩn thận nói.

- Ha ha ha ha…

Hạt y lão giả cười dài một tiếng.

- Chuyện này, đối với Địch công tử, dễ như trở bàn tay, chỉ cần Địch công tử đồng ý, nhất định có thể làm được.

Lần này, Diệp Chân có chút ngạc nhiên, đến cùng là chuyện gì đây?

Chẳng lẽ, lại dụ dỗ hắn gia nhập Ngũ Tiên đường?

- Xin tiền bối nói thẳng!

Diệp Chân nói.

- Rất đơn giản, ngày mai hoặc ngày mốt trên Ngũ Tiên Lôi, gặp phải võ giả khiêu chiến cầm tín vật của chúng ta, mong Địch thiếu hiệp nguyện ý bỏ cuộc, chấp nhận bị thua là được.

Hạt y lão giả nói.

- Chấp nhận bị thua?

Bốn chữ này để mày kiếm của Diệp Chân nhướng lên.

- Tiền bối nói giỡn, Địch mỗ không phải người như thế, Địch mỗ đến Ngũ Tiên Lôi, chính là mài giũa võ đạo, không phải để nhường ai.

- Á, không muốn?

Hạt y lão giả tự tin cười cợt.

- Vậy thì chê lão phu đưa ra cái giá quá thấp, tốt, ngàn vạn! Lão phu chấp nhận đưa cho Địch thiếu hiệp ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, lần này không biết đã đủ chưa?

Lời vừa nói xong, con ngươi của Diệp Chân bỗng nhiên co rụt lại!

Ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, nói thật, con số này, dù là Diệp Chân cũng có chút giật mình.

Dù hiện tại, trong bóng tối, Diệp Chân có sở hữu một tiểu thế giới, lại có thị trường buôn bán Độc Long đảo, lại có Bắc Hải quận đất phong, muốn tích góp lại một phần thân gia như thế, ít cũng phải năm mươi, sáu mươi năm thậm chí nhiều hơn.

Đúng là vô cùng bạo tay.

Nhưng, bảo Diệp Chân chủ động nhường, chấp nhận thua trong lúc luận võ. Điểm này, Diệp Chân thực sự không làm được.

Nếu là bình thường, nắm ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm đổi một trận thủ lôi thi đấu thắng bại với Diệp Chân, có lẽ Diệp Chân sẽ đồng ý, chỗ tốt này, không nắm lấy thật uổng phí.

Nhưng đây là võ đạo!

Liên quan đến võ đạo chi tâm của bản thân hắn!

Linh thạch, đây là tài nguyên thiết yếu tu luyện võ đạo, nhưng, tốn chút thời gian, đều sẽ có.

Nhưng võ đạo chi tâm, nếu mất đi, thì thật sự rất khó tìm lại.

- Nhường, cái đó là không thể! Nếu võ giả các ngươi có thể quang minh chính đại đánh bại ta, ta vô cùng hoan nghênh!

Hầu như không cần cân nhắc, Diệp Chân đã đưa ra lời từ chối.

Vẻ mặt của hạt y lão giả chợt chìm xuống.

- Ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, ngươi phải biết! Nếu ngươi từ chối, ngươi mất đi, không chỉ là ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, ngươi hẳn phải biết, sau lưng lão phu, có những ai!

Diệp Chân đương nhiên biết sau lưng hạt y lão giả là ai, khẳng định có thế lực lớn đại thương gia, hơn nữa là kiểu thế lực lớn đại thương gia làm việc không chừa thủ đoạn nào.

Người trước mắt này đến đây muốn mua Diệp Chân, kêu Diệp Chân nhường, như thế thì phương thức thu lợi của hắn, có khả năng dám đánh cược điểm này.

Mà dân cờ bạc, một khi mù quáng, cái gì cũng sẽ dám làm.

Nhưng Diệp Chân, vẫn luôn là một vị không nghe theo tà chủ.

- Ta có thể xem đây là uy hiếp không?

Mặt mày của Diệp Chân bỗng lạnh lẽo.

- Uy hiếp?

Hạt y lão giả bất ngờ cười nhạo lên.

- Ngươi có thể cho rằng như thế! Cái gọi là chặn đường tiền tài của người khác, như giết cha mẹ người. Nếu Địch công tử không hợp tác với chúng ta, vậy phải cẩn thận rồi.

- Gần trăm năm qua, tổng cộng có mười ba vị thủ lôi đài chủ từ chối hợp tác với chúng ta, một trong mười ba người này, có tám người đã vĩnh viễn biến mất, còn có sáu người đã bị chúng ta luyện thành khôi lỗi.

- Xem ra, Địch thiếu hiệp muốn làm người thứ mười bốn!

Khoảnh khắc chữ cuối cùng phát ra, sát khí bắn ra bốn phía quanh thân hạt sắc lão giả.

- Vậy các ngươi thử xem!

Ngay lúc đó, Tru Tà Thần Lôi xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Diệp Chân, con mắt của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng đồng thời nhìn chằm chằm vào hạt y lão giả.

- Hừ!

Hạt y lão giả liếc mắt nhìn về một phương hướng khác trên Ngũ Tiên đảo, đột nhiên tiếng cười khằng khặc quái dị vang lên.

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất suy nghĩ thêm một chút, bằng không....

- Không cần cân nhắc!

Diệp Chân kiên quyết từ chối, mặt mày cực kỳ kiên nghị.

Thứ nhất là muốn mài giũa trên Ngũ Tiên Lôi, dung hợp võ đạo bản thân, thứ hai, Diệp Chân lại không phải ngày thứ nhất lăn lộn trên giang hồ.

Kiểu giao thiệp hợp tác với thế lực này, sơ ý một chút, bản thân bị bọn họ bán, khả năng vẫn còn phải giúp bọn họ kiếm tiền.

Nếu Diệp Chân phối hợp nhường cho bọn họ, bọn họ sẽ có vô số loại phương pháp uy hiếp Diệp Chân, hợp tác xong, giết người diệt khẩu cũng có thể.

Còn không bằng lúc này triệt để từ chối.

Nhưng nói đi nói lại, chuyện như vậy, chỉ cần dính lên, đều là một thân thúi, chỉ có thể nói Diệp Chân xúi quẩy.

- Tiểu tử, ngươi cũng đừng hối hận!

Khí thế quanh thân hạt y lão giả đột nhiên trở nên cực kỳ cuồng bạo, bộ dáng như sắp giết Diệp Chân.

Nhưng Diệp Chân lại gan dạ đứng ở nơi đó không sợ, trên Ngũ Tiên đảo, vẫn còn có chút quy củ.

Chỉ cần Hạt y lão giả không dùng hai, ba chiêu thủ tiêu Diệp Chân, hắn sẽ không dám động thủ.

Nói thật, bản lĩnh bảo mệnh, Diệp Chân vẫn có mấy phần.

Nhìn Diệp Chân sẽ không chịu thua, khí thế quanh người hạt y lão giả chợt thu lại, nét mặt giống như rắn độc âm lãnh.

- Địch Khoát Hải, ngươi sẽ hối hận!

- Khi rời đi Ngũ Tiên đảo, chính là ngày chết của ngươi!

Hai câu này vừa thốt ra, đồng thời hư không đình viện hơi rung động, hạt y lão giả đã biến mất không còn tăm hơi.

Gió lạnh thổi đến, quần áo sau lưng Diệp Chân đột nhiên lộ ra một tia vết nước, thần sắc Diệp Chân căng thẳng từ từ buông lỏng, mới chậm rãi chà xát mồ hôi lạnh trên trán một cái.

Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi kia, Diệp Chân không chỉ cảm nhận được sát ý của hạt y lão giả, Đại Nhĩ Đóa còn phát hiện hai gã khác Giới Vương cảnh tồn xung quanh trạch viện.

Chống đỡ chính diện với một vị Giới Vương cảnh, Diệp Chân đều đã cảm thấy quá sức, đừng nói là ba vị.

Nếu ba vị cường giả Giới Vương cảnh đồng thời khóa chặt khí tức của mình, như thế thì Diệp Chân có cơ hội triển khai Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn bỏ chạy hay không cũng là vấn đề.

- Đại Nhĩ Đóa, điều tra cho ta, nghe lén toàn thành, ta phải biết một nhóm người vừa mới uy hiếp ta, là ai, là thần thánh phương nào, bọn họ đến cùng là người của phe thế lực nào?

Diệp Chân dụng thần hồn truyền âm ra lệnh.

- Vâng!

Nhìn một cặp tai lớn của Nhiếp Đinh bắt đầu cấp tốc rung động, vẻ mặt của Diệp Chân đã trở nên hơi quái lạ.

Trước đây hắc y chấp sự Dịch Tuân lưu lại cho hắn một phần chữ nhỏ trong Linh thư của Đường Tôn Ngũ Tiên Thiên Vận đường, Diệp có tai họa đến!

Sẽ không là thật chớ?

Vừa mới đọc được, đã có tai họa tới cửa!

Linh nghiệm như vậy?

- Đại nhân, có người đến!

Mồ hôi lạnh sau lưng Diệp Chân chưa kịp khô, Đại Nhĩ Đóa đột nhiên hồi bẩm nói về phía Diệp Chân.

- Thôi Thạch Ngũ Tiên đường, tới muốn gặp mặt với Địch công tử!

Trong tiếng quát vang dội, một tấm bái thiếp vàng óng bay vào từ ngoài cửa viện.

Tình hình này để Diệp Chân ngẩn ngơ, tối nay rốt cuộc làm sao đây, khách tới không ngừng.

Một căn phòng trong trạch viện trên một ngọn núi giữa sườn núi Ngũ Tiên đảo, Lăng Thiên Bích bị Loan Đại, Hoảng Đông, Vân Bôn ba người vây quanh, đột nhiên đập bàn, nổi giận quát.

- Các ngươi xong chưa?

- Chi tiết luận võ một hồi, các ngươi hỏi bao nhiêu lần?

- Các ngươi đến cùng muốn làm gì?

Lăng Thiên Bích phát hỏa.

Ba người Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông hai mặt nhìn nhau, cũng đã hỏi nửa ngày, bọn họ căn bản không hỏi ra được cái gì, Lăng Thiên Bích trả lời, quá chung chung, bọn họ không có tìm được bất kỳ chỗ không ổn nào.

Ánh mắt của Loan Đại hơi động, hơi liếc mắt ra hiệu hướng về phía hai người Vân Bôn, Hoảng Đông, chậm rãi nói.

- Thiên Bích, là như vậy, chủ yếu là chúng ta phát hiện, trong trận chiến ban ngày đó, thần hồn của Địch Khoát Hải kia không phải bình thường.

Loan Đại mở miệng xong, hai người Vân Bôn, Hoảng Đông chậm rãi rời khỏi vị trí, yên lặng không một tiếng động, di chuyển đến hai bên Lăng Thiên Bích.

- Chủ thượng của Lăng Thiên Bích ta thì thần hồn tự nhiên không phải bình thường.

Lăng Thiên Bích một mặt cuồng nhiệt.

Loan Đại ngẩn ngơ, Lăng Thiên Bích lại không tiếp lời nói của hắn, nhưng ngược lại lại nói.

- Thiên Bích, ta không phải ý này, ta phát hiện, trong thần hồn của Địch Khoát

Hải, có ẩn giấu đi một tia.... Ma hồn.

- Không thể!

Khi Lăng Thiên Bích nổi giận quát lên, đồng thời ba người Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông nhanh như tia chớp ra tay, mỗi người lấy thủ pháp độc môn đánh úp về phía chỗ yếu của Lăng Thiên Bích, muốn bắt giữ Lăng Thiên Bích.

Lăng Thiên Bích nổi giận quát, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trong tiếng quát nổi giận, bước ra một bước, một vòng Ngũ Sắc tiên thiên hồn quang như gợn sóng nước hình thành.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lăng Thiên Bích nhanh chân bước ra trạch viện, chỉ để lại ba người Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông ở nơi đó ôm đầu kêu thảm thiết.

- Ba người các ngươi là sống còn thua một con chó à? Khoảng cách gần như vậy, ngay cả cường giả Giới Vương cảnhs cũng không dám đánh lén người nắm giữ Ngũ Sắc tiên thiên hồn quang như ta, thiên hạ này, có thể có tốc độ sức mạnh nhanh hơn tiên thiên hồn quang sao?

- Đây là một lần cuối cùng, lần sau, nếu còn dám tính toán với ta, tuyệt giao!