← Quay lại trang sách

Chương 1558 Thiên Miếu Lại Xuất Hiện (1)

Mất đi thân thể, Nguyên Linh của Lão Canh giống như phát tiết cuồng loạn gầm thét, gầm thét cả buổi, hắn bất chợt phát hiện, lão đối tác Hồng Hồ Tử Giải Lược này của hắn nãy giờ chẳng hề nói một câu.

- Ồ, Hồ Tử, qua thật lâu rồi, tại sao ngươi không nói chuyện?

Lão Canh đột nhiên hỏi.

- Ta đang suy nghĩ, sau này chúng ta phải làm gì? Đồng thời, ta cũng ở đây chờ ngươi tỉnh táo lại.

Giải Lược âm trầm nói.

Mặt già của lão Canh đỏ lên, hắn thật sự bị tức đến điên.

Nhưng đổi thành vị cường giả Giới Vương cảnh nào nhục thân bị hủy cũng sẽ bị tức điên, bởi vì vậy đại biểu thời gian bước chân vào Đạo cảnh sẽ bị chậm lại vô kỳ hạn.

Cho tới bây giờ không có bất kỳ một Nguyên Linh thể của cường giả Giới Vương cảnh nào có thể bước chân vào Đạo cảnh.

Cho dù ngày sau có thể tìm được nhục thân thích hợp, nhưng trước không có hồn xác hợp nhất cũng không có cách nào vấn đỉnh Đạo Cảnh.

Giải Lược vừa nhắc đến đề tài nặng nề này, trong thời gian ngắn làm cho lão Canh vô cùng áp lực.

- Thời gian không nhiều lắm, tối nay hành động thất bại, mà trễ nhất chiều nay, khoản linh thạch này sẽ muốn vào sổ, chúng ta làm sao bây giờ?

Theo kế hoạch ban đầu, trong tay Diệp Chân có ít nhất ba triệu viên linh thạch thượng phẩm, chỉ cần giết chết Diệp Chân, khỏi cần phải nói, Hậu Thiên Linh Bảo của Diệp Chân cũng đủ bọn họ đại phát một khoản.

Nếu bảo bối trên người Diệp Chân nhiều hơn nữa một chút, khoản thiếu hụt này của bọn họ, nói không chừng là có thể góp đủ.

Nhưng bây giờ lại thất thủ, không chỉ thất thủ, mà hắn còn không có nhục thân.

- Ta cũng đang nghĩ...

Giải Lược giang tay ra.

- Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ một biện pháp tốt nào.

Lão Canh Nguyên Linh hóa thành tiểu nhân nhíu chặt chân mày.

- Hồ Tử, ngươi nói, tối nay chúng ta làm Đạo Tặc thế nào, tìm một chút thương gia nhỏ hạ thủ, cướp ba năm nhà cũng có thể lại gần đủ rồi?

- Đừng có nằm mộng, Lão Canh!

Giải Lược không chút do dự cắt đứt lão Canh ảo tưởng.

- Vừa rồi ta ra tay cứu ngươi đã hoàn toàn bại lộ thân phận, từ trên thủ đoạn, Ngũ Tiên Đường đã nhận ra thân phận của ta.

- Cho dù vì ngại quy củ nên bọn họ không thể làm gì đối với chúng ta, nhưng bây giờ tuyệt đối có vô số cao thủ giám thị nhất cử nhất động của chúng ta, nếu chúng ta còn dám gây sự, chết thế nào cũng không biết.

Đối với Ngũ Tiên Đường thì ổn định Ngũ Tiên đảo lớn hơn mọi thứ!

- Lại nói, cho dù là tiểu thương gia, cũng không phải chúng ta tùy tiện có thể cướp, cho dù cướp thành công cũng không nhất định có thể lấy được đủ linh thạch, có thể mở quỹ lập số ở trên Ngũ Tiên đảo, phía sau nhà nào không có một hai giới vực cất giữ bảo bối?

Giải Lược nói.

Lão Canh nghe vậy ngẩn ngơ.

- Nói như vậy, con đường này không thể thực hiện được?

- Chúng ta làm sao bây giờ?

- Chẳng lẽ chờ Đông gia tới trừng trị chúng ta?

Nhớ tới thủ đoạn làm việc của Đông gia, lão Canh đã chợt rùng mình một cái, con cháu tộc nhân bị hắn an trí ở nơi nào đó sợ là một cũng không chạy thoát?

- Con đường này quả thật không thể thực hiện được, nhưng trời không tuyệt đường người, ta đã nghĩ đến một phương pháp giải quyết chuyện này.

Giải Lược nói.

Lão Canh vui mừng.

- Hồ Tử, ta biết mà, ngươi nhất định có biện pháp, nói mau!

Nhưng Giải Lược lại không nói ngay, mà vân vê chòm râu đỏ, từ từ bước đi thong thả bước đến.

- Tha cho ta lại hoàn thiện hoàn thiện.

Cứ như vậy, Giải Lược chậm rãi bước đi thong thả đến trước Nguyên Linh của Lão Canh, không có dấu hiệu nào, hồn quang trong lòng bàn tay Giải Lược phun ra, một phát đã nắm chặt Nguyên Linh của Lão Canh vào trong lòng bàn tay.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Hồ Tử, giao tình sinh tử hơn ngàn năm của chúng ta?

- Ngươi sẽ không… ngươi…

Trong tiếng kinh hô, trong con ngươi của lão Canh lại toát ra một tia tuyệt vọng, hắn hiểu rất rõ Hồ Tử.

Cũng bởi vì hiểu rất rõ Hồng Hồ Tử Giải Lược, biết một khi Giải Lược quyết định thì tuyệt đối sẽ không sửa đổi.

- Lão Canh, ngươi nói, còn có chưa tới nửa ngày, chúng ta đi đâu kiếm hơn tám triệu viên linh thạch thượng phẩm để đền vào lỗ hổng kia?

- Thương gia đều biết Trường Lâm thương hào chúng ta bồi thảm, không người chịu cho mượn tạm, mà dù có thì lãi suất cũng cao dọa người.

- Lão Canh, ta thật sự không có biện pháp!

Giải Lược giống như nỉ non giải thích với Lão Canh.

Lão Canh thì lại sợ hãi hô to lên.

- Hồ Tử, chúng ta nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp, đã nhiều năm như vậy, chúng ta có chuyện gì mà chưa trải qua.

Nhưng Giải Lược lại như không nghe được lời lão Canh nói, tự mình tiếp tục nói.

- Ta cũng chẳng còn cách nào khác, lão Canh!

- Hai tộc của hai người chúng ta toàn bộ xong đời, không bằng chết một người, lưu một!

- Ngươi yên tâm, tộc nhân dòng dõi của ngươi, bây giờ ta sẽ phái tâm phúc đi qua, chọn hai ba thiên tài mang đi chú tâm bồi dưỡng cho ngươi, cũng đảm bảo huyết mạch của ngươi không dứt!

- Ngươi…

Lão Canh bị Giải Lược siết trong tay trợn tròn mắt, hắn đã biết Giải Lược muốn làm gì, đang muốn dùng mệnh của hắn gánh trách nhiệm, gài tang vật cho hắn, dùng mạng của hắn để đền vào phần thiếu hụt này.

- Ngươi ngươi ngươi…

Ngươi nửa ngày, lão Canh bất chợt giống như quả cầu da xì hơi, giống như nhận mệnh thở dài một hơi.

- Ngươi thật sẽ đảm bảo huyết mạch của ta không dứt?

- Giao tình hơn một nghìn năm của chúng ta, một điểm này ta có thể làm được. Hơn nữa, ngươi yên tâm, hôm nay Giải Lược ta hướng đếb Hồng Hoang Chư Linh thề, nhất định sẽ phải thiên đao vạn quát tên tặc tử Địch Khoát Hải, báo thù huyết hận cho ngươi!

Trong lúc Giải Lược thề, trong chỗ u minh lại thật sự có một vệt sóng sức mạnh kỳ dị thoáng qua.

Lão Canh ngẩn ngơ, hướng Hồng Hoang Chư Linh thề, đây là một lời thề cực kỳ có lực ước thúc, mặc dù cũng không có bao nhiêu, nhưng hắn đã thỏa mãn.

Không thỏa mãn cũng không được, hắn lại có thể thế nào?

Hắn không có lựa chọn khác!

Sau một hồi lâu, lão Canh dưới sự giám thị của Giải Lượt viết một phong thư nhận tội, nói là hắn cấu kết với một chưởng quỹ dùng tiền của công linh thạch kếch xù, trong lòng biết tội không thể tha thứ, mời Đông gia thứ tội, thả tộc nhân mình một đường sống, cuối cùng in lên dấu ấn thần hồn ấn ký của mình.

- Hồ Tử, đừng quên cam kết của ngươi!

Sau khi giao ngọc giản nhận tội giao cho Hồng Hồ Tử Giải Lược, lão Canh rống giận.

- Yên tâm đi!

Nhận lấy ngọc giản nhận tội, trong lòng bàn tay Giải Lược phun ra ngọn lửa hồng, Nguyên Linh của Lão Canh trong thời gian ngắn hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một luồng chân linh u mê.

Chân linh này, Giải Lược sẽ giao cho Đông gia xử trí.

Về phần cam kết làm cho Diệp Chân bị thiên đao vạn quát, Giải Lược tuyệt đối sẽ làm, thù này hận này, hắn cũng phải báo cáo.

Về phần cất giữ một đường huyết mạch cho Lão Canh để cho huyết mạch của hắn không ngừng, loại chuyện này, trừ khi đầu hắn bị lừa đá mới làm.

Thật coi Đông gia là người ngu?

Ngũ Phúc viện ở giữa Ngũ Tiên Đảo, Diệp Chân tiễn Sơn Thần Dịch Tuân ra ngoài cửa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cuối cùng, kế hoạch hắn muốn bẫy chết Trường Lâm thương hào cũng chưa hoàn toàn bàn thành công.

Theo cách nói của Dịch Tuân, hắn đã có thể xác định, tên cứu đi Nguyên Linh Lão Canh từ trên tay hắn chính là Đại Tổng Quản của Trường Lâm thương hào.

Bất luận kẻ nào muốn từ dưới tay Dịch Tuân hắn cứu người, không xuất chút công phu, đó là tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng hắn nhận định rằng, muốn lúc đó thu thập Trường Lâm thương hào cũng không có khả năng.

Ngũ Tiên Đảo có quy củ của Ngũ Tiên Đảo, trên đảo vô số gia thương bọn họ làm ăn bất kể thứ gì, lấy uy tín và ổn định là cơ sở.

Đương nhiên, nhiều thương gia hào hùng tứ phương tụ trên một đảo, còn lui tới vô số hào kiệt, ngươi muốn Ngũ Tiên Đảo gió êm sóng lặng cũng không có khả năng.

Cho nên, quy tắc ngầm của Ngũ Tiên Đảo chính là ngươi có thể gây sự, nhưng ngươi không thể ở ngoài sáng gây sự, không thể gây sự như phất cờ giống trống.

Ngươi muốn gây sự thì phải làm kẻ xấu, lén lút mà làm.

Nếu ngươi dám lấy ra danh hiệu, Ngũ Tiên Đường tuyệt đối sẽ đuổi bọn họ rời khỏi Ngũ Tiên Đảo.

Hơn nữa, thời điểm ngươi lén lút làm cũng không thể bị Ngũ Tiên Đảo bắt tại chỗ, sở dĩ Ngũ Tiên Đảo phồn vinh như vậy cũng vì một khi xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, tuần vệ Ngũ Tiên Đảo sẽ trong thời gian ngắn nhất chạy tới, vô luận là ai bị bọn họ đụng phải, tuyệt không nương tay.

Nhưng chỉ cần không bắt tại chỗ, không có chứng cớ, Ngũ Tiên Đảo cũng không dám thu thập đối phương.

Đương nhiên, nếu ngươi làm lớn chuyện, Ngũ Tiên Đảo cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tóm lại, quy tắc ngầm này chính là ước chừng trong phạm vi, ngươi có thể làm, như hôm nay, Trường Lâm thương hào ám sát Diệp Chân, nhưng cuối cùng, không bắt sống được Nguyên Linh lão Canh, không có bằng chứng, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Theo Dịch Tuân nói, mỗi gia thương Ngũ Tiên Đảo cũng có thế gia vương hầu hào hùng đứng sau lưng, muốn thu thập bọn họ thật, cũng phải cố kỵ mấy phần.

Những lời này, Dịch Tuân nói rất mịt mờ, nhưng chính là ý như vậy.

Sau khi kết thúc ngày thứ ba thủ lôi, Diệp Chân cảm thấy mấy ngày qua Trường Lâm thương hào sẽ đến trả thù hắn, hơn nữa muốn trả thù chắc chắn sẽ không phái người bình thường, dựa vào Diệp Chân hắn, khẳng định đối phó không được.