← Quay lại trang sách

Chương 1557 Biện Pháp Giải Quyết của Hồng Hồ Tử

Cao thủ đột nhiên xuất hiện lúc này rất mạnh, nhưng thủ đoạn của Sơn Thần Dịch Tuân còn mạnh hơn, tầng tầng lớp lớp hư ảnh đại sơn lần lượt xông lên, chỉ trong một hô hấp, biển lửa chu vi mấy ngàn dặm đã bị diệt hết.

Thủ đoạn này lần nữa làm cho Diệp Chân thán phục không thôi.

Hắn nếu giao thủ với Dịch Tuân, Thiên Lôi Linh Hỏa đối mặt với thủ đoạn này của Sơn Thần Dịch Tuân sợ là gãi ngứa cho Dịch Tuân cũng không đủ?

Trong lúc bất chợt, ánh mắt Diệp Chân lần nữa ngẩn ngơ.

Sơn Thần Dịch Tuân đã diệt biển lửa kia, nhưng trong biển lửa, nửa lồng ngực và đầu của Lão Canh đã hư không tiêu thất rồi.

Cho dù nhục thân bị ngọn lửa hóa thành tro thì Tiên Thiên thần hồn của Lão Canh chắc còn ở đây.

Nhưng sau khi biển lửa tắt đã không có thứ gì.

- Thủ đoạn thật cao minh!

Nhìn biển lửa trống trơn, Dịch Tuân tức giận dậm chân, sau đó tiện tay vẫy lui tuần vệ Ngũ Tiên Đảo từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Diệp Chân ngây người, trong thời gian chưa tới một chớp mắt, Lão Canh đã được người cứu đi?

Bàn tay buông lỏng một chút, Linh Tiên thủy quang lập lòe trong lòng bàn Dịch Tuân đã lập tức hóa thành vô số linh quang tiêu tan ở trong hư không, hoàn toàn tiêu tán.

Hơn nữa, Diệp Chân căn bản không nhìn thấy bất kỳ Trấn khí hoặc lưu quang Linh Bảo nào quay về trong tay Dịch Tuân.

Một màn này lần nữa làm cho Diệp Chân ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân trong lúc bất chợt nở nụ cười khổ, số lần hắn khiếp sợ trong thời gian không tới trăm hơi thở vừa qua còn nhiều hơn so với toàn bộ số lần hắn khiếp sợ mấy năm nay.

Một trận giao phong ngắn ngủi hôm nay thật sự giúp cho Diệp Chân tăng mạnh kiến thức.

Dịch Tuân hình như nhìn thấu kinh ngạc và nghi hoặc của Diệp Chân, hướng về phía Diệp Chân hơi mỉm cười nói.

- Đây là Tiên Sơn thần thông lão phu tu luyện, nếu Địch Thiếu Hiệp có hứng thú, chờ sau khi ngươi gia nhập Ngũ Tiên Thiên Vận Đường của chúng ta cũng có thể tu luyện.

- Đây là thần thông, không phải Hậu Thiên Linh Bảo?

Diệp Chân ngạc nhiên.

Thủ đoạn bực này lại là thần thông.

Hôm nay, Diệp Chân đã chân chính thấy được thần thông kinh khủng.

- Là thần thông!

- Chính là một trong mấy loại thần thông đứng đầu của Ngũ Tiên Thiên Vận Đường chúng ta, được đặt tên là Tiên Sơn, nếu tu luyện thành công, Tiên Sơn trấn tháng, một roi đi xuống long trời lỡ đất, sông biển chảy ngược, chỉ cần Địch công tử nguyện ý, gia nhập Ngũ Tiên Thiên Vận Đường chúng ta sẽ được tu luyện.

Diệp Chân cảm nhận được thành ý của Sơn Thần Dịch Tuân, không cần biết lúc nào, chỉ cần có cơ hội sẽ mời Diệp Chân gia nhập Ngũ Tiên Thiên Vận Đường bọn họ.

Diệp Chân chắp tay cười một tiếng, coi như trả lời Dịch Tuân, vẫn là ước định trước đó, muốn hắn gia nhập Ngũ Tiên Đường có thể, nhưng phải tìm được tung tích Thải Y trước.

Diệp Chân cũng không phải người tùy tiện thay đổi nguyên tắc.

- Dịch chấp sự, Lão Canh này ngươi nhận biết chứ?

Diệp Chân đột nhiên hỏi.

- Nhận biết.

- Vậy tại sao không…

Diệp Chân muốn nói lại thôi.

Lướt nhìn một vòng bốn phương tám hướng bóng người vây xem huyên náo, Dịch Tuân đột nhiên xoay người nói.

- Địch Thiếu Hiệp, nơi này đã bị phá hủy, cũng không thích hợp ở lại, tốt hơn là Địch Thiếu Hiệp theo lão phu đổi một nơi khác, chúng ta lại nói chuyện.

- Cũng tốt!

Gần nửa khắc đồng hồ sau, Dịch Tuân mang theo Diệp Chân đến tiểu viện rất an tĩnh ở phía đông Ngũ Tiên đảo.

- Đây là một sản nghiệp của Ngũ Tiên Đường chúng ta, rất thanh tĩnh, Địch công tử tạm thời ở đây, chuyện Lâm Cư bị hủy, giao cho lão phu xử lý.

Diệp Chân cũng không khách khí với Dịch Tuân, mấy ngày trước lúc Diệp Chân tới, phí hết lớn tinh thần năng lực mới tìm được một sân viện độc môn, mấy ngay qua người càng tụ càng nhiều, muốn tìm được một sân như vậy là không thể.

Nhìn Diệp Chân tiện tay sai sử Đại Nhĩ Đóa và Lăng Thiên Bích đi ra ngoài, nhất là bộ dáng vô cùng khéo léo nghe lời của Lăng Thiên Bích làm cho ánh mắt Dịch Tuân động một cái.

- Địch công tử, đến giờ lão phu vẫn không biết Địch công tử làm như thế nào để cho Lăng Thiên Bích khôn khéo này nghe lời như vậy.

Thấy mặt Diệp Chân biến sắc, Dịch Tuân lại cười nói.

- Yên tâm đi, lão phu không có thói quen nghe chuyện xấu của người ta.

- Chẳng qua là lão phu đang nhắc nhở Địch công tử một tiếng, lai lịch cô gái này không bình thường, địa vị trong gia tộc lại càng phi thường, Địch công tử phải sớm chuẩn bị.

Dịch Tuân nhìn bóng lưng Lăng Thiên Bích rời khỏi nói.

Chuyện Lăng Thiên Bích là nữ giả nam trang thì Diệp Chân đã sớm biết, trên thực tế, lúc Diệp Chân đối chiến với Lăng Thiên Bích, khi Thận Long Nguyên Linh A Sửu dùng huyễn cảnh mê hoặc để cho nàng phản lâm vào huyễn cảnh, Diệp Chân đã biết.

Nhưng đến trình độ như Diệp Chân đã gặp vô số tuyệt sắc, đã không phải cái loại thấy gái tuyệt sắc sẽ không dời ra chân.

Bằng không, Diệp Chân đã sớm mệnh lệnh Lăng Thiên Bích khôi phục nữ trang hầu hạ, thậm chí, dùng cách nói chán ghét quỷ gia hỏa A Sửu chính là để cho Lăng Thiên Bích tại chỗ hầu hạ, Lăng Thiên Bích cũng sẽ không nói nữa chữ không, thậm chí sẽ uyển chuyển nịnh nọt.

Nhưng Diệp Chân ngày ấy chính là bị huyễn cảnh của Lăng Thiên Bích làm cho chán ghét, bây giờ còn hận không được cho Lăng Thiên Bích mấy bạt tay đây.

Giường của Diệp Chân không phải tùy tiện người nào cũng có thể lên.

Để cho nàng làm thị nữ hầu hạ cũng coi như xuất một chút ác khí.

- Lai lịch không bình thường?

Diệp Chân thì lại sao cũng được, nhún vai.

- Trên bản chất, ta cũng không có làm gì đối với nàng, là tự nàng kêu khóc phải tới, người nhà nàng muốn tới, nàng cút đi là được, ta không có vấn đề!

Nghe vậy, trong con ngươi Dịch Tuân lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hắn ngay cả vị Thái Thượng kia của hắn cũng hỏi qua rồi, nhưng cũng vẫn không có chỉ thị, cũng không rõ ràng Diệp Chân thu thập Lăng Thiên Bích như thế nào, nhưng những lời này của Diệp Chân lại hình như để lộ ra chút gì.

Tự mình kêu khóc muốn tới?

Nghe vào thật không đơn giản, đây cũng không phải thần hồn bí thuật có thể tạo thành.

Nhưng bất kể trước đó hắn nói như vậy hay thái độ của đám Ngũ Tiên Thiên Vận Đường bọn hắn đối với Diệp Chân, Diệp Chân không nói, cho dù hiếu kỳ nhưng hắn cũng không biện pháp.

Sau đó, hắn vẫn nhắc tới chuyện chính sự.

- Địch thiếu hiệp, chuyện trước đó lão phu đáp ứng ngươi thu thập Trường Lâm thương hào có thể không cách nào đạt thành.

Sơn Thần Dịch Tuân mặt đầy nói xin lỗi nói.

- Tại sao?

Diệp Chân lộ vẻ mặt nghi hoặc.

- Ngươi không phải nhận ra Lão Canh này là người của Trường Lâm thương hào sao?

- Loại chuyện này, người có thân phận địa vị giống như ngươi, chỉ cần nhận định, hẳn không cần chứng cớ gì chứ?

Nghe vậy, Sơn Thần Dịch Tuân nở nụ cười khổ.

- Chuyện này không đơn giản như Địch công tử nói, nếu không phải yêu cầu bằng chứng mới có thể làm, lão phu cần gì phải thiết thế cục này?

Trong một gian trạch viện gần biển ở phía tây Ngũ Tiên đảo, Hồng Hồ Tử mặt mũi âm trầm nhìn Nguyên Linh của Lão Canh đang cuồng loạn gầm thét.

Trước đó dùng một chiêu Tinh Linh Chi Hỏa cứu Lão Canh ra, không phải ai khác chính là Hồng Hồ Tử.

Cho dù như thế nào, hắn cũng không thể để cho Lão Canh rơi vào trong tay Ngũ

Tiên Đường, dù hắn bại lộ thân phận cũng không có thể.

May mắn chính là đã cứu ra Lão Canh, mặc dù chỉ cứu được Nguyên Linh của Lão Canh.

Nguyên Linh là Tiên Thiên thần hồn với thần hồn lực của võ giả sau vô số lần ngưng luyện đúc thành, bộ dáng vô cùng giống với võ giả, thật ra thì chính là một phiên bản nhỏ hơn của võ giả.

So với Tiên Thiên thần hồn, Nguyên Linh càng cường đại hơn, cho dù mất đi nhục thân cũng có thể sinh tồn thời gian dài.

Không giống như Tiên Thiên thần hồn chỉ cần mất đi nhục thân, lực lượng thần hồn dùng một chút sẽ ít đi một chút, không cách nào khôi phục.

Nguyên Linh không giống vậy, có thể thi triển đủ loại thần thông bí thuật, thậm chí có thể tu luyện, thời khắc mấu chốt, cho dù tốc độ phi hành cũng không chậm hơn nhục thân bao nhiêu.

- Họ kia Địch kia sao có thể ở cùng với Sơn Thần Dịch Tuân của Ngũ Tiên Đường?

- Không phải ngươi đã phái người thời khắc nhìn chằm chằm họ Địch kia sao?

- Nói hắn nửa bước không hề rời khỏi sao?

- Sao hắn lại liên lạc được với Dịch Tuân?

- Có phải ngươi cố ý hay không?

Một câu nói sau cùng này hô lên ngay cả bản thân lão Canh cũng phát giác mình lỡ lời, vội vàng thoáng thu liễm lại.

Ngược lại vẻ mặt Hồng Hồ Tử - Giải Lược không có bất kỳ biến hóa nào, âm trầm như cũ.

- Thực lực của lão già Dịch Tuân này, đã nhiều năm không thấy hắn xuất thủ, không ngờ lại mạnh như thế này?

- Đều do tên tiểu tử Địch Khoát Hải này, nếu không phải là hắn, sao ta có thể ngã thảm như vậy?

- Lần này, chờ ta khôi phục, ta nhất định phải bầm thây tiểu tử này vạn đoạn, luyện Thần Hồn của hắn thành Khí Hồn, ngày đêm bị ta hành hạ.Tạo Hóa Chi Vương -