← Quay lại trang sách

Chương 1565 Đạo Cảnh Hiện (1)

Nói đi nói lại, cũng chính là do đám thái giám kia dũng cảm không sợ chết vọt vào trong biển lửa cho nên Diệp Chân mới có thể thuận thế phát huy ra uy lực của bí pháp, nếu như bọn họ đứng ngoài quan sát không tiến vào thì Diệp Chân cũng bó tay hết cách.

Nhưng mà nếu so với kết quả chiến đấu kinh người này thì lượng tiêu hao căn bản không tính là gì.

Ngay lúc biển lửa Diệp Chân trải rộng ra thì giữa bầu trời xuất hiện một trăm vệt sáng, đó là tuần vệ của đảo Ngũ Tiên.

Với tốc độ của bọn họ thì chỉ cần hai, ba hơi thở sẽ có mặt ở đây. Diệp Chân biết, thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Biển lửa bay lên chớp mắt, Lữ Nhượng và Ma soái phân thân đã cuốn đánh nhau, tên Lữ Nhượng này tu tập Thái Cổ Đoạn Tục ma công mà A Sửu đã nói tới, chuôi tử ngọc phất trần trong tay hắn chính là Trấn Khí trung phẩm. Dựa vào tu vi mang tính áp đảo của mình mà hắn ta đã ép Ma soái phân thân liên tiếp lui về phía sau chỉ trong hai hơi thở.

Không chút do dự, Diệp Chân vẫy tay một cái tung ra hai đòn tứ trận Huyền Hỏa Toản.

Lữ Nhượng hơi chút kiêng kỵ đối với chiêu này, hắn không có cố gắng đón đỡ như cũ, mà tiếp tục triển khai thần thông Thái Cổ Đoạn Tục ma công, hai tay nổ tung mạnh mẽ chặn tứ trận Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân lại.

Lại loáng một cái, đôi tay trắng nõn kia lại xuất hiện trống rỗng lần thứ hai.

Nhưng mà Tru Tà Thần Lôi vừa rồi, hiện tại lại là Huyền Hỏa Toản, có ngu tới mấy thì cũng đoán được người tới đây chính là Địch Khoát Hải.

- Có gan! Tiểu tử, ngươi rất có dũng khí! Một tên Thông Thần Cảnh rác rưởi lại dám vọng tưởng ám sát ta!

- Ngày mai ta sẽ khiến cho khư thị Độc Long đảo của ngươi biến thành phế tích!

Lữ Nhượng âm hiểm cười gằn một tiếng.

- Ngươi không cơ hội đó đâu!

Diệp Chân nở một nụ cười tự tin.

Cũng ở trong nháy mắt này, đôi mắt của Ma soái phân thân vẫn đang thôi thúc thượng phẩm Trấn Khí trường đao Huyết Ảnh đột nhiên ngưng lại. Hai mắt đỏ như máu lại giống như ánh mắt trời chói chang, vô số huyết quang tản ra từ ánh mắt.

Giống như mặt trời dần dần mọc lên khi bình minh, cho dù võ giả có mạnh thế nào, chỉ cần ngươi ở trong thiên địa này thì sẽ phải bị ánh mặt trời chiếu rọi.

Ánh sáng trong mắt Ma soái phân thân lóe lên một màu đỏ ngòm, tựa như ánh mặt trời phản chiếu trên người Lữ Nhượng.

Lữ Nhượng theo bản năng loáng một cái, nhưng vẫn không thể tránh né được ánh sáng màu đỏ ngòm này.

Rất quỷ dị, ánh sáng kia như nước sương ngấm vào trang giấy mà thẩm thấu vào người Lữ Nhượng.

Bí pháp đáng sợ!

Giống như vừa mới nhảy mũi, Lữ Nhượng đột nhiên rùng mình một cái.

Sự phẫn nộ và thâm độc trong ánh mắt hắn đã được thay thế bằng sự sợ hãi, kinh hoảng, bất lực và một loạt cảm xúc tiêu cực khác.

Điều này làm cho Lữ Nhượng lộ ra vẻ hoảng sợ đến cực hạn.

Trong tình huống bình thường, võ giả tới cấp bậc như hắn làm sao sẽ xuất hiện cảm xúc sợ hãi và khủng hoảng như vậy?

Nhưng hắn chính là sợ hãi không kiềm chế được, ngay cả đôi tay trắng nõn kia cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.

Dưới tình huống này thì cho dù hắn có phản ứng lại thì cũng quá muộn.

Một đòn Tru Tà Thần Lôi đánh tới gần sát thì Lữ Nhượng mới giơ tay ra chống đỡ.

Tru Tà Thần Lôi còn chưa nổ tung thì ánh chớp của nó đã len lỏi đánh vào cơ thể hắn ta.

Thoáng chốc, xung quanh Lữ Nhượng lóe lên vô số điện quang, cả người co giật.

Sáu cây Quỷ Cứ thảo lúc trước bị Lữ Nhượng né qua cũng thừa dịp này lặng lẽ men theo một tia Tru Tà Thần Lôi đánh vào mặt đất nơi Lữ Nhượng đang đứng.

Sau đó nhẹ nhàng đâm một cái, một giọt máu thấm ra trong chớp mắt.

Trường đao màu đỏ ngòm của Ma soái phân thân dường như một tia sét đánh màu máu chém về phía trán của Lữ Nhượng.

Lữ Nhượng hoảng hốt, hắn gian nan giơ tay lên, định đỡ đòn đánh này lần nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn thôi thúc linh lực thì ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sợ hãi, dường như thấy quỷ.

Còn kinh khủng hơn mấy chục lần so với việc bị thiên phú thần thông của Ma soái phân thân bắn trúng vừa rồi!

Linh lực!

Hắn không thể nhấc lên chút linh lực nào.

Hắn có thể cảm ứng được linh lực vẫn còn ở trong cơ thể mình nhưng mà dùng cách nào cũng không thể sử dụng được!

Ánh mắt của Lữ Nhượng toát ra sự sợ hãi tột độ, ánh đao màu đỏ ngòm lập tức chém hắn thành hai nửa.

Nguyên Linh giống hệt Lữ Nhượng hầu như toát ra khỏi thân thể hắn ta trong khoảnh khắc đó.

- Họ Địch, ngươi dám giết ta?

Nguyên Linh của Lữ Nhượng gào thét!

- Giết ngươi thì sao nào? Không phải ta đang làm việc này đấy sao?

Diệp Chân trợn mắt sau đó không chút do dự ném một tia Tru Tà Thần Lôi về phía đối phương.

Tru Tà Thần Lôi, chính là lực lượng chí dương chí cương, lực sát thương đối với thần hồn rất lớn, dù cho Lữ Nhượng đã đúc thành Nguyên Linh, nếu một Tru Tà Thần Lôi không thể để cho hắn biến thành tro bụi, vậy thì hai đòn.

Diệp Chân xưa nay không làm chuyện không nắm chắc, vì lẽ đó sau khi oanh ra một Tru Tà Thần Lôi, Lôi Quang Tiên trôi nổi trên đỉnh đầu lấp loé lôi đình, trong thời gian ngắn lại ngưng tụ ra một đạo Tru Tà Thần Lôi.

Giữa bầu trời Ngũ Tiên đảo, lưu quang tuần vệ xông về hướng bên này càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần.

Bất quá, thời gian đầy đủ.

Nhưng khoảnh khắc khi đạo Tru Tà Thần Lôi thứ nhất miễn cưỡng oanh lên Nguyên Linh Lữ Nhượng trốn ra, trung tâm Nguyên Linh Lữ Nhượng đột nhiên bay lên một đạo khí tức Hồng Hoang làm người ta cực kỳ sợ hãi.

Trong nháy mắt, khí tức Hồng Hoang tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Hầu như là đồng thời, trong cung điện dưới nền đất Ngũ Tiên đảo, năm bóng người đang khoanh chân tu luyện đồng thời mở mắt, trong con ngươi bắn ra thần quang như thực chất.

-Ân, có đạo hữu đến?

Cùng lúc đó, võ giả đang tiềm tu trong Ngũ Tiên đảo, việc tu luyện của bọn họ đều bị khí tức Hồng Hoang đột nhiên xuất hiện thức tỉnh, tu luyện đều bị gián đoạn.

Nếu như cường giả Giới Vương cảnh có chút kiến thức, trong đầu đồng thời bay lên một ý nghĩ - Đạo cảnh!.

Có tồn tại Đạo cảnh ra tay!

Đại Đường Tôn thức tỉnh từ trong tu luyện, thần niệm khẽ nhúc nhích, một đạo khí tức Hồng Hoang khác cực kỳ bàng bạc cùng lúc vọt lên bầu trời, đón lấy đạo khí tức Hồng Hoang đột nhiên xuất hiện kia.

- Đạo hữu phương nào giá lâm?

Âm thanh Đại Đường Tôn vừa vang lên, đột ngột tắc nghẽn, dường như bị người cắt đứt.

Trong hư không, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng dường như bị hố đen dẫn dắt, Nguyên Linh Lữ Nhượng đang bồng bềnh bị đạo khí tức Hồng Hoang kia thôn phệ.

Trong khí tức Hồng Hoang, Tru Tà Thần Lôi của Diệp Chân phát ra tiếng sét đánh như ngòi nổ đột nhiên trở nên cực kỳ yếu ớt, tiêu điểm tất cả trong trời đất đều tập trung vào đạo khí tức Hồng Hoang.

Trong khi đó, thời điểm Tru Tà Thần Lôi của Diệp Chân ầm ầm đánh vào Nguyên Linh Lữ Nhượng được khí tức Hồng Hoang bảo vệ dường như một dòng nước vọt vào biển rộng, ngay cả bọt nước cũng không thể nhấc lên đã biến mất không còn tăm hơi.

Cùng lúc đó, khí tức Hồng Hoang chập chờn lần thứ hai biến đổi, hư không bắt đầu chấn động kịch liệt.

-Ngươi chờ đó, họ Địch, ngươi chờ, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ngay chớp mắt tiếng Lữ Nhượng cực kỳ oán độc vang lên, trong hư không chập chờn kịch liệt, Nguyên Linh Lữ Nhượng và đạo khí tức Hồng Hoang kia biến mất tại chỗ.

Diệp Chân ngẩn ngơ, hắn chẳng thể nghĩ tới, Nguyên Linh Lữ Nhượng dĩ nhiên sẽ có một đạo khí tức Hồng Hoang bảo vệ.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân hú lên quái dị, thân hình hơi động, trốn vào dưới nền đất.

Trên trăm vị Ngũ Tiên đảo tuần vệ theo bốn phương tám hướng nhào tới, trong đó có ít nhất hai mươi người có khí tức Giới Vương cảnh trở lên, dồn dập đánh về phía Ma soái phân thân vẫn còn ở trong hư không.

-Tặc tử đừng chạy!.

-Dám gây sự ở Ngũ Tiên đảo, đứng lại cho ta!

Ngũ Tiên đảo tuần vệ những ngày qua kìm nén nổi giận trong bụng.

Năm ngày trước, có người gây sự, còn sử dụng thủ đoạn giương đông kích tây để bọn họ vồ hụt không nói, còn làm ra sự cố thật lớn trên Ngũ Tiên đảo.