Chương 1576 Đoàn Đội (1)
Tương đối vắng vẻ.
Chân mày Diệp Chân lần nữa nhíu một cái, chọn một nơi vắng vẻ như thế để gặp mặt, dụng tâm sợ là sẽ không quá đơn giản.
Dù sao, nếu thật muốn nói chuyện thì nói ở trên Ngũ Tiên Đảo là được.
Nhưng cảnh giác thì cảnh giác, muốn Diệp Chân để mặc phong thư không quan tâm là tuyệt đối không có khả năng.
Đúng như nam tử buông xuống lá thư này nói, nếu Diệp Chân không đi sợ là sẽ hối hận cả đời.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân phóng lên cao, lướt về phía phương hướng Thiên Xà Tiều ngoài Ngũ Tiên Đảo.
Diệp Chân vừa lướt đi ra khỏi Ngũ Tiên Đảo không bao lâu, trong Trường Lâm thương hào, Đại Tổng Quản Hồng Hồ Tử mới nhận được một phong cấp báo.
- Họ Địch rời khỏi Ngũ Tiên Đảo, đã trễ thế này hắn còn rời khỏi Ngũ Tiên Đảo làm gì?
Nhìn này phong cấp báo, sắc mặt Giải Lược âm tình bất định, nói thật, Địch Khoát Hải rời khỏi Ngũ Tiên Đảo, là thời cơ động thủ tốt nhất của hắn, không chỉ có thể rửa sạch mối hận trong lòng, nói không chừng còn có thể kiểm được một khoản tiền nhỏ.
Nhưng một hai ngày này hắn cũng sứt đầu bể trán.
Một khoản thiếu hụt to lớn đó, Đông gia đã biết rồi, mặc dù toàn bộ đẩy tới trên người của Lão Canh, lại có Lão Canh nhận tội sách và thần hồn bản nguyên làm chứng, xem như giúp cho hắn trong sạch, nhưng Đông gia cũng không phải dễ gạt.
Không phải sao, Đông gia phái chuyên gia, mang theo mười mấy chưởng quỹ, tới thẩm định, kế toán lại tất cả các hạng mục kinh doanh của Trường Lâm thương hào mà hắn một tay nắm giữ trên Ngũ Tiên Đảo, làm hắn sợ hết hồn hết vía.
Một hai ngày này quả thực không phải là lúc hành động.
- Tiếp tục nhìn chằm chằm, xem hắn đi làm cái gì, chú ý không được bại lộ.
Dặn dò một chút, Giải Lược đã nhức đầu cầm một khoản trương mục xảy ra sai xót tới.
Theo như nội dung bức thư kia, chỉ cho Diệp Chân hai giờ, lúc Diệp Chân quyết định ra cửa đã qua một giờ, cho nên, dọc theo con đường này đuổi rất nhanh, chỉ dùng không tới nửa canh giờ đã nhìn thấy Thiên Xà Tiều.
- Đại nhân, cách Thiên Xà Tiều trăm dặm có người, tuy không cách nào chắc chắn có bao nhiêu người, nhưng tuyệt đối không chỉ một.
- Đại nhân, trên Thiên Xà Tiều có ít nhất ba người, những thứ khác không thể chắc chắn.
- Đại nhân, trong vòng phương viên trăm dặm Thiên Xà Tiều có ít nhất ba mươi người, nhưng không cách nào xác định có phải võ giả qua đường hay không.
Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh thi triển thiên phú thần thông ra, có thể dễ dàng nghe được thanh âm chu vi ba vạn dặm, có thể dùng thanh âm để đưa ra một ít tình báo.
Diệp Chân một đường bay, Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh một đường đều báo cáo tình báo cho Diệp Chân, nhìn qua, trên Thiên Xà Tiều hình như cũng không có nguy hiểm gì.
Một hòn đảo hình rắn không lớn hơn trăm thước xuất hiện ở trong mắt Diệp Chân, trên đảo có bốn người bóng người lăng đứng ở đó, so với Đại Nhĩ Đóa nghe được thì nhiều hơn một người.
Khi ánh mắt Diệp Chân nhìn đi, ánh mắt bốn người kia cũng đồng thời nghênh hướng Diệp Chân.
Không cần hỏi, Diệp Chân đã biết bốn người này, chính là người lưu tin cho Diệp Chân.
- Địch Khoát Hải.
Diệp Chân xách linh lực chậm rãi biết trước khi các đảo bầu trời khi, một võ giả mặt chữ quốc đứng đầu mở miệng quát lên.
- Ngươi chính là người đưa tin - Tam Mộc Thị.
- Không sai…
Diệp Chân nhìn bốn người đối diện, vẻ mặt hơi đổi, bốn gã cường giả Giới Vương cảnh, bốn người trước mắt đều là cường giả Giới Vương cảnh.
- Các ngươi biết tung tích của Thải Y, các ngươi muốn cái gì, ra cái giá đi.
- Chúng ta muốn lấy tin tức này để mua bán lớn một phen với Địch huynh.
Võ giả dẫn đầu nói.
- Mua bán lớn.
Diệp Chân nhếch miệng lên.
- Được rồi, chỉ cần các ngươi có tung tích của Thải Y, cái gì cũng có thể nói.
- Thật sao, cái gì cũng có thể nói?
Võ giả mặt chữ quốc lần nữa cười một tiếng.
- Không sai!
- Chúng ta muốn ngươi lấy đầu để đổi, như thế nào?
Ngay khi chữ “Đầu” vừa ra khỏi miệng, hai gã võ giả tít ngoài rìa đã lập tức bạo phát ra khí tức Giới Vương cảnh ngũ trọng và lục trọng, tiến sát về phía Diệp Chân.
- Các ngươi muốn giết ta?
Diệp Chân ngẩn ngơ.
- Vậy trước khi giết ta, các ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc có tung tích của Thải Y hay không?
- Đến giờ mà ngươi còn tìm tung tích của nhân tình, tiểu tử, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!
Hai gã võ giả Giới Vương cảnh cười gằn.
Vẻ mặt Diệp Chân chợt âm trầm.
- Miệng của ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút, nếu không…
- Nếu không thế nào, tiểu tử, ngươi đã chết đến nơi còn có thể thế nào?
Hai gã cường giả Giới Vương cảnh liên tục cười gằn.
- Cũng ít con mẹ nó nói nhảm, sao còn chưa động thủ, đầu của tiểu tử này rất đáng tiền!
Võ giả mặt chữ quốc cười lạnh một tiếng, khí tức Giới Vương cảnh thất trọng lập tức phóng lên, cùng một gã võ giả Giới Vương cảnh khác vòng một vòng tròn lớn, từ bên cạnh đánh bọc sườn về phía Diệp Chân.
- Thật ra thì ta cảm thấy, vì cái mạng nhỏ của các ngươi, các ngươi tốt nhất nên dừng tay, nói một chút chuyện này là ai sai các ngươi tới, tại sao phải giết ta?
Diệp Chân đột nhiên nghiêm trang nói.
Không đợi Diệp Chân nói xong, một đại thủ ấn và một tiểu tháp lóe lên vô số Đạo Văn đã từ trên trời đập về phía Diệp Chân.
Cùng một giây, ngoài hai trăm dặm, ánh mắt của một nhóm mười mấy người đồng thời tập trung đến thủy linh kính trong lòng bàn tay của một người.
- Thật ra, ta cảm thấy suy nghĩ vì mạng nhỏ của các ngươi, tốt nhất các ngươi nên dừng tay, nói rõ chuyện này cho ta biết, là ai sai cho các ngươi đến, tại sao muốn giết ta?
Diệp Chân đàng hoàng trịnh trọng giải thích để võ giả Giới Vương cảnh lục trọng xông lên phía trước nhất châm biếm.
- Tiểu tử, ngươi mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một Thông Thần Cảnh nhị trọng mà thôi, huống hồ, thủ đoạn của ngươi, những ngày qua ở trên Ngũ Tiên Lôi, đã dùng hết rồi chứ?
- Còn muốn hù dọa chúng ta?
- Trang cái gì đuôi to...
Không có dấu hiệu nào, đầu tên cường giả Giới Vương cảnh đang châm biếm Diệp Chân đột nhiên run lên bần bật, sau đó ôm đầu kêu thảm thiết lên, có thể nhìn thấy hai đường máu tươi đỏ sẫm đang từ trong hai lỗ tai của hắn chảy ra.
Cũng không biết tên Giới Vương cảnh trong chớp mắt này đã gặp thống khổ gì, đau đến đại thủ ấn vừa nổ ra cũng tản đi.
Một Trấn khí tiểu tháp khác đang đánh xuống đầu mình, Diệp Chân thì nhìn cũng không thèm nhìn, mặc cho tiểu tháp đó đánh về phía đầu hắn, thẳng bắn ra hai Huyền Hỏa Toản toả ra uy thế kinh người.
Ngũ trận Huyền Hỏa Toản.
Đây là công kích mạnh nhất mà Diệp Chân có thể phát động, đáng giá sử dụng trong những lúc sinh tử, có Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh dùng thiên phú thần thông của hắn sáng tạo ra thời cơ chiến đấu cực kỳ quý giá, nhất định phải làm đến một đòn trọng thương thậm chí là thủ tiêu đối thủ.
Đối mặt bốn cường giả Giới Vương cảnh, bản thân Diệp Chân không có thực lực đánh trả cho bọn họ, nhất định phải dựa vào sáng tạo thời cơ để chiến đấu thì mới có khả năng sống tiếp.
Trong tiếng thét gào, hai đòn Huyền Hỏa Toản mạnh mẽ đánh vào trên người tên cường giả Giới Vương cảnh lỗ tai đang chảy máu kia, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền đến, vị kia bởi vì chịu thiên phú thần thông của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đánh lén, cho nên ngay cả hạ phẩm trấn giáp của hắn cũng chưa triệt để kích hoạt.
Chỉ là hạ phẩm Trấn giáp đó theo bản năng hộ chủ, trực tiếp bị nổ chia năm xẻ bảy, thịt bay lên mùi khét bị đốt cháy, theo gió biển thổi đi bốn phương tám hướng.
Tiên Thiên thần hồn của tên cường giả Giới Vương cảnh gần như cùng một giây kêu thảm thiết trốn thoát khỏi thân thể bị thiêu thành than.
Cũng ngay lúc này, một gã cường giả Giới Vương cảnh khác thôi thúc Trấn khí tiểu tháp, cũng đánh tới đỉnh đầu của Diệp Chân.
Tình cảnh này làm cho các võ giả cách xa ở mấy trăm dặm dùng Thủy Linh Kính quan sát tình hình trận chiến cũng kinh ngạc lên tiếng.
- Tiểu tử này chỉ như thế đã xong, đối phó như vậy cũng quá dễ dàng rồi?
- Sao có thể như thế được, lấy thực lực của hắn thì phải không cách nào cứng đối cứng với cường giả Giới Vương cảnh....
Mới nói được phân nửa, những võ giả kia đã cùng hô khẽ một tiếng, chỉ thấy một đạo huyết quang từ sau lưng Diệp Chân trốn ra, cùng bay lên với nó là một đạo huyết sắc đao mang.
Huyết sắc đao mang nhẹ nhàng chém một cái đã làm cho tiểu tháp cấp bậc hạ phẩm Trấn khí bay ngược ra ngoài.
Diệp Chân cũng kêu một tiếng, hóa thành một đạo phích lịch như điện nhanh chóng né ra ngoài mấy dặm, tránh né gã mặt chữ quốc và một gã cường giả Giới Vương cảnh khác bọc đánh về phía hắn.