← Quay lại trang sách

Chương 1575 Lấy Đầu Để Đổi

Nhất là Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết, hôm nay toàn lực thúc giục, Diệp Chân lại có lãnh hội mới.

Ất Mộc Thông Linh Thần Quyết lại bất đồng với công pháp khác, công pháp này tiêu hao nhỏ nhất, tối thiện trường kỳ kháng chiến.

Thứ yếu, Diệp Chân hôm nay thuận tay dùng đến Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông, mặc dù chỉ là nhập môn, nhưng đã phát huy ra tác dụng cực kỳ mấu chốt.

Bởi vì uy lực của Chư Thiên Tinh Bàn thuộc về cường mạnh, một khi phát động, tính kéo dài năng lực đả kích so với Huyền Hỏa Toản còn mạnh hơn nhiều, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là, lúc phát động Chư Thiên Tinh Bàn này yêu cầu một chút thời gian.

Có thể yêu cầu thời gian nửa hô hấp, thời gian này mặc dù ngắn, nhưng đối với cao thủ lại vô cùng mấu chốt.

Cho dù Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông tranh thủ được cho Diệp Chân thời gian một khắc quý báu, cho nên cuối cùng mới có chiến thắng.

Diệp Chân dự định, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phải rút ra một chút thời gian tìm hiểu Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông, mau sớm có một chút thành tựu môn thần thông này.

Ngược lại, theo Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói, Diệp Chân tu luyện Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông thành, trước khi tu tới cảnh giới một ý niệm sẽ có trăm huyễn cảnh sinh ra đỉnh phong sẽ không yêu cầu thiên tài địa bảo khác để phụ trợ tu luyện.

Tu luyện cần các loại thiên tài địa bảo thần hồn, Thái Cổ Thận Khí trong Thận Long Châu đều có thể thay thế.

Nhưng nói đi thì nói lại, cho dù Lăng Thiên Bích chủ tu Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông này cũng chỉ mới tu luyện Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông này tới đại thành, còn chưa tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong nhất của Nhất Niệm Lên Bách Huyễn Sinh.

Diệp Chân muốn tu luyện Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông tới cảnh giới đỉnh phong trong thời gian ngắn không thể nào, nhưng chỉ cần tu luyện tới cảnh giới tiểu thành, dựa vào Thái Cổ Thận Khí trong Thận Long Châu trợ giúp, Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông này ở trong tay Diệp Chân sẽ phát huy ra tác dụng khó mà nói được.

Trước khi tu luyện, Diệp Chân lại thúc giục năm cái Chư Thiên Tinh Bàn cẩn thận kiểm tra một phen, nhìn xem thử đồ chơi này có cái gì ‘Huyền Bí’, không dùng tới một tia một hào linh lực trong cơ thể hắn lại có thể phát huy ra lực công kích cường đại như vậy.

Đáng tiếc, nghiên cứu gần nửa canh giờ, Diệp Chân vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào.

Diệp Chân đã quyết định chủ ý, chờ lần sau quay về Chân Huyền đại lục nhất định phải đến Vạn Tinh Lâu ở Tinh Đảo, dò xét hết những truyền thừa điển tịch trong Vạn Tinh Lâu, xem có thể tìm ra được lai lịch của Chư Thiên Tinh Bàn này hay không.

Sau đó, thần niệm của Diệp Chân hơi động, bắt đầu tìm hiểu pháp môn Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông mà Lăng Thiên Bích đưa.

Có thực chiến hôm nay ấn chứng, rất nhiều pháp môn chưa rõ đang trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Trong lúc Diệp Chân một lòng chìm vào trong đó thì thanh âm của Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh đột ngột vang lên trong lổ tai Diệp Chân.

- Đại nhân, có chuyện, thuộc hạ đắn đo nhiều lần, cảm thấy cần phải nói cho đại nhân một tiếng.

Thanh âm của Đại Nhĩ Đóa có chút sợ hãi.

- Ừm, chuyện gì?

Diệp Chân nhướng mày một cái, nếu không phải trong khoảng thời gian này đã biết Đại Nhĩ Đóa làm việc chững chạc, Diệp Chân đã muốn nổi giận, vừa rồi, hắn đã sắp tìm hiểu đến chỗ diệu dụng.

- Đại nhân, nửa giờ trước, có người đưa tới một phong thư, chỉ đích danh phải đích thân giao cho đại nhân ngươi.

Đại Nhĩ Đóa nói.

- Lại là một loại phong thơ tương tự với cá Lữ thái giám hay hoặc giả tương tự với Ngũ Tiên Đường muốn mời chào ta.

Những ngày gần đây, cơ hồ mỗi đêm đều sẽ có hai ba người tới mời chào Diệp Chân, nhỏ như các đại tiểu thương Ngũ Tiên Đảo, lớn đến một ít Vương thế gia nổi danh, gây ra cho Diệp Chân vô cùng phiền phức.

Mà ngay cả, ngoài hai đường khẩu còn lại của Ngũ Tiên Đường, U Thần Đường và Mệnh Nguyên Đường cũng phân biệt phái người tới mời chào Diệp Chân, đưa ra điều kiện vô cùng phong phú, thậm chí so với điều kiện Thiên Vận Đường Dịch Tuân đưa ra còn nặng hơn mấy phần.

Nhưng Diệp Chân như cũ từ chối.

Đồng thời, Diệp Chân cũng giao ra, người đến vì việc như thế, hắn một người cũng sẽ không gặp, toàn bộ để cho Đại Nhĩ Đóa ngăn cản.

Loại này tới chiêu mộ võ giả, nếu gặp người dễ nói chuyện, đến nói xong rồi đi thì cũng coi là lăn lộn quen mặt, nếu gặp phải người như thái giám Lữ Nhượng, trở mặt tại chỗ, mang đến cho Diệp Chân một trận đại phiền toái, vậy thì quá ác tâm.

- Đại nhân, lúc ban đầu thuộc hạ vốn tưởng rằng cũng là những phong thơ giống như vậy nên đã từ chối, không ngờ, người kia thấy thuộc hạ từ chối, cũng không nói nhiều đã trực tiếp giao phong thơ cho thuộc hạ, nói thuộc hạ chuyển giao cho đại nhân.

- Nhưng trước khi người kia rời khỏi đã nói ra một câu, trong vòng một canh giờ, tốt nhất phải để cho đại nhân đọc phong thơ hoặc biết nội dung trong đó, nếu không đại nhân nhất định sẽ hối hận cả đời.

- Tiểu nhân sợ hãi, không biết nên xử lý như thế nào, không dám quấy nhiễu đại nhân, nên đã tự làm chủ nhìn nội dung trong phong thơ, không ngờ tới, trong phong thư lại nói tới 'Thải Y' đại nhân vẫn luôn đi tìm.....

- Cái gì? Nhắc tới Thải Y?

Không đợi Đại Nhĩ Đóa nói xong, Diệp Chân đã giống như một khỏa đạn đại bác trực tiếp đánh vỡ cửa sổ tĩnh thất, xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay nói:

- Tin đâu rồi, mau đưa ta!

Đại Nhĩ Đóa có chút sợ hãi, đây là lần đâu tiên từ trước đến nay hắn nhìn thấy đại nhân khẩn trương như vậy, vội vã đưa lên phong thơ.

Khi thấy hai chữ 'Thải Y' trong phong thư, con mắt Diệp Chân chợt sáng lên, nhưng sau khi nhìn xong cả phong thư, chân mày Diệp Chân đã nhíu thành hình chữ xuyên!

Nội dung trong phong thư này cũng không nhiều, chỉ có mấy câu mà thôi, nói bọn họ biết tung tích của Thải Y, nếu Địch Khoát Hải muốn biết tung tích của Thải Y thì có hãy đến Thiên Xà Tiều một hồi.

Cuối cùng còn bổ sung một câu, bởi vì hành trình nguyên nhân, bọn họ ở Thiên Xà Tiều nhiều nhất đợi Địch Khoát Hải hai giờ, quá hạn không hầu.

Vậy đại khái mà nói, đúng là Diệp Chân nhất định sẽ hối hận cả đời.

Nói thật, phong thư này Diệp Chân nhận được có chút đột ngột.

Sau khi lúc ban đầu mừng như điên và cuống cuồng, lúc này Diệp Chân đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Chuyện có liên quan đến Thải Y, trước mắt Diệp Chân chỉ nói cho qua sáu người, một là Vân Bôn, hai là Ngũ Đại Đường Khẩu Ngũ Tiên Đường, Diệp Chân đối với bọn họ mời đều lấy chuyện này ra làm thành điều kiện.

Chỉ cần bọn họ có thể giúp hắn tìm được tung tích của Thải Y, dù không có bất kỳ đãi ngộ nào thì Diệp Chân cũng sẽ gia nhập Đường Khẩu đó.

Nhưng vấn đề là Lục gia này, ban đầu Diệp Chân cũng không yêu cầu bọn họ bảo mật chuyện này, dù sao muốn tìm một người lớn sống sờ sờ trên khắp thiên hạ rất khó, nếu còn muốn bảo mật thì càng không dễ dàng.

Rất hiển nhiên, người gửi cho hắn phong thư này hẳn cũng không phải Lục gia, bằng không sẽ không thần bí như thế.

Người đó sẽ là ai?

Dưới tình huống bình thường, nếu biết tung tích của Thải Y, tới chỗ của Diệp Chân bàn điều kiện là được, nhưng phải hẹn Diệp Chân đến một nơi rất vắng vẻ gặp mặt.

Phong thư này đã lộ ra mấy phần quỷ dị.

- Đại Nhĩ Đóa, sau khi người kia bỏ lại phong thơ này rời khỏi, ngươi có quan sát hắn đi nơi nào hay không?

Diệp Chân hỏi.

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ theo hắn đi bộ thời gian nghe một hồi lâu, nhưng sau khi hắn tiến vào một nơi phi thường náo nhiệt, thuộc hạ đã mất dấu hắn, không tìm chuẩn người kia.

Đại Nhĩ Đóa có chút xấu hổ.

- Ngươi không cần tự trách, ngươi đã tận lực.

Diệp Chân trấn an một câu.

Đây là một hạn chế trong thiên phú thần thông của Đại Nhĩ Đóa, lúc hắn thúc giục thần thông, có thể căn cứ thanh âm theo dõi một người thật xa, nhưng một khi đối phương đi vào nơi nhiều thanh âm lại tạp thì rất dễ mất dấu.

- Thiên Bích, có tìm được Thiên Xà Tiều đó ở nơi nào hay không?

Diệp Chân hỏi.

- Chủ thượng, ta ở trên Linh Đồ xung quanh Ngũ Tiên Đảo tìm được một đảo san hô nhỏ có tên Thiên Xà Tiều, là một đảo nhỏ san hô hoang tàn vắng vẻ, bởi vì như hình rắn mà gọi tên, hiếm có võ giả đặt chân, cách Ngũ Tiên Đảo khoảng một vạn dặm, tương đối vắng vẻ.

Lăng Thiên Bích nói.