Chương 1579 Bi Kịch
Trong nháy mắt tiếp theo, ngoại trừ võ giả ở trong hư không một thôi thúc kèn lệnh cấp bậc Hậu Thiên Linh Bảo ra thì mười lăm vị cường giả Giới Vương cảnh còn lại đồng thời vọt về phía Diệp Chân, đủ loại công kích sắc bén trong cùng một giây tấn công về phía Diệp Chân.
Con ngươi Diệp Chân lần thứ hai co rụt lại.
Trong thủ đoạn công kích của hắn có vài dạng thiên phú thần thông cực kỳ sắc bén.
Đám người kia, tuyệt đối không phải tán tu bình thường!
Trong nháy mắt, khóe miệng Diệp Chân trở nên cực kỳ cay đắng.
Gặp phải một đám cường giả Giới Vương cảnh một lời không hợp đã muốn thủ tiêu hắn, hắn cũng không thể làm bất kỳ cái gì.
Vừa rồi, chiến thuật hắn phối hợp với Đại Nhĩ Đóa, Ma soái phân, cẩn thận triển khai đối phó năm vị cường giả Giới Vương cảnh trở xuống, mặc dù nói khiêu vũ ở trên mũi đao nhưng vẫn có khả năng thủ thắng.
Nhưng, một khi con số cường giả Giới Vương cảnh có hơn năm người, chiến thuật vừa rồi của Diệp Chân sẽ không có tác dụng, chớ nói chi số lượng cường giả Giới Vương cảnh của đối phương đạt đến khủng bố mười lăm người!
Càng chết người chính là, Diệp Chân rõ ràng phát hiện, trong hoàn cảnh tràn đầy sôi trào thủy linh lực, công kích của những cường giả Giới Vương cảnh đó trở nên càng thêm sắc bén.
Đủ loại Trấn khí, sát chiêu, thần thông bí thuật che ngợp bầu trời đan xen vào nhau hướng bao phủ về phía Diệp Chân, lại như tạo thành một toà thiên la địa võng, vây Diệp Chân ở trong sôi trào thủy linh lực.
Dưới tình huống này, Diệp Chân hầu như không có bất kỳ đường sống nào.
Vốn Diệp Chân muốn thôi thúc Chiến Hồn Huyết Kỳ chạy khỏi nơi này, nhưng Hậu Thiên Linh Bảo treo cao trong hư không lại làm cho hắn không dám thôi thúc Chiến Hồn Huyết Kỳ mang theo hắn chạy khỏi đây.
Nếu Hậu Thiên Linh Bảo vừa rồi cũng có thể khắc chế Chiến Hồn Huyết Kỳ của Diệp Chân, một khi Chiến Hồn Huyết Kỳ bị khắc chế thôi thúc nhưng không cách nào mang theo Diệp Chân rời khỏi, vậy Diệp Chân sẽ khổ rồi.
Mười lăm vị cường giả Giới Vương cảnh toàn lực vây công, Diệp Chân chỉ có một cơ hội.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc do dự, do dự nữa thì Diệp Chân ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có.
Ở ngoài hơn ba mươi dặm trên không trong tầng mây, đã thông qua âm thanh nhận biết được tình cảnh này, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh căng thẳng đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Thời khắc đứng bên bờ vực sống chết, mệnh lệnh của đại nhân vẫn như cũ không đến.
Nhưng hắn vẫn cố nén kích động tự ý động thủ, chờ đợi một khắc mệnh lệnh của Diệp Chân đến.
Trong thủy quang ngoài trăm dặm Thiên Xà Tiều, Bích Lân Long Vương hóa thành hình tượng một lão giả, mắt không chuyển tình nhìn chằm chằm Thủy Linh Kính trong lòng bàn tay, nhìn tình cảnh trên Thiên Xà Tiều, khóe miệng tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng sự lạnh lùng nghiêm nghị trên khóe môi lại treo lên một nụ cười rất lạnh lùng, dường như đang cười nhạo Diệp Chân.
- Hừ, Diệp Tử Tước, ngươi có nằm mơ cũng chẳng ngờ, đây là tiết mục bản Long Vương sắp xếp chứ? Qua tối nay, Tranh nhi của ta có thể được tự do rồi.
Cùng một giây, một bóng người ẩn giấu ở nơi nào đó trong hư không cũng yên lặng nhìn tình cảnh trên Thiên Xà Tiều, nỉ non.
- Lẽ nào đây chính là cơ duyên sư tôn nói tới?
Mà cũng tại cùng một giây, Diệp Chân lập tức phát ra một tiếng kêu to kiên định, trong lòng bàn tay bay ra một trăm điểm sáng màu xanh lục.
Ngay khi một trăm điểm sáng màu xanh lục bay ra, Diệp Chân bước ra một chân, một vòng ánh sáng màu xanh lục lại như sóng gợn bình thường tản ra, một tiếng gào tối nghĩa khó hiểu nhưng lại làm cho người ta chiến ý sôi trào lập tức tản ra!
Những tia sáng xanh gợn sóng dao động, trăm đốm sáng xanh cũng lộ ra lộ ra hình dáng của bọn họ, đó là một trăm cây đại thụ cành lá rậm rạp cao đến trăm trượng.
Nơi gợn sóng xanh đi qua, cành lá của những cây đại thụ kia giãn mở như nhân loại, các nhánh cây khổng lồ ở phần trên biến thành vô số cánh tay, bộ rễ rậm rạp biến thành rất nhiều bàn chân kỳ dị.
Giữa thân cây hơi nhúc nhích một phen, sau đó nhanh chóng hiện ra một khuôn mặt già nua.
Diệp Chân giống như đến từ Viễn Cổ, trong tiếng kêu sôi sục chiến ý của Viễn Cổ Chư linh, từng Thụ Nhân thức tỉnh, phát ra âm thanh gào rống tức giận.
Cơ hồ là cùng lúc, những Thụ Nhân bị Diệp Chân đánh thức giống như chiến sĩ tỉnh giấc, ánh sáng xanh lục quanh thân tỏa ra rực rỡ, vô số cành lá và rễ cây đan xen nhau rồi nghênh hướng công kích như thiên la địa võng kia.
Bích Lân Long Vương đang quan sát từ xa bằng Thủy Linh Kính đột nhiên xanh mặt.
- Tên tặc tử này lấy đâu ra Bảo Thụ tốt như vậy? Một lần mà đã có thể đánh thức trăm vị Thụ Yêu có tu vi Huyền Cung Cảnh hậu kỳ!
- Nhưng như vậy thì như thế nào chứ, nhiều nhất thì cũng chỉ cho ngươi kéo dài hơi tàn thêm một hồi nữa mà thôi!
Vừa rồi bóng hình ẩn núp ở trong hư không đã chuẩn bị động thủ, hắn đang muốn phát động thần thông cứu người, nhưng mà khi hắn thấy trăm vị Thụ Yêu Huyền Cung Cảnh hậu kỳ đột nhiên xuất hiện thì cũng không khỏi sợ ngây người.
- Rốt cuộc thì tên Địch Khoát Hải này còn có bao nhiêu thủ đoạn đây?
Ùng ùng!
Đoàng đoàng đoàng!
Đủ loại Trấn Khí và thần thông bí thuật cuồng oanh về phía trăm vị Thụ Yêu do Linh Hư Quả có niên kỉ mười vạn năm hóa thành, âm thanh nổ vang ầm ầm liên miên không dứt.
Rất nhanh, đám tướng đắc lực của Bích Lân Long Vương sợ ngây người.
Một kích toàn lực do bọn họ liên thủ, hơn nữa còn là ở trong thuần thủy lĩnh vực được tạo thành bởi Hậu Thiên Linh Bảo Bích Ba Long Giác của Bích Lân Long Cung thế mà lại không thể công phá thành công hàng phòng ngự của trăm vị Thụ Yêu kia.
Lúc này một trăm vị Thụ Yêu như một cây nấm xòe tụ tập lại một chỗ, bảo hộ Diệp Chân ở chính giữa.
Trấn Khí mà bọn họ vẫn luôn lấy làm tự hào lại chỉ có thể làm cho đám Thụ Yêu này gãy cành đứt lá, nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo thì nơi bị cắt đứt lại mọc lên vô số cành con và lá non.
- Giết!
- Ta cũng không tin đám gỗ cọc này còn có thể chống đỡ nổi sự công kích toàn lực của chúng ta.
Tên thủy tướng dẫn đầu quay lại rống to với tên thủy tướng cầm Bích Ba Long Giác trên bầu trời.
- Tiếp tục thúc giục Bích Ba Long Giác, trăm ngàn lần không được để tiểu tử kia chạy thoát!
Tên thủy tướng thúc giục Bích Ba Long Giác trong hư không gật đầu lia lịa, toàn bộ linh lực đều đổ vào trong Bích Ba Long Giác.
Bích Ba Long Giác vốn dĩ không tiêu hao bao nhiêu linh lực, nhưng hiện tại lại phải ngưng tụ thuần thủy lĩnh vực ở phạm vi lớn nên lượng tiêu hao cũng rất lớn.
Vì vậy hắn phải tập trung tinh thần thúc giục linh lực.
Đột nhiên trên đầu tên thủy tướng này lại vang lên một tiếng sấm rền, ở tầng mây gần đó hình như có không ít Lôi Quang đang lấp lóe.
Nhưng tên thủy tướng này chỉ nhìn lướt qua một chút rồi không để ý nữa.
Quá tầm thường.
Đối với cao thủ như bọn hắn, khi di chuyển qua lại giữa các tầng mây hư không cũng thường xuyên nhìn thấy sấm sét, đây chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Phía dưới chung quanh Thiên Xà Tiều, đám thủy tướng đến từ Bích Lân Long Cung đang điên cuồng vây công Diệp Chân, người đang được nhóm Thụ Yêu bảo hộ ở chính giữa.
Không một ai chú ý, các tầng mây dày đặc trong bầu trời đêm kia đã lặng yên hóa thành Lôi Vân.
Trong tầng mây cách đó ba mươi dặm, Lăng Thiên Bích và Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh cưỡi tiểu miêu Vân Dực Hổ Vương đang vô cùng lo lắng nhìn một màn này, Lăng Thiên Bích muốn trèo xuống Vân Dực Hổ Vương nhưng lại bị Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh cản lại.
- Không có mệnh lệnh của đại nhân thì không ai có thể tự tiện hành động!
- Ngươi không thấy chủ thượng đã lâm vào nguy cảnh rồi sao, ta muốn đi cứu đại nhân!
- Mười sáu vị cao thủ Giới Vương Cảnh, một mình ngươi thì có ích lợi gì chứ!
- Dù sao thì cũng còn hơn ngồi đợi ở đây nhìn chủ thượng gặp nạn!
- Ai nói chủ thượng gặp nạn, ngươi thành thật ngồi ở đây cho ta, chờ mệnh lệnh của đại nhân!