← Quay lại trang sách

Chương 1591 Đêm Trăng Tròn

Nguyên Hồng Ưng? Có gì chỉ giáo?

Nhìn ba người vây lại trước mặt mình, Diệp Chân chậm rãi chắp tay hỏi.

Ngăn chặn đường đi của Diệp Chân, không phải ai khác, chính là ba người Nguyên Hồng Ưng, Phúc công công, Mao ma ma.

Phúc công công vẫn như cũ thân thể lọm khọm, nhưng khí tức mịt mờ lại không ai dám xem thường Phúc công công này, Mao ma ma lại như một con gà mẹ che chở gà con, theo sát ở một bên Nguyên Hồng Ưng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Chân.

Nguyên Hồng Ưng mím chặt môi, chắp tay về phía Diệp Chân.

- Ngày hôm trước đánh với ngươi một trận, được lợi không ít, nhưng thấy vẫn chưa đủ, vì lẽ đó hôm nay mới tới một chuyến để ước chiến với Địch huynh, không biết Địch huynh là Thập Lôi Lôi Vương dám ứng chiến hay không?

Câu nói này của Nguyên Hồng Ưng rất lớn, Diệp Chân lại là tiêu điểm Ngũ Tiên Lôi ngày hôm nay, vừa nghe có người muốn ước chiến Địch Khoát Hải, võ giả vốn muốn tản đi lập tức lại chen chúc tới, vây chặt nơi này không lọt một giọt nước.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, Nguyên Hồng Ưng nhếch miệng lên, hơi có chút đắc ý.

Hắn muốn tìm về danh dự trên người Địch Khoát Hải, cọ rửa sỉ nhục, đặc biệt chọn thời khắc Diệp Chân thu được danh hiệu Lôi Vương thắng mười trận liên tiếp, một là vì bức Địch Khoát Hải không thể không tiếp nhận chiến, thứ hai, vì dương danh!

Hắn muốn cho người trong thiên hạ đều biết, Nguyên Hồng Ưng hắn mới thật sự là Lôi Vương!

Mới là Thập Lôi Lôi vương chân chính độc nhất vô nhị!

Thập Lôi Lôi Vương này, theo Nguyên Hồng Ưng, nếu Địch Khoát Hải cũng chính là Diệp Chân có thể giành được, như vậy Nguyên Hồng Ưng hắn cũng có thể giành được dễ như ăn cháo.

Nhưng, nếu Địch Khoát Hải hắn dám xong lên đài chống lôi, vừa hay hắn có thể bắt được một cái Thập Lôi Lôi Vương, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, vẫn như cũ là tỳ vết to lớn, hắn muốn giành được một danh hiệu Thập Lôi Lôi Vương hoàn mỹ!

Vì lẽ đó, ngày hôm nay, hắn dám đứng ở đây trước mặt mọi người, khiêu chiến Địch Khoát Hải, trước mặt mọi người đánh bại Địch Khoát Hải, hắn mới giết tới Ngũ Tiên Lôi thủ lôi, giành được danh hiệu Thập Lôi Lôi Vương.

Chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể thu được một danh hiệu Thập Lôi Lôi Vương hoàn mỹ.

- Ước chiến?

Khóe miệng của Diệp Chân hiện lên một nụ cười gằn.

- Ngày hôm đó, ngươi có ba cái Hậu Thiên Linh Bảo hoàn hảo, đều bị ta đánh bại trọng thương, bây giờ một trong các Hậu Thiên Linh Bảo của ngươi - Long Hồn Chiến Khải còn chưa ôn dưỡng khôi phục xong đúng không? Chính là thương thế của ngươi, cũng còn chưa khỏe hẳn đúng không?

- Ngươi lấy cái gì khiêu chiến ta?

Lời vừa nói, võ giả vây tụ tại bốn phương tám hướng xem trò vui lập tức xôn xao.

Ba cái!

Nguyên Hồng Ưng có ba cái Hậu Thiên Linh Bảo là thật?

Nhưng ngày đó hắn chỉ dùng có hai cái Hậu Thiên Linh Bảo thôi.

Hiển nhiên, Địch Khoát Hải không nói dối, Nguyên Hồng Ưng cũng không có phủ nhận.

Dưới bàn tán sôi nổi, lập tức thì có người được ra kết luận chính xác.

- Kiện Hậu Thiên Linh Bảo thứ ba của Nguyên Hồng Ưng khẳng định là Hậu Thiên Linh Bảo chủng loại thần hồn, chỉ có Hậu Thiên Linh Bảo loại thần hồn, mới có thể để ta không nhìn thấy!

Đáp án này để võ giả bốn phương tám hướng lần thứ hai ồ lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân lần thứ hai tràn ngập ngạc nhiên.

Địch Khoát Hải này có thể đánh bại Nguyên Hồng Ưng nắm giữ ba cái Hậu Thiên Linh Bảo, tu vi cao hơn bản thân hắn nhiều, rốt cuộc tên này là quái vật từ đâu tới?

- Thương thế của ta xác thực vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng, thời điểm ta muốn ước chiến với ngươi, không phải ngày hôm nay, mà là nửa năm sau, đêm trăng tròn nửa năm sau, ta chờ ngươi bên ngoài hải vực Ngũ Tiên đảo.

Nguyên Hồng Ưng nói.

- Nửa năm sau? Ngươi nghĩ ta rất rảnh à?

- Dù ta là tổ phụ cũng không có thời gian đùa giỡn với chắt tử như ngươi, cáo từ!

Nói xong, Diệp Chân xoay người đẩy ra đoàn người rời đi.

- Chư vị nhường chút, nhường chút!

Khuôn mặt của Nguyên Hồng Ưng bỗng trở nên đỏ chót.

- Địch Khoát Hải, ngươi nói ai là tiểu hài tử, ngươi đứng lại đó cho ta!

Diệp Chân không quay đầu lại, nhanh chân tiến về thông đạo trước mặt do võ giả tránh ra đuổi theo.

Nguyên Hồng Ưng rất tức giận, lần thứ hai gào thét lên.

- Ngươi cho ta đứng yên!

Diệp Chân vẫn như cũ không để ý đến, nhưng bất ngờ, Nguyên Hồng Ưng đã tỉnh táo lại, đứng tại chỗ, khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh lùng, đồng thời quanh thân bay lên một đạo thần hồn chập chờn.

Cùng một giây, bước chân Diệp Chân đang đi ra ngoài đột nhiên dừng lại, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

- Địch Khoát Hải, ta chỉ muốn có cơ hội đánh một trận chiến công bằng với ngươi mà thôi. Không nên ép ta làm ra một số chuyện không lý trí?

- Ngũ Tiên đảo này là nơi tốt, ta đã biết toàn bộ tình báo của ngươi, thị trường buôn bán (khư thị) Độc Long đảo là gia nghiệp của ngươi đúng chứ? Còn cần ta nhiều lời nữa không?

Trong đầu của Diệp Chân truyền đến âm thanh mang theo ý uy hiếp của Nguyên Hồng Ưng.

Cùng một giây, Phúc công công cùng Mao ma ma bên cạnh người Nguyên Hồng Ưng đồng thời tiến lên một bước, thần niệm cùng nhau bay về phía Diệp Chân.

Hai đạo sát khí như thực, bỗng tản ra.

Trên người Mao ma ma tản ra sát khí cũng rất bình thường, sát khí cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, mấy ngày qua, Diệp Chân đã trải qua không ít, tuy rằng để hắn có một loại cảm giác như đứng ngồi không yên cũng không quá ngạc nhiên.

Để Diệp Chân khiếp sợ chính là đạo sát khí cực kỳ âm lãnh đến từ người của Phúc công công.

Đó là một loại sát khí làm người ta sởn cả tóc gáy, chớp mắt bị khóa chặt, trái tim của Diệp Chân lập tức không tự chủ được đập loạn lên.

Dường như tập trung ở sau lưng hắn, không phải một võ giả mà là bất cứ lúc nào có thể làm cho hắn vạn tiễn xuyên tâm, cảm giác có thiên quân vạn mã đã lắp tên vào cung.

Cao thủ!

Phúc công công này tuyệt đối mạnh hơn so với Sơn Thần Dịch Tuân, Bích Lân Long Vương!

Trên thực tế, không chỉ Diệp Chân, các võ giả vây tụ bốn phương tám hướng, đặc biệt là những võ giả gần Diệp Chân cũng bị dư uy đạo sát khí của Phúc công công quét qua, mỗi tên đều đã đổ mồ hôi lạnh như mưa, có mấy vị sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ trắng xám!

Chỉ cần là võ giả bị đạo sát khí của Phúc công công này quét đến, sau đó nhao nhao không tự chủ được lùi lại, mỗi tên tim đập như đánh trống!

Uy hiếp!

Đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn!

Ý tứ của Nguyên Hồng Ưng đã rất rõ ràng, nếu Diệp Chân không ứng chiến, vậy thị trường buôn bán Độc Long đảo của Diệp Chân sẽ gặp tai ương, hắn sẽ ra tay với khư thị Độc Long đảo của Diệp Chân.

Cho tới làm như thế nào, Nguyên Hồng Ưng cũng biểu đạt rất rõ ràng.

Mao ma ma và Phúc công công sẽ tự mình ra tay!

Mao ma ma còn nói được, thực lực của Phúc công công, quả thực sâu không lường được!

Lửa giận dâng lên trong lòng Diệp Chân!

Mấy tên khốn kiếp này luôn lấy khư thị Độc Long đảo uy hiếp hắn, đây là cảm thấy Diệp Chân hắn dễ ức hiếp hay sao?

Trong chớp mắt, Diệp Chân đã nổi lên sát tâm đối với Nguyên Hồng Ưng!

Nhưng, Nguyên Hồng Ưng này cũng không dễ giết.

Chủ yếu là khí tức Phúc công công toả ra quá khủng bố.

Thậm chí Diệp Chân đang nghĩ, Phúc công công kia có thể là Đạo cảnh hay không?

Mà bên người Nguyên Hồng Ưng dĩ nhiên có một tên người hầu Đạo cảnh hầu hạ bên người, Nguyên Hồng Ưng này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Nhỏ yếu không có thực lực sẽ bị đánh!

Bất kể là cá nhân hay quốc gia đều như vậy.

Nói rõ, Nguyên Hồng Ưng này muốn dùng thực lực bức Diệp Chân tiếp thu ước chiến.

Trong chớp mắt này, Diệp Chân đã muốn từ chối.

Không phải sợ Nguyên Hồng Ưng, mà hắn thật không muốn lãng phí qua nhiều thời giờ trên người một tiểu hài tử muốn lấy tên tuổi và hành động theo cảm tính.

Theo ước định Sơn Thần Dịch Tuân với Diệp Chân, khư thị Độc Long đảo của hắn sẽ hợp tác với Ngũ Tiên đường, treo lên tên tuổi Ngũ Tiên đường, xem như là chỗ dựa vô cùng mạnh mẽ cho khư thị Độc Long đảo.

Có Ngũ Tiên đường làm chỗ dựa, rất nhiều người muốn đánh chủ ý đến nó cũng sợ sẽ rất khó khăn.

Diệp Chân yên lòng!

Diệp Chân vốn muốn từ chối cho xong, phiền phức của Nguyên Hồng Ưng, Ngũ Tiên đường cũng có thể sẽ gánh được.

Nhưng nhìn bộ dáng điên cuồng của Nguyên Hồng Ưng, Diệp Chân lại có chút bận tâm.

Tên tuổi và sự tồn tại của Ngũ Tiên đường, có thể thay Diệp Chân chặn xuống những thế lực lớn nghiền ép về mặt thực lực, đang mơ ước đối với khư thị Độc Long đảo.

Nhưng, Nguyên Hồng Ưng lại là một tên điên cuồng cố chấp, một khi Diệp Chân từ chối, hắn trả thù khu thị Độc Long đảo, đặc biệt là trong tình huống có một cường giả như Phúc công công.

Dù sao Ngũ Tiên đường mạnh hơn cũng sẽ không thể quanh năm đóng quân một vị cường giả Đạo cảnh trên khi thị Độc Long đảo của Diệp Chân?

Đến khi đó, bị hao tổn mất, có thể là Diệp Chân!