Chương 1592 Một Chữ (1)
Nói đơn giản.
Nguyên Hồng Ưng xác thực đang uy hiếp Diệp Chân!
Khóe miệng hiện lên một tia hung tợn dữ dằn, Diệp Chân bỗng xoay người, hướng về phía Nguyên Hồng Ưng quát lên.
- Tốt, nếu ngươi muốn bị đánh một lần nữa, vậy ta thỏa mãn ngươi!
Nghe vậy, khóe miệng của Nguyên Hồng Ưng hiện lên một tia đắc ý nho nhỏ, từ nhỏ, phụ thân đã dạy hắn, trước khi nhắm trúng kẻ địch nào, hay muốn đạt tới một mục tiêu nào đó, đầu tiên tìm ra nhược điểm hoặc điểm mấu chốt kẻ địch, mới có thể thành công mức độ lớn nhất.
Hiện tại, hắn đã am hiểu sâu câu nói này!
Ngày hôm nay, tất cả phản ứng của Địch Khoát Hải đều nằm trong dự liệu của hắn, hắn đã từ lâu định ra đối sách, mới thành công khiến cho Địch Khoát Hải đáp ứng sự khiêu chiến của hắn.
Hơn nữa, hắn nhất định tin tưởng, chỉ phải đáp ứng, Địch Khoát Hải sẽ không dám không nghe theo hắn!
- Đến khi đó, ai đánh ai còn chưa chắc chắn đâu!
Nguyên Hồng Ưng tự tin nhún vai một cái.
- Võ đài Ngũ Tiên Lôi quá nhỏ, căn bản không cách nào phát huy ra uy lực thực sự của thần thông của ta!
Câu nói này của Nguyên Hồng Ưng cũng chính là đang giải thích, kỳ thực chính là đang biện minh cho sự bại trận trước đó của mình, tìm lý do cũng tiện truyền tin.
Để tất cả võ giả đều biết, thua trận bốn ngày trước không phải lực chiến không đủ mà là hoàn cảnh không cho phép!
- Đêm trăng tròn nửa năm sau, ta đợi đại giá của người bên ngoài hải vực phía Đông Ngũ Tiên đảo phân cao thấp!
Vứt xuống câu nói này, Nguyên Hồng Ưng đã mang theo Phúc công công, Mao ma ma rời đi.
Ánh mắt của Diệp Chân tối tăm liếc mắt nhìn theo phương hướng ba người đi xa, thân hình lóe lên, cũng biến mất.
Hai vai chính đã rời khỏi, nhưng mà các võ giả bốn phương tám hướng lại tiếp tục sôi trào!
Trong quá trình Địch Khoát Hải - Thập Lôi Lôi Vương thủ lôi, một trận chiến đặc sắc nhất, rung động lòng người nhất, làm cho bọn họ xem đã nghiền nhất, chính là trận chiến với Nguyên Hồng Ưng.
Đến hiện tại đều dư vị vô tận!
Bây giờ, Nguyên Hồng Ưng lại tới khiêu chiến Địch Khoát Hải, làm cho bọn họ kinh hỉ nhất chính là, Địch Khoát Hải lại đáp ứng.
Trong phút chốc, nửa năm sau, đêm trăng tròn, tin tức Linh Bảo thiếu niên Nguyên Hồng Ưng tái chiến Địch Khoát Hải lại như bệnh dịch tản ra bốn phương tám hướng.
Rất nhiều võ giả nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là không triệt để tìm kiếm ngọn nguồn, mà ngay lập tức tiếp tục ở thêm nửa năm!
Trong lúc nhất thời, phòng trên Ngũ Tiên đảo lại khan hiếm!
- Chủ thượng, Dịch chấp sự đang chờ ngươi.
Diệp Chân vừa tới Ngũ Phúc Cư, Lăng Thiên Bích bước ra chào đón.
- Diệp bá tước, đêm nay Đại Đường Tôn Ngũ Tiên Thiên Vận đường ta rảnh rỗi, ngươi có thể sắp xếp thời gian đi một chuyến?
Sơn Thần Dịch Tuân hỏi.
Thiên Vận Đường Đại Đường Tôn đồng ý thỉnh cầu gặp mặt, đây đối với Diệp Chân, tuyệt đối là tin vui.
Nếu vị Đại Đường Tôn kia đồng ý gặp Diệp Chân, như vậy, có thể thỉnh cầu hắn dùng Thiên Vận thần thông thôi toán tìm tin tức của Thải Y tung tích, tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt.
Chuyện này, Diệp Chân chỉ mong là vậy.
Ngay sau đó, Diệp Chân đi tắm thay quần áo, sau khi thu thập nhẹ nhàng khoan khoái, mới theo Sơn Thần Dịch Tuân rời đi.
Không phải Diệp Chân quá mức coi trọng, mà vì, tuy hắn chưa từng thấy mặt vị Đại Đường Tôn này, lại đã sớm đoán đối phương rất thâm sâu.
Vô luận kệ ngữ báo trước nguy hiểm hay biết trước thân phận của Diệp Chân, hoặc mệnh lệnh cho Dịch Tuân há miệng chờ sung rụng, những thứ này, có thể thật sự tiên tri ra, cũng là thủ đoạn như thần.
- Diệp bá Tước, lão phu không hiểu, tại sao ngươi phải đáp ứng lời khiêu chiến của Nguyên Hồng Ưng?
Trên đường mang theo Diệp Chân đi Thiên Vận đại điện, Sơn Thần Dịch Tuân đột nhiên hỏi.
- Ta cũng không muốn đáp ứng, nhưng ta cũng không thể không đáp ứng!
Diệp Chân nói.
Sơn Thần Dịch Tuân là một người có kinh nghiệm, lập tức ý thức được cái gì.
- Diệp bá Tước, Nguyên Hồng Ưng uy hiếp ngươi?
- Diệp bá Tước bị đối phương biết tình báo, không nhiều, chỉ có…
Lông mày của Sơn Thần Dịch Tuân đột nhiên giương lên.
- Tên Nguyên Hồng Ưng kia lấy khư thị Độc Long đảo uy hiếp ngươi?
- Diệp bá Tước, chỉ cần khư thị Độc Long đảo và Ngũ Tiên Đường hợp tác sớm truyền ra ngoài thì có thể khiến cho Diệp bá Tước khỏi bị uy hiếp!
Dịch Tuân lại bổ sung một câu.
Diệp Chân cũng không trả lời vấn đề của Sơn Thần Dịch Tuân, cười một tiếng hỏi ngược lại.
- Ta hiểu rõ ý tốt của tiền bối, nhưng, Ngũ Tiên Đường không thể nào để cho một vị cường giả Đạo Cảnh lúc nào cũng đóng quân trên khư thị Độc Long đảo chúng ta, đúng không?
- Thực lực Phúc công công sau lưng tên Nguyên Hồng Ưng kia, Dịch lão chắc cũng phát giác ra?
Nghe vậy, sắc mặt của Dịch Tuân rét run một cái.
- Lão giả kia, khí thế phi phàm, khí tức quanh người ẩn mà không lọt, nhưng trong lúc giở tay nhấc chân, lại khế hợp với Thiên Địa đại đạo, tám chín phần mười chính là cường giả Đạo Cảnh, thực lực tự nhiên không bình thường.
Nói tới chỗ này, thanh âm của Dịch Tuân của đột nhiên kéo dài.
- Nhưng, nếu Diệp bá Tước tự mình nói ra chuyện này với sư tôn ta, nghĩ đến đó, phái một cường giả Đạo Cảnh trú trên thị trường Độc Long cũng không phải việc gì khó.
Sơn Thần Dịch Tuân nói như vậy cũng không phải ăn nói lung tung, hắn thấy, dựa vào trình độ Thiên Vận Đường coi trọng đối với Diệp Chân, rút ra lực lượng phái ra một tên cường giả Đạo Cảnh chiếu cố, không phải không thể.
Diệp Chân vô cùng ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới, chuyện không thể nào tưởng tượng ra có khả năng, Dịch Tuân lại nói có thể!
Cường giả Đạo Cảnh!
Là cường giả đứng đầu thế gian này, tồn tại như thần trong các võ giả, Ngũ Tiên Đường vì hắn lại có khả năng phái ra một vị cường giả Đạo Cảnh?
- Dịch tiền bối, cường giả Đạo Cảnh của Ngũ Tiên Đường rất nhiều sao?
Theo bản năng, Diệp Chân đã bật thốt lên hỏi.
Sau khi hỏi ra, Diệp Chân cũng biết có chút mạo muội, cường giả Đạo Cảnh, đây chính là võ lực đứng đầu, chính là mỗi một thế lực không... có thể là lá bài tẩy.
Lần này, Sơn Thần Dịch Tuân cũng không trả lời Diệp Chân, mà thần bí cười cười.
- Một điểm này, lão phu cũng không biết.
- Nếu có khả năng, Diệp bá Tước có thể nói một chút với sư tôn ta, sẽ không còn bị Nguyên Hồng Ưng kia uy hiếp.
Sơn Thần Dịch Tuân lại quẹo trở lại đề tài khi trước.
Diệp Chân cũng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Diệp Chân có thể nhìn ra được, Dịch Tuân hẳn xuất phát từ chân tâm, càng không biết Thiên Vận Đường đang mưu đồ cái gì, thật muốn mưu đồ với Diệp Chân hắn, không cần cường giả Đạo Cảnh trong Đường xuất thủ, Dịch Tuân cũng có thể thu thập Diệp Chân.
Có thể chính vì vậy, Diệp Chân mới không dám nhận chỗ tốt của Thiên Vận Đường bừa bãi.
Thiên Vận Đường đối với Diệp Chân quá tốt, tốt đến nỗi để cho Diệp Chân không dám tưởng tượng, vì hắn, ngay cả cường giả Đạo Cảnh đều có thể điều động.
Diệp Chân sợ quá nhiều ân huệ, báo đáp đều không đáp được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Thiên Vận Đường bảo Diệp Chân dùng mạng để báo đáp, hắn cũng không biết tự xử như thế nào!
Trước mắt thủ đoạn Thiên Vận Đường này để cho Diệp Chân có một loại cảm giác Thiên Vận Đường đang thu mua tử sĩ!
Thật sự để cho trong lòng Diệp Chân run sợ.
Huống chi, hôm nay Diệp Chân đã ngay mặt đồng ý khiêu chiến với Nguyên Hồng Ưng, nếu nuốt lời, hắn vẫn không làm được.
Vả lại, thực lực của Nguyên Hồng Ưng cũng không quá tạo áp lực quá lớn cho Diệp Chân, nhưng có một gia hỏa chiến lực vô cùng cường đại tới kiểm nghiệm chiến lực bản thân tăng lên, hắn cũng rất vui lòng.
Diệp Chân cũng rất muốn biết, sau nửa năm, tốc độ chiến lực của hắn tăng lên rốt cuộc như thế nào?
Đại điện của Ngũ Tiên Thiên Vận Đường được xây dựng trong trong thung lũng có các dãy núi xung quanh phía đông Ngũ Tiên Đảo, trong thung lũng cỏ xanh cao bằng người, đại thụ chọc trời, bướm hoa bay lượn, trùng thú lui tới, bước vào một bước, giống như đi vào thế ngoại Tiên cảnh.
Lính gác không nhiều, có thể thấy được lính gác chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa tu vi Diệp Chân vẫn cảm nhận được, một bước bước vào thung lũng của Thiên Vận Đường thì có vô số cặp mắt dõi theo hắn, để cho Diệp Chân âm thầm hoảng sợ.
Kiểu tư thế phòng vệ ngoài lỏng trong chặt này để cho trong lòng Diệp Chân hơi nghi ngờ.