Chương 1598 Lăng Vương Kha Kìm Nén Đến Bị Nội Thương (2)
Lăng Thiên Bích đã tỉnh lại, giẫy giụa nói.
Ánh mắt của Lăng Thiên Bích chợt thay đổi, ánh mắt của Lăng Vương Kha cực kỳ thâm độc trong thời gian ngắn đã trở nên cực kỳ hiền lành, lấy ra một viên đan dược, thả vào trong miệng nàng, cực kỳ từ ái ôm lấy Lăng Thiên Bích.
- Nha đầu ngốc, con đang cắm dao trong lòng gia gia, chẳng lẽ con không biết, cả đời này của gia gia, người ta thương yêu nhất chính là con!
Lăng Vương Kha ôn nhu nói.
- Thế nhưng gia gia, Thiên Bích thật sự không muốn sư tôn vì Thiên Bích mà bị thương....
- Sư tôn?
Nghi hoặc, Lăng Vương Kha ôm Lăng Thiên Bích một lần nữa bước vào tĩnh thất của Diệp Chân, một đạo linh quang lóe lên, tĩnh thất lần thứ hai bị ngăn cách.
Cứ như vậy trôi qua một đêm.
Khi trên mặt biển chiếu xuống tia sáng đầu tiên, vẻ mặt của Lăng Vương Kha có chút dại ra, đi ra từ trong tĩnh thất, cả người hiện ra xơ xác bơ phờ, ngay cả hàm râu như thép nguội cứng đờ giờ khắc này hình như cũng đã mềm nhũn mấy phần.
Đêm đó, Lăng Vương Kha và Lăng Thiên Bích nói chuyện rất lâu, Lăng Thiên Bích tỉ mỉ kể lại không dưới trăm lần, không buông tha bất kỳ chi tiết nào tình huống chiến đấu ngày đó.
Thậm chí lúc tán gẫu, còn để Lăng Thiên Bích thả ra Nguyên Linh, lão còn vận dụng toàn bộ sức mạnh quan sát nhất cử nhất động Nguyên Linh của Lăng Thiên Bích, nhìn xem có bị Diệp Chân khống chế hay không?
Đồng thời, trong một đêm, Lăng Vương Kha lại như thảm thức tìm kiếm trong ngoài Nguyên Linh của Lăng Thiên Bích, bao gồm bên trong hạch tâm, tỉ mỉ lục soát sáu lần.
Vẫn như cũ không có phát hiện bất kỳ dấu vết Lăng Thiên Bích bị khống chế, không thể không tiếp thu đáp án khiến hắn không thể tin được.
Lăng Thiên Bích rất có thể đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, nhưng, trong này tuyệt đối có liên quan đến Địch Khoát Hải.
Bằng không, cũng sẽ không đúng lúc vừa giao thủ, Lăng Thiên Bích đã tỉnh lại ký ức kiếp trước.
Lăng Vương Kha đã hiểu rõ nguyên nhân bây giờ Lăng Thiên Bích một mực khăng khăng cực kỳ tôn kính đối với Diệp Chân.
Thức tỉnh kiếp trước ký ức, là khi Lăng Thiên Bích nàng đang toàn lực thôi thúc Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông pháp môn đối phó Địch Khoát Hải.
Mà đúng vào lúc này, Lăng Thiên Bích đã tỉnh lại trí nhớ của kiếp trước!
Nếu thức tỉnh bình thường, cũng không sao cả, lấy ý chí cứng cỏi của Lăng Thiên Bích, tĩnh tâm tĩnh dưỡng một quãng thời gian, có thể triệt để chém giết tâm ma, sửa đổi tận gốc.
Nhưng đòi mạng chính là, đúng vào lúc thức tỉnh trí nhớ kiếp trước bị Lăng Thiên Bích tự mình triển khai pháp môn, nên tăng mạnh hàng trăm hàng ngàn lần.
Một võ giả, nhất nhất sẽ không phòng bị yên tâm nhất chính là người nào đây?
Không phải thê tử nhi nữ, càng không phải phụ mẫu huynh đệ, mà là bản thân!
Thử hỏi, trên đời này, có võ giả nào sẽ phòng bị bản thân gây bất lợi cho mình?
Không ai sẽ!
Cũng không thể sẽ!
Nhưng Lăng Thiên Bích chính là như thế.
Trí nhớ kiếp trước của nàng sau khi bị Chúng Sinh Bách Huyễn đại pháp tăng mạnh hàng trăm hàng ngàn lần, trở thành lạc ấn trong nhân sinh Lăng Thiên Bích, hoàn toàn dung hợp với nhân sinh của Lăng Thiên Bích hiện tại.
Thậm chí trở thành phần quan trọng nhất nhân sinh lạc ấn của Lăng Thiên Bích.
Tình huống như thế, hắn đã không biết phải làm sao bây giờ!
Nếu võ giả có tâm ma, muốn từ bỏ tâm ma, lại như trị liệu ác nhọt trên người, tay mọc chém tay, chân mọc chém chân, nhưng trái tim mọc ra, ngươi có thể đào ra trái tim mới sao?
Thời điểm ký ức lão tổ tông gia tộc Lăng Thiên Bích dung hợp với ký ức chủ thể Lăng Thiên Bích cũng mạnh hàng trăm hàng ngàn gấp đôi, nhưng đây chả khác nào giết chết Lăng Thiên Bích.
- Tiểu tử, ta muốn biết, ngươi là làm sao để Thiên Bích thức tỉnh trí nhớ kiếp trước?
Ánh mắt của Lăng Vương Kha gắt gao dán mắt vào Diệp Chân.
- Ta nào có biết, khả năng là số mệnh đi....
Diệp Chân vẫy vẫy tay, trong lòng đã buông lỏng, cửa ải Lăng gia này, xem như đã gần như qua rồi.
Nhưng, Lăng Vương Kha vẫn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, cái hắn gọi là trí nhớ kiếp trước chính là Thận Long Nguyên Linh A Sửu lợi dụng Thái Cổ thận Long bản nguyên thận khí tạo thành ảo ảnh!
- Lăng lão tiền bối, ta cũng không muốn như vậy! Tên Vân Bôn kia đã từng sớm nói với ta, Lăng gia các ngươi muốn tới gây sự với ta.
- Nhưng vấn đề chính là Thiên Bích không đi, ta cũng không có cách nào! Xem như vãn bối cầu lão nhân gia ngươi, ngày hôm nay hãy dẫn nàng đi đi!
- Ta có thể tiếp tục cũng không muốn không hiểu tại sao mình bị đánh giết!
Vẻ mặt của Diệp Chân khẩn thiết!
Giờ khắc này, đầu của Lăng Vương Kha đã sắp nổ.
Hắn biết được tôn nữ hắn coi trọng nhất thương yêu nhất bị người đã khống chế thần thông, suýt chút nữa gấp gáp đến điên, vô cùng lo lắng chạy tới, chính là hóa giải thần hồn khống chế trên người tôn nữ.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, lại là trường hợp như hiện tại.
Chỗ chết người nhất chính là, vừa mới trong tĩnh thất, Lăng Thiên Bích đã bày tỏ qua thái độ với lão, lời thề kiếp trước chưa hoàn thành, kiếp này nhất định phải hoàn thành!
Nàng hi vọng người làm gia gia như lão có thể tác thành, bằng không, nàng ngoại trừ chết tiếp, lại không có lựa chọn khác!
Lăng Vương Kha đã trải nghiệm qua sự cương liệt của tôn nữ, tuyệt đối không dám lại hạ độc thủ với Diệp Chân!
Hắn đã biết tôn nữ Lăng Thiên Bích rất quả tuyệt, nếu như Diệp Chân chết thật, mặc kệ bị lão giết hay bị người khác giết, hắn tin tưởng, nếu là ý trước, vị tôn nữ bảo bối này của lão tuyệt đối sẽ tự sát, hoặc tự sát kiểu hồn phi phách tán!
Nếu là vế sau, tôn nữ bảo bối của lão nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù, báo thù xong, lại sẽ đi theo Diệp Chân!
Đột nhiên, Lăng Vương Kha phát hiện, cái mạng nhỏ của Thông Thần cảnh tam trọng trước mắt này trở nên cực kỳ quý giá!
Nếu mặc cho tên tiểu tử này đông di động hồ lay động, sẽ quá nguy hiểm.
Hơn nữa, hắn càng không muốn nhìn thấy tôn nữ của lão bị oan ức!
Dòng dõi đích tôn Lăng gia lão khi nào lại làm hầu gái cho người ta?
Con ngươi xoay loạn một trận, lông mày của Lăng Vương Kha đột nhiên giương lên, âm trầm nói về phía Thận Ảnh Phân Thân của Diệp Chân.
- Tiểu tử, cho ngươi trong vòng tối đa ba ngày, đến cửa cầu thân, cưới Thiên Bích nhà ta làm vợ! Đừng tìm bất kỳ cớ gì!
- Lão phu cẩn thận nghe xong Thiên Bích thức tỉnh trí nhớ kiếp trước hơn trăm lần, biết Thiên Bích có tâm ý ái mộ đối với ngươi là sư tôn kiếp trước này, cũng nghe lời ngươi nhất!
- Nhưng Thiên Bích có nguyện ý hay không, chỉ cần ngươi mở miệng, Thiên Bích nhất định sẽ đáp ứng!
Đây chính là đáp án một đêm Lăng Vương Kha đăm chiêu.
Địch Khoát Hải này bởi vì có quan hệ với Lăng Thiên Bích, không giết được càng không được chết.
Hắn lại không muốn nhìn thấy tôn nữ làm nô tỳ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có kế sách này là hoàn mỹ nhất, cũng rất dễ để Lăng gia bọn họ tiếp nhận.
Lăng Vương Kha vốn tưởng rằng Địch Khoát Hải sẽ tìm lý do từ chối, nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, Địch Khoát Hải đáp ứng rất thoải mái, cực kỳ thoải mái!
Thoải mái có chút lãnh mạc!
Lãnh khốc!
- Cầu thân cưới vợ đúng không?
- Không thành vấn đề!
- Không cần ba ngày, lão ở nơi nào, sập tối ngày hôm nay, ta sẽ tới cửa cầu thân! Đối với ta mà nói, cũng chính là ngủ nhiều thêm một nữ nhân mà thôi, đối với một võ giả, không có gì ghê gớm!
- Một nữ nhân nghe lời, đến trên giường ta, đến khi đó, ta muốn làm sao ngủ thì ngủ như vậy, muốn không ngủ thì không ngủ, có gì không ngại cưới!
Lạnh lùng bỏ xuống câu nói này, Thận Ảnh Phân Thân của Diệp Chân đã hóa thành điểm ánh sáng tiêu tan, nhưng âm thanh của Diệp Chân vẫn truyền ra từ trong hư không.
- Việc cầu thân cần bao nhiêu sính lễ, quy mô bao lớn, Lăng lão tiền bối không ngại nói một chút chứ, đêm nay vãn bối sẽ chuẩn bị kỹ càng, miễn cho phiền phức!
- Được rồi, hôm nay chính là ngày trao giải của Thập Lôi Lôi Vương, ta đi Ngũ Tiên Lôi trước, tiền bối nghĩ kỹ, rồi nói cho vãn bối biết!
Đúng rồi, để tránh phiền phức, tốt nhất đêm nay có thể kết hôn vào động phòng...
- Để tránh phiền phức... Đêm nay kết hôn vào động....
Nhắc tới mấy câu nói này, nét mặt già nua của Lăng Vương Kha bỗng chuyển từ trắng thành xanh, lại biến thành hồng, kiềm nén lại một ngụm máu, thiếu một chút đã kiềm chế đến bị nội thương!
Trong chớp mắt này, Lăng Vương Kha thật sự có một loại kích động muốn xé xác họ Địch này, thực sự quá không giống lẽ thường!