Chương 1597 Lăng Vương Kha Kìm Nén Đến Bị Nội Thương (1)
Trong tiếng cười của Lăng Vương Kha, sắc mặt của Lăng Thiên Bích bỗng thảm biến, ngay lúc đó, sát khí chợt lóe lên trong mắt của Lăng Vương Kha, tay chợt vung lên!
Ngay tức khắc, bốn cực phẩm Trấn khí lơ lửng trên đỉnh đầu của Diệp Chân cách đỉnh đầu của Diệp Chân chỉ có một thước đồng thời bộc phát ra linh quang vô cùng chói mắt, đập xuống giữa đầu Diệp Chân!
- Không!
Tiếng thét chói tai của Lăng Thiên Bích vô cùng thê lương, cùng một giây, ánh mắt của nàng đã vô cùng tuyệt vọng, trường kiếm đặt trên cái cổ vàng ngọc chợt động!
Không có chút nghi ngờ nào, bốn cực phẩm Trấn khí bị bốn vị cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong thúc giục đánh xuống, đừng nói Diệp Chân, ngay cả Sơn Thần Dịch Tuân chỉ sợ cũng không chịu nổi!
Thân hình của Diệp Chân trong một khoảnh khắc biến hóa thành vô số bọt biển!
Quỷ dị là, không có nửa điểm máu tươi bay ra, nhục thân của Diệp Chân trực tiếp hóa thành một điểm linh quang tiêu tan trong hư không.
Lăng Vương Kha ngẩn ngơ, còn không chờ hắn có phản ứng, vẻ mặt của lão đã trở nên vô cùng bi phẫn, bi hống một tiếng, lão đã xuất hiện bên người Lăng Thiên Bích.
- Thiên Bích, con tội gì phải làm như vậy, con đang muốn chọc tức chết gia gia sao?
Hai tay của Lăng Vương Kha như điện, nhưng lại không thể nào phong bế máu tươi phun ra từ cổ của Lăng Thiên Bích.
- Bị mù à, còn không qua đây hỗ trợ!
Theo tiếng gầm lên giận dữ của Lăng Vương Kha, bốn vị cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong vừa mới ra chiêu sát thủ với Diệp Chân đồng thời vọt tới bên người Lăng Thiên Bích, luống cuống tay chân xuất ra đủ pháp môn trị liệu.
- Làm bậy!
Lăng Vương Kha lần nữa rống giận.
- Lão Chiến, ngươi cầm máu, Lão Bành ngươi tiếp dẫn linh, miễn cưỡng có thể dùng Tục Cốt Đan, nhanh!
Trong lúc cấp thiết, giọng nói của Lăng Vương Kha cũng có chút khàn khàn.
Ẩn ở trong lòng đất Ngũ Phúc Cư, Diệp Chân mượn dùng một gốc Đồng Thụ làm cơ sở, ẩn nấp nhìn một màn này cũng có chút ngẩn người!
Mới vừa bị đánh giết thật ra là phân thân của Diệp Chân.
Bên trong viện Đại Nhĩ Đóa, Cửu Đầu Trùng đã hôn mê, Diệp Chân không có bất kỳ cảm ứng.
Nhưng Tiểu Miêu là huyết khế thú hắn nuôi lớn từ nhỏ thì có tâm ý thông linh lẫn nhau, trong tình huống không có bất kỳ tiếng thở, yên tĩnh đến đáng sợ có thần hồn ba động, nếu Diệp Chân lại không phát hiện vậy thì đúng là tên ngốc rồi!
Trước khi tiến vào Ngũ Phúc Cư, Diệp Chân cũng đã trốn vào hư không, thay thế Diệp Chân là một đạo phân thân được hắn rót vào một tia thần niệm.
Nhưng cho dù như thế, một màn mới vừa rồi cũng đủ làm cho Diệp Chân vô cùng rung động!
Lăng Thiên Bích không biết bị đánh giết là phân thân của Diệp Chân, khi bốn cực phẩm Trấn khí đập xuống, Linh Kiếm trong tay rạch một đường để tự vẫn!
Lực đạo của Lăng Thiên Bích rất lớn, ra tay quá tàn nhẫn, nàng tự mình trực tiếp cắt đi đầu của mình, chỉ còn lại một bộ phận da thịt liền với gáy.
Cực kỳ thảm thiết!
Đây cũng đủ quả tuyệt!
Mặc dù sau khi võ giả mất đi nhục thân, còn có thể lần nữa phụ thể đoạt xá lấy được nhục thân mới, nhưng, ảnh hưởng đối với võ đạo lại không cách nào hình dung!
Trên căn bản, chỉ cần võ giả phụ thể đoạt xá qua cũng không có khả năng bước vào Đạo cảnh!
Mặc dù đối với phần lớn võ giả mà nói, hy vọng bước vào Đạo cảnh rất mong manh!
Trong lúc bất chợt, Diệp Chân cũng có chút đáng thương nhìn Lăng Thiên Bích.
Hắn và Thận Long Nguyên Linh A Sửu có phải hơi độc ác với Lăng Thiên Bích hay không?
Vì Diệp Chân, lại không tiếc bản thân mà tự sát!
Đáng tiếc, hiện tại Diệp Chân hối hận, chuyện này cũng không thể cứu vãn.
Cũng giống như viết chữ lên một tờ giấy trắng rất dễ dàng, nhưng làm cho tờ giấy đã viết chữ trở lại như cũ, cũng không có khả năng, dù có viết những chữ khác trên tờ giấy trắng, vết tích ban đầu cũng không cách nào xóa bỏ.
Thần Niệm động một cái, Diệp Chân lần nữa Huyễn ra một đạo phân thân, xuất hiện trong Ngũ Phúc Cư, yên lặng nhìn Lăng Vương Kha luống cuống tay chân, cứu lấy cháu gái của mình.
Mặc dù Lăng Vương Kha tu vi siêu quần, nhưng để nối lại cái đầu đã bị chém, lại vô cùng khó khăn, dù cho cái đầu này vừa mới rơi xuống, vẫn còn bốc hơi nóng.
Hiển nhiên, Lăng Vương Kha cực kỳ thương yêu Lăng Thiên Bích, căn bản không muốn Lăng Thiên Bích mất đi nhục thân, đoạn tuyệt võ đạo chi lộ từ nay!
- Tiền bối, ta có Ất Mộc linh lực tinh thuần, có thể gia tốc lành vết thương trong các mạch máu, tĩnh mạch, thậm chí giúp Thiên Bích phục hồi xương cốt như cũ.
Phân thân của Diệp Chân nói.
Con ngươi đỏ ngòm của Lăng Vương Kha quay đầu, trợn mắt nhìn Diệp Chân.
- Vậy còn không mau đến giúp đỡ!
- Được!
Một gốc chồi non giòn xanh từ dưới đất bên người Lăng Thiên Bích chui lên, rồi nhẹ nhàng đâm vào cổ của nàng, ánh sáng màu xanh lục thuần túy đã tràn vào trong cơ thể Lăng Thiên Bích.
Diệp Chân đối với Lăng Vương Kha này, lại cực kỳ phòng bị, cho nên căn bản không dám hiện ra chân thân, chẳng qua xa xa thúc giục một cây linh chu, nhờ vào nó chữa thương cho Lăng Thiên Bích.
Sự thật chứng minh, loại sinh tử đại sự này, dù cho võ giả tu vi cường đại đi nữa, muốn thay đổi cũng rất phí năng lực.
Bốn gã cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, lại thêm một tên cường giả có thể Đạo Cảnh hoặc nửa bước Đạo Cảnh, cộng thêm Diệp Chân tinh thông Ất Mộc linh lực, liên tục không ngừng vận chuyển Ất Mộc linh lực vô cùng tinh thuần.
Dưới tình huống này, năm người tốn cỡ nửa canh giờ mới nối lại được cái đầu đã bị cắt rời của Lăng Thiên Bích, bảo vệ được nhục thân của nàng!
Cũng vì Lăng Vương Kha gần ở bên cạnh phản ứng nhanh chỉ trong mấy mươi hơi thở, lại có tu vi cường đại, nếu không cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời!
Thấy Lăng Thiên Bích mở mắt ra, nhục thân đã khôi phục lại, lúc này Lăng Vương Kha mới thở dài một hơi, xong, ánh mắt lại trở nên vô cùng u buồn!
- Không nghĩ tới, lão phu đã nhìn nhầm, tiểu tử ngươi làm sao không phát hiện được lão phu đã đến đây?
Ánh mắt của Lăng Vương Kha tối tăm nhìn chằm chằm Thận Ảnh Phân Thân của Diệp Chân, thần niệm bàng bạc như nước tản mạn hướng về bốn phương tám hướng.
- Chân thân của ngươi giấu ở đâu? Dưới nền đất? Hay trong hư không?
Ánh mắt của Lăng Vương Kha không ngừng tìm kiếm bốn phương tám hướng.
Diệp Chân lại cười không nói, một trong nháy mắt này, chân thân của Diệp Chân, đã trốn ra xa mười dặm, Ma soái phân thân đã bảo hộ bên cạnh.
Diệp Chân chắc chắn, nếu lão già trước mắt này lại hạ sát thủ, trước khi hắn bị tìm ra, có thể thong dong đào tẩu.
Trước tình cảnh đó, chứng minh lão già này tuyệt đối lòng dạ độc ác, nói được là làm được!
- Linh thú của ngươi?
Hình ảnh trong ánh mắt của Lăng Vương Kha đột nhiên dừng trên người Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng.
- Có lẽ, hai con súc sinh này tâm ý tương thông với ngươi, là do lão phu bất cẩn.
- Nếu ngươi bất cẩn một lần, ta tuyệt đối sẽ không lại cho ngươi cơ hội lần thứ hai!
Diệp Chân cười nói.
Ánh mắt lẫm liệt của Lăng Vương Kha.
- Tiểu tử, lão phu vẫn là câu nói kia, ngoan ngoãn giao ra pháp môn khống chế thần hồn của Thiên Bích, tản đi thần hồn khống chế, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng!
Khóe miệng của Diệp Chân hơi nhếch.
- Cõi đời này, tại sao không tin người khác đang nói thật đây? Nếu ta thật sự khống chế thần hồn của Thiên Bích, như vậy vừa mới nãy, Thiên Bích sẽ không tự sát, mà lúc đó sẽ mượn tự sát dẫn lão tới bên cạnh, mượn cơ hội đánh trọng thương lão!
- Ta nghĩ, lão bất luận làm sao cũng sẽ không phòng bị cũng không nghĩ ra Thiên Bích sẽ hạ tử thủ đối với bản thân mình chứ?
Một luồng hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân của Lăng Vương Kha, nếu thật sự như Diệp Chân nói, Lăng Thiên Bích tuyệt đối có khả năng đánh trọng thương hắn.
- Nếu ta thật sự khống chế Thiên Bích, ta đã sớm biết các ngươi tới, còn ở chỗ này tạo ra động tĩnh lớn.
- Nói như vậy, đối thủ của lão hiện tại hẳn là một vị thậm chí vị mấy trong mấy Đường tôn của Ngũ Tiên đường.
Đây là lần thứ hai Diệp Chân nói chuyện như vậy.
- Chung quanh, thậm chí còn có đến mấy chục vị cường giả Giới Vương cảnh.
- Mà ta, nếu trốn trong lòng đất, tạo ra động tĩnh kinh thiên, thả một cây đuốc, nhân dịp hỗn loạn thủ tiêu mấy đệ tử Ngũ Tiên đường, xong, mấy vị Đường tôn Ngũ Tiên đường, bất kể vì mặt mũi hay cái khác, tối nay, đều sẽ sống chết với lão già ngươi!
Quét mắt nhìn qua một hồi, mồ hôi lạnh đã chảy xuống từ trên trán Lăng Vương Kha, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân lại như sư tử nhìn thấy chó sói trên thảo nguyên, tràn đầy kiêng kỵ.
Hắn phải thừa nhận, Diệp Chân nói tới loại khả năng này có độ khả thi thành công rất lớn, vô cùng lớn!
Dù cho mấy tên Ngũ Tiên đường kia không muốn liều mạng với lão, nhưng vì mặt mũi và uy vọng, dưới con mắt mọi người, chỉ sợ cũng phải liều mạng với lão.
Trong mấy lão già kia, chỉ cần có hai tên đồng thời ra tay, lão sẽ không có kết quả tốt.
Lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, Lăng Vương Kha một lần nữa quan sát kỹ Diệp Chân, làm một cao thủ tinh thông pháp môn khống chế thần hồn, hắn rõ ràng, Diệp Chân nói rất có thể là thật!
- Gia gia, chủ thượng.... Sư tôn hắn nói đúng.... Là thật!