Chương 1605 Ta Sẽ Nghe Được
Năm ngày, hai súc sinh này nuốt ăn thi thể cường giả có tu vi Giới Vương cảnh cũng bão táp một đoạn lớn, tu vi Cửu Đầu Trùng từ Thông Thần cảnh nhất trọng bão táp tăng đến Thông Thần cảnh tam trọng.
Mặc dù, mỗi lần Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu cướp được nhục thân cường giả Giới Vương cảnh hơi ít, tu vi cũng đột phá đến Thông Thần cảnh nhị trọng.
Thậm chí ngay cả trữ vật giới chỉ lão cũng không lấy được.
Mỗi trữ vật giới chỉ của một tên ám sát bị chém chết cũng sẽ bị Lăng Thiên Bích thu thập.
Lão chính là gia gia, dù da mặt dày cũng không tiện cướp chiến lợi phẩm của thân tôn nữ mình chứ?
- Tôn tử Địch Khoát Hải này, thật đúng là vô sỉ!
Ngoại trừ hai chữ này, Lăng Vương Kha đã không nghĩ tới từ ngữ gì có thể hình dung người này.
Trong thạch thất dưới lòng đất, Diệp Chân có chút nhàm chán ném ra một chuỗi trữ vật giới chỉ.
Mặc dù nói năm ngày này thu hoạch được trữ vật giới của hơn mười bảy vị cường giả Giới Vương cảnh, nhưng thu hoạch cũng không lớn.
Cường giả Giới Vương cảnh, cũng sẽ tạo ra một tiểu thế giới trong cơ thể, một khi ngưng đúc thành công, phần lớn tài vật danh hiệu của bản thân sẽ bỏ vào trong tiểu thế giới, nơi đó chính là nơi an toàn nhất.
Nhưng, nếu bọn họ chết, tiểu thế giới được họ ngưng thành trong người cũng sẽ biến mất, đủ loại bảo bối cũng hóa thành hư vô theo đó.
Trừ phi tu vi của bọn họ đạt tới Nhập Đạo cảnh, bọn họ ngưng đúc giới tử thế giới mới có thể hoàn toàn ổn định lại và tồn tại vĩnh cửu.
Đương nhiên, tra hỏi thần hồn của bọn hắn để bọn họ tự lấy ra, cũng không tính là một phương pháp xử lý, nhưng Lăng Vương Kha vẫn luôn không cho hắn cơ hội kia.
- Đại nhân, đã điều tra xong, nhiều cường giả Đạo Cảnh ở lại chơi Trường Lâm thương hào, còn có ba mươi vị cường giả Giới Vương cảnh đều đã rời đi, hơn nữa đã cách xa năm vạn dặm Ngũ Tiên Đảo hơn một giờ, hẳn là đã đi xa.
m thanh của Đại Nhĩ Đóa vang lên trong lỗ tai của Diệp Chân.
Nghe vậy, Diệp Chân lại khẽ cười.
- Vốn là trong thời gian ngắn còn không cách nào ra tay độc ác, vẫn phải nhịn! Nhưng không nghĩ tới, lại có một côn đồ cường hãn đưa tới cửa miễn phí, không dùng sẽ rất uổng phí.
Lúc đang khẽ cười, một đạo Thận Ảnh Phân Thân phân ra từ trong cơ thể Diệp Chân, sau mấy hơi đã xuất hiện sau lưng Lăng Vương Kha ở Ngũ Phúc Cư.
Vừa nhìn thấy Địch Khoát Hải xuất hiện, Lăng Vương Kha căn bản bất kể là chân thân hay huyễn ảnh phân thân, tức giận nhào tới, hắn phải trút cơn giận này thật tốt!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân chỉ nói một câu nói, đã để cho bàn tay to lớn của Lăng Vương Kha lơ lửng cách cái đầu của Thận Ảnh Phân Thân Diệp Chân một tấc.
- Lăng lão tiền bối, nếu ngươi dám hỏng Phân Thân của ta, bây giờ ta sẽ để Thiên Bích hóa thành bộ dáng của ta đi ngoại hải Ngũ Tiên Đảo một lần.
Ngay khi thanh âm thâm trầm của Diệp Chân vang lên, bàn tay Lăng Vương Kha đang lơ lửng cách cái trán thận ảnh Phân Thân của Diệp Chân một tấc, linh lực vừa phun ra giống như thủy triều lui trở về.
Trong mắt Lăng Vương Kha hiện ra phẫn nộ như muốn phun ra lửa, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán.
Độc!
Quá độc!
Không cần Diệp Chân nói, Lăng Vương Kha đều có thể tưởng tượng ra tình cảnh cháu gái Lăng Thiên Bích của mình hóa thành hình dạng của Diệp Chân đi một vòng hải ngoại Ngũ Tiên Đảo.
Trên Ngũ Tiên Đảo, rất nhiều cường giả đang nóng lòng muốn ám sát Địch Khoát Hải cướp bóc Địch Khoát Hải, nhưng đều cố kỵ quy củ của Ngũ Tiên Đảo.
Cũng chỉ có những cường giả có được thủ đoạn thần thông tới vô ảnh đi vô tung, mới dám lén lút lên Ngũ Tiên Đảo ám sát Địch Khoát Hải.
Nếu Địch Khoát Hải dám công nhiên xuất hiện ở ngoại hải Ngũ Tiên Đảo, Lăng Vương Kha đoán, đến hơn ngàn người không có bất cứ vấn đề gì, mấy ngàn người cũng có khả năng rất lớn.
Hơn nữa, cái này còn là lập đội cướp.
Bản tính của con người là như thế, ngươi có thể tán đồng một hàng xóm đi sớm về tối vất vả dốc sức làm mấy năm để dành được tài sản ngàn vạn, sẽ chỉ ao ước mà không đánh chủ ý xấu gì.
Nhưng đối với loại người phất nhanh trong vòng một đêm đã nhẹ nhõm thu hoạch được tài sản ngàn vạn lại vô cùng đố kị, chỉ cần có cơ hội, người nào cũng muốn cắn hắn một cái.
Loại tình huống này, cho dù Lăng Vương Kha là cường giả Đạo Cảnh, muốn dưới mấy ngàn cao thủ vây công bảo hộ cháu gái của mình lông tóc không thương, đó cũng là một dấu hỏi.
- Người trẻ tuổi, tuổi còn nhỏ tâm tư đã độc ác như vậy, cẩn thận chết yểu!
Thu hồi chưởng ấn, trong âm thanh âm trầm của Lăng Vương Kha đã tràn ngập lửa giận.
- Vừa gặp ta đã muốn động thủ, lão nhân gia hỏa khí như thế lớn, ngươi phải coi chừng chết bất đắc kỳ tử!
Diệp Chân lại tới một câu đã chọc cho Lăng Vương Kha tức đến thần hồn muốn nổ tung, nếu người khác nói trước mặt hắn một câu như vậy, hắn đã sớm xé xác người kia ra thành tám mảnh.
Rơi vào đường cùng, Lăng Vương Kha tức giận quay đầu lại.
- Lăng lão tiền bối, ta dự định mang theo Thiên Bích làm một chuyện, ngài có muốn nghe hay không?
Diệp Chân dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn Lăng Vương Kha nói.
Ngay lập tức, Lăng Vương Kha đã che lên lỗ tai của mình.
- Đừng nằm mơ, lần này, lão phu dù như thế nào cũng sẽ không lọt vào bẫy của ngươi.
- Thế nhưng, ngài có lựa chọn sao?
- Mặc kệ ngài có nghe hay không, có đi hay không, ta đều phải đi, đương nhiên, ta lấy nhỏ đánh lớn nên phải dùng đến tất cả lực lượng bên người, Thiên Bích đương nhiên cũng không thiếu được.
Nói xong, Diệp Chân hướng về Lăng Thiên Bích gật đầu một cái, người sau đứng dậy, ngoan ngoãn theo tới sau lưng Diệp Chân.
- Gia gia người cứ yên tâm, sư tôn làm việc đều luôn cực kì thỏa đáng.
Ngay khi đi ngang qua Lăng Vương Kha, Lăng Thiên Bích còn an ủi gia gia mình một câu.
Nhìn bóng lưng Địch Khoát Hải và Lăng Thiên Bích sắp rời khỏi, Lăng Vương Kha thở dài một tiếng, quát nhẹ.
- Dừng lại, lão phu muốn nghe!
Sao hắn lại không biết Địch Khoát Hải làm việc rất có chừng mực, những ngày gần đây, phàm là tình báo mua được trên Ngũ Tiên Đảo có thể có quan hệ Địch Khoát Hải, hắn đã toàn bộ ghi vào trong đầu.
Có một bộ phận, hắn phải tốn một giá tiền cực lớn mới mua được, giống như tình báo về Lữ thái giám và mười tám vị cao thủ dưới trướng hắn toàn quân bị diệt, hắn cũng thông qua một số con đường bí mật mua được.
Tự nhiên biết Địch Khoát Hải làm việc đều luôn tính trước làm sau, nhưng hắn nhìn thấy càng nhiều hơn chính là, Địch Khoát Hải hành động đều nhảy múa trên lưỡi đao.
Mỗi một lần hành động đều có tính nguy hiểm cực lớn, một nước sai đã có khả năng đầy bàn thua.
Lão không dám đánh cược, cũng không nguyện ý cược, càng không nguyện ý lấy mệnh tôn nữ của Lão cược.
Nửa khắc đồng hồ sau, Lăng Vương Kha lần nữa nhíu mày.
- Trường Lâm Thương Hào? Ngươi chọc bọn hắn làm gì? Chủ nhân phía sau thương hào này thật không đơn giản.
- Không phải ta chọc bọn hắn, mà tên đó một khắc chưa ngừng đang tính kế ta, tiểu nhị của Ngũ Phúc Cư này cũng đã bị hắn thu mua hai.
- Huống hồ, nam nhân mà, bị người đánh thì cũng nên đánh trả. Đương nhiên, nếu như không có tiền bối ngài, tiểu tử tuyệt đối sẽ không vào lúc này đối phó Trường Lâm Thương Hào, tiểu tử vẫn có mấy phần tự mình hiểu lấy!
Diệp Chân nói.
Có một việc Diệp Chân không nhắc đến là vào hai ngày trước, Diệp Chân thu được báo cáo khẩn cấp đến từ khư thị Độc Long Đảo, có một người quen của lão tổ tông Sở Chiếu Độc Long Đảo bảy họ nghe ngóng nội tình của Địch Khoát Hải và Thiên Dực thương hào.
Nếu không phải Sở Chiếu bị thu cấm thần hồn chủ động báo cáo chuyện này, chuyện này sẽ tuyệt đối không cách nào phát hiện.
Mà vừa rồi, người quen của Sở Chiếu đến Trường Lâm thương hào, trước kia chạy qua Độc Long Đảo, từng có giao dịch với bảy họ Độc Long Đảo.
Lăng Vương Kha nghe vậy thì lại giận dữ.
- Nói như vậy, ngay từ đầu tiểu tử ngươi đã lợi dụng lão phu, tính toán lão phu?
- Không dùng thì phí!
- Ngươi…
Tức giận hừ một tiếng, ánh mắt Lăng Vương Kha đột nhiên giống như rắn độc nhìn chăm chú về phía Diệp Chân.
- Người trẻ tuổi, làm việc không thể quá mức!
- Sở dĩ lão phu bị ngươi lợi dụng là bởi vì lão phu yêu thương Thiên Bích, không muốn nàng bị thương! Nếu ngươi luôn lấy an nguy của Thiên Bích làm điều kiện, lão phu không ngại mời người xuất thủ triệt để giải quyết tai hoạ ngầm là ngươi, cho dù cả một đời Thiên Bích phải sống báo thù cho ngươi, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với phơi thây hoang dã!
- Ta làm việc, luôn rất có chừng mực.
Diệp Chân nói.