Chương 1607 Nằm Mơ (2)
Lần trước là làm việc chủ quan, lần này, lão phu cần phải an bài thật kỹ, làm cho hắn mọc cánh khó thoát, sau đó ăn miệng đầy chảy mỡ....
Nghĩ đến đây, Giải Lược nở nụ cười.
Trong tiếng cười, Giải Lược ngáp một cái thật dài, thần kinh căng cứng hơn mười ngày không ngủ không nghỉ, dù mạnh như hắn thì cũng vô cùng mỏi mệt, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng cho dù là mệt mỏi, muốn đi ngủ, Giải Lược cũng phải làm tốt cảnh giới mới có thể an tâm nằm ngủ.
Nhẹ nhàng vỗ ngực, một con quái điểu mắt tử tinh hồng từ trong ngực Giải Lược bay ra, sau khi bay đến phía trên giường của Giải Lược, hai con mắt tinh hồng giống như hai cái đèn lồng gắt gao nhìn chăm chú lên phạm vi mười mét quanh người Giải Lược.
Đây là một tâm đắc và thói quen của Giải Lược, Giải Lược cảm thấy, so với người thì những Yêu Thú nhận chủ này càng đáng tín nhiệm hơn.
Sau đó, Giải Lược lại bày ra ít nhất ba trận pháp cảnh giới, lúc này mới nhắm mắt lại, sau đó hô hấp dẫn đều lên.
Diệp Chân đã lẳng lặng chờ đợi ở dưới lòng đất Trường Lâm thương hào nửa khắc đồng hồ, nhìn thấy ngủ mất Giải Lược, thầm hô vận khí tốt.
Tin tưởng một khi Lăng Vương Kha thi triển thủ đoạn, Giải Lược đang ngủ sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn!
- Đại Nhĩ Đóa, nói với Lăng Thiên Bích, bảo nàng thông báo gia gia của nàng động thủ.
Diệp Chân trốn ở dưới lòng đất của Trường Lâm thương hào nên không thể nào dùng thủ đoạn phù tấn để truyền thông tin.
Về phần để Đại Nhĩ Đóa trực tiếp dùng thiên phú Thần Thông nói với Lăng Vương Kha, loại chuyện này có thể tránh khỏi thì tránh, lá vương bài Đại Nhĩ Đóa này, người biết càng ít càng tốt.
Lăng Vương Kha ẩn trong hư không, sau khi lấy được thông báo của Lăng Thiên Bích thì cười hắc hắc, trên đầu ngón tay đột nhiên có thêm một cây xà trượng, rắn cái phấn hồng và rắn đực ngân sắc làm cho chuôi này xà trượng nhìn qua hết sức quỷ dị.
Lặng yên không một tiếng động chậm rãi đến gần bóng tối trong góc tường, khi còn cách ngoài tường viện Trường Lâm thương hào hai trăm mét, ngay khi cách một cọc ngầm gác đêm của Trường Lâm Thương Hào ba trăm mét, xà trượng bột bạc trong tay Lăng Vương Kha nhẹ run một cái.
Một luồng khói màu hồng mắt thường khó thấy thật nhanh lướt về phía tên gác đêm cọc ngầm gần đây, rất nhanh đã tràn qua tên gác đêm cọc ngầm.
Ngay đó tên cọc ngầm trực đêm lắc lư thân thể một cái, sau đó tiện tay nắm hạ thể của mình.
Gác đêm là nhàm chán nhất, cái này khiến hắn nhớ tới mấy ngày trước ban đêm ngủ với kỹ nữ kia, làn da quá non, quả là có thể bóp đến chảy nước.
Ý nghĩ này vừa hiện ra lập tức đã ý định kỳ quái, vốn chỉ là nghĩ đến sau khi lần trực luân phiên này kết thúc, hắn sẽ lại đi tìm kỹ nữ kia thoải mái một chút.
Nhưng không ngờ gợn niệm đã giống như thuỷ triều dâng lên, làm cho hắn không tự chủ được nhớ lại thời gian tiêu sái ngày xưa, tư vị đó, sảng khoái đó làm cho hắn không tự chủ được đập lên miệng, say mê nhắm con ngươi lại, ngay cả hai tay cũng quơ múa lung tung.
Giống như thật đang vuốt ve trên cơ thể kỹ nữ kia.
Luồng khói màu hồng mắt thường khó thấy cũng ở trong nháy mắt này tràn ngập toàn bộ Trường Lâm thương hào, võ giả tu vi cao một chút thì trực tiếp tắm trong vui thích ngày xưa, võ giả tu vi thấp một chút thì đã không tự chủ được, trò hề tất hiện.
Trong phòng ngủ của Giải Lược, luồng khói màu hồng lướt qua con quái điểu có hai mắt tinh hồng kia, toàn thân con quái điểu này run lên, chớp mắt đã dùng trảo ôm lấy cái ghế trong phòng, khắp khuôn mặt quái điểu đều là thần sắc mê ly.
So với võ giả, Yêu Thú lại càng dễ bị công kích Thần Hồn ảnh hưởng.
Nằm trên giường, lồng ngực chập trùng đều đặn, Đại tổng quản Giải Lược của Trường Lâm thương hào đối với mọi việc lại không biết chút nào, ngược lại đang gặp một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, hắn đang ôm vưu vật khuynh quốc khuynh thành thường xuyên hầu hạ Đông gia hồ thiên hồ địa, thoải mái loạn tung phèo, đây là chuyện mà hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
- Động thủ!
m tiết trầm thấp mà ngắn ngủi từ trong miệng Lăng Vương Kha vang lên, ngay lúc đó, Lăng Vương Kha hiếu kì nhìn bốn phương tám hướng một chút, hắn không nghĩ ra Diệp Chân đang ở trong Trường Lâm thương hào thì sao có thể nghe tới thanh âm của hắn?
Mà giờ khắc này, đại quản gia Giải Lược của Trường Lâm thương hào vẫn như cũ đang tắm trong mộng đẹp, chỉ có điều, mộng đẹp đã biến thành ác mộng.
Đại tổng quản Giải Lược đang ôm vưu vật của Đông gia kia thoải mái không muốn không muốn thì khóe mắt đột nhiên run lên, Đông gia lại đột nhiên xuất hiện ở một bên, tức giận dùng một loại dây thừng tràn đầy gai nhọn quất về phía hắn, lập tức bị hù hồn phi phách tán.
Bỗng nhiên giật mình một cái tỉnh lại.
Ngay khi mở to mắt, hắn đã thấy Diệp Chân, không, phải là Địch Khoát Hải đang dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn ẩn ẩn có vệt nước.
- Sao ngươi lại ở đây?
Theo bản năng, Giải Lược dụi dụi con mắt, hắn tưởng rằng đây là mộng!
Hắn vẫn còn ở trong mơ.
Bởi vì từ trên lý luận, Địch Khoát Hải không thể nào có lá gan xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy.
- Giấc mộng đó, thoải mái chứ?
Vừa cười, Diệp Chân hung hăng rút Giải Lược một bàn tay.
Ba!
Cảm giác đau thấu tim gan từ trên mặt truyền đến, lập tức làm cho Giải Lược lộ ra vẻ mặt hoảng sợ giống như gặp quỷ.
Đây không phải mộng!
Đây là sự thực!
Bản năng, Giải Lược thôi động Linh Lực, ý muốn công kích Diệp Chân.
Nhưng không nhắc tới Linh Lực còn tốt, vừa nhắc đến Linh Lực, hắn đã bị hù hồn phi phách tán!
Hắn không thể điều động một chút Linh Lực nào.
Cho dù hắn có thôi động lực lượng thần hồn thế nào thì cũng không nổi một chút Linh Lực.
Ngay khi cúi đầu xem tiếp, mồ hôi lạnh trên trán Giải Lược đã lăn xuống, trên chân trên đùi của hắn, lít nha lít nhít vô số dây leo lục sắc quấn lấy, một bộ phận gai nhọn của dây leo còn đâm vào trong da của hắn.
Kết hợp với tưởng tượng trong mộng vừa rồi, Giải Lược lập tức giật mình.
Vừa rồi ở trong giấc mộng, Đông gia đột nhiên quất một roi đầy gai nhọn đánh thức hắn, sao có thể là roi, rõ ràng những dây leo này đâm vào hắn.
Cho dù Giải Lược có ngốc thì cũng biết đây là do Diệp Chân làm, nhìn về phía Yêu Thú mà hắn dùng để cảnh giới, đôi mắt Giải Lược đã xuất hiện một tia thống khổ.
Dị thú huyết nhãn chim theo hắn trên trăm năm đã biến thành thức ăn ngon trong miệng một con hổ!
- Ngươi động tay động chân đối với giấc mộng của ta? Ngươi hẳn là không thể có pháp môn có thể ảnh hưởng đến giấc mộng của cường giả như lão phu mới đúng chứ? Ngươi mời cái dạng gì giúp đỡ? Nửa bước Đạo Cảnh hay là Đạo Cảnh?
Nếu Giải Lược còn không hiểu ra nữa vậy thì hắn thật sống uổng phí.
- Ngày đó, ngươi phái người lấn tới cửa, có ngờ đến hôm nay hay không?
Diệp Chân không trả lời mà hỏi lại, một mặt cười lạnh.
- Con người ta sợ nhất là bị người khác uy hiếp, cũng sợ nhất bị người khác nhớ thương, cho nên ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường!
- Nói đi, ngươi muốn cái gì, ngươi muốn thế nào mới có thể thả....
- Thả ngươi?
Diệp Chân lần nữa cười lạnh.
- Nằm mơ!
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân xuất thủ như bay, các loại cấm chế thủ pháp như bay đánh lên trên người Giải Lược.
Mấy hơi sau, toàn thân Giải Lược mềm nhũn giống như một bãi bùn nhão, bị Diệp Chân nhét vào trong túi linh thú.
Sau đó, Diệp Chân lập tức chìm vào trong lòng đất, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mà lúc này, những cái kia chưởng quỹ và bọn thủ vệ trong Trường Lâm thương hào, nhất là tu vi cao mới từ trong mộng tỉnh táo lại.
Từng người nhìn hoặc xoa hạ thể sưng lên của mình, nở nụ cười khổ.
- Gần đây hỏa khí như thế vượng à? Xem ra phải giải quyết mới được.
Về phần những chưởng quỹ và thủ vệ tu vi bình thường thì từng người còn đang lưu luyến, căn bản không biết Đại tổng quản Trường Lâm thương hào của bọn hắn đã bị người lặng yên không một tiếng động bắt sống.
- Đắc thủ rồi?
Mấy hơi sau, nhìn thấy Diệp Chân, Lăng Vương Kha hỏi vội.
Diệp Chân nhẹ gật đầu.
- Giết rồi?
Lăng Vương Kha hỏi lần nữa.
- Không có đâu, ở chỗ này đây.
Diệp Chân vỗ túi linh thú bên hông của mình.
- Bắt sống?
- Chuyện này sao có thể?
Con mắt Lăng Vương Kha bỗng nhiên trừng lớn!