Chương 1608 Gợn Sóng
Tiểu tử, ngươi nói xem, đến cùng ngươi làm thế nào bắt sống Giải Lược này? Cái tên này cách Đạo Cảnh chỉ có một bước, mặc dù chút thủ đoạn kia của lão phu có thể ảnh hưởng hắn một hơi nửa hơi, nhưng tuyệt đối không cách nào làm cho ngươi bắt sống hắn.
Sau khi về đến Ngũ Phúc Cư, nhìn Diệp Chân thả Giải Lược từ trong túi linh thú ra, Lăng Vương Kha vây quanh ở bên cạnh Diệp Chân, gấp đến vò đầu bứt tai.
Thế nhưng, Diệp Chân chỉ cười mà không nói.
Loại kỳ độc của Ngọc Chỉ Hạt Độc là loại hiếm thấy trên đời, ngay cả cường giả nửa bước Đạo Cảnh cũng có thể đánh ngã, dù như thế nào Diệp Chân cũng sẽ không tiết lộ ra.
Diệp Chân không nói, Lăng Vương Kha cũng không có cách, chỉ có thể lo lắng suông.
Diệp Chân nhìn Giải Lược lại có phần hơi tiếc nuối.
Tiếc nuối Tiểu Yêu còn đang ngủ say, vẫn chưa tỉnh lại, nếu Tiểu Yêu tỉnh lại, dựa vào thiên phú Thần Thông của Tiểu Yêu, hút khô Giải Lược này thì tu vi Diệp Chân tuyệt đối có thể tăng vọt một mảng lớn!
Nhưng hiện tại, chỉ có thể lãng phí.
Giải Lược người này đã bắt sống đến, Diệp Chân chắc chắn phải giết hắn không thể nghi ngờ.
Khiên Cơ Tỏa Hồn Thuật có lẽ có thể khống chế Giải Lược, làm cho Giải Lược mặt ngoài thần phục, nhưng nếu để một gia hỏa như Giải Lược ở bên người, đó đơn giản chính là một quả bom hẹn giờ.
Gia hỏa giống Giải Lược đã từng quyền cao chức trọng, lại am hiểu mưu đồ, không cần tự mình động thủ, chỉ cần thả ra một chút tin tức, có thể đẩy Diệp Chân vào chỗ chết.
Cho dù chiến lực của cái tên này khiến người ta vô cùng trông mà thèm, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ khả năng thu phục, điểm này Diệp Chân rất rõ ràng.
Sở dĩ Diệp Chân không chém giết Giải Lược tại chỗ mà bắt sống trở về sau đó mới xử trí, đó là cân nhắc đến một chuyện khác.
Ánh mắt của Diệp Chân nhìn về phía Lăng Vương Kha đang gấp phụng phịu.
- Lăng lão tiền bối, có chuyện còn cần ngài hỗ trợ.
Diệp Chân không mở miệng còn tốt, mới mở miệng, Lăng Vương Kha vừa rồi đòi hỏi đáp án mà không được lập tức trả lời bộc phát.
- Cũng biết cần lão phu hỗ trợ rồi? Nhìn bộ dáng buồn nôn vừa rồi của ngươi kia đi!
- Không giúp!
Lăng Vương Kha chém đinh chặt sắt nói.
- Ngài thật không giúp?
- Thật không, ách, nếu ngươi nói cho lão phu ngươi dùng phương pháp gì bắt sống Giải Lược nửa bước Đạo Cảnh này, lão phu sẽ giúp ngươi!
Lăng Vương Kha đưa ra điều kiện.
- Lão nhân gia ngài muốn biết việc này, phương pháp này đơn giản, dùng độc.
Thống khoái nói xong, Diệp Chân làm một thủ thế mời.
- Tiền bối, hiện tại đến lượt ngươi giúp ta.
- Ngươi.
Lăng Vương Kha cứng họng, giữa hai mắt lần nữa phun ra lửa, hắn phát hiện, hắn nói quá nhanh, lại bị tiểu tử này soi ra kẽ hở, lại bị tiểu tử này hố.
- Phương pháp của ngươi quá đơn giản rồi? Lão phu cần cụ thể.
Lăng Vương Kha đùa nghịch vô lại.
- Lăng lão tiền bối, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngài nói không giữ lời, vậy tiểu tử cũng học theo, nói chuyện không giữ lời.
Nói xong, Diệp Chân hữu ý vô ý nhìn Lăng Thiên Bích một chút, ý kia không thể hiểu rõ hơn được nữa, nếu Lăng Vương Kha dám chơi xấu, ước định trước đó của hai người cũng hết hiệu lực.
Lăng Vương Kha trái xem phải xem, cuối cùng hung hăng cắn răn nói.
- Nói đi, cần lão phu như giúp ngươi thế nào?
- Lăng lão tiền bối, trước đó ta không giết Giải Lược chủ yếu là lo lắng nguyên linh của lão tặc này sẽ có nguyên linh của cương giả Đạo Cảnh thủ hộ.
- Tu vi vãn bối không đủ, bất lực đối với cương giả Đạo Cảnh thủ hộ nguyên linh, một khi nguyên linh của Giải Lược này đào tẩu, vậy vãn bối sợ là phiền phức lớn, không biết tiền bối có năng lực đối phó nguyên linh bảo vệ hay không?
Đây chính là Diệp Chân nguyên nhân trước đó không chém giết Giải Lược tại chỗ, thua thiệt nguyên linh bảo vệ, Diệp Chân đã ăn mấy lần, hậu hoạn vô tận.
Giải Lược này đã có thể làm được đến Đại tổng quản thương hào đỉnh tiêm như Trường Lâm chi nhánh Khư Thị Ngũ Tiên Đảo, như vậy địa vị và tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Xác suất nguyên linh của hắn được cương giả Đạo Cảnh gia trì nguyên linh bảo vệ là phi thường lớn.
Cương giả Đạo Cảnh gia trì nguyên linh thủ hộ, trên cơ bản chỉ có thể cương giả Đạo Cảnh mới có thể phá vỡ, đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân lựa chọn để Lăng Vương Kha đối phó Giải Lược.
Trước mắt Diệp Chân đã không ít phiền phức, cũng không muốn lại thêm một Đông gia sau lưng Trường Lâm Thương Hào thực lực hùng hậu.
- Đối phó cương giả Đạo Cảnh khác gia trì nguyên linh thủ hộ? Ngươi muốn đối phó như thế nào?
Lăng Vương Kha hỏi.
- Đối phó như thế nào? Tiền bối ý là?
Diệp Chân hỏi.
- Bạo lực hủy diệt và hóa giải, cái trước đơn giản, ngay cả hủy diệt toàn bộ nguyên linh, cái sau thì có chút phiền phức, nếu như ngươi không có nhu cầu đặc biệt gì, lão phu đề nghị vẫn nên bạo lực hủy diệt tốt.
Lăng Vương Kha nói.
Cưỡng chế loại xúc động thu cấm thần hồn của cao thủ như Giải Lược để khống chế sử dụng, Diệp Chân hung ác nhẹ gật đầu.
- Bạo lực hủy diệt!
Nghe vậy, Lăng Vương Kha khẽ gật đầu, thấy lợi tối mắt, trước mắt Địch Khoát Hải này, vẫn hiểu lấy hay bỏ.
Dưới mặt đất, Giải Lược nghe thấy bốn chữ này thì con mắt bỗng nhiên trừng lớn, điên cuồng giằng co.
Hắn vốn cho rằng Địch Khoát Hải bắt sống hắn tới vì hắn có tác dụng, có thể sẽ lấy được chỗ tốt từ trên người hắn, nên tuyệt đối sẽ không giết hắn.
Muốn giết hắn, sớm đã giết.
Mặc dù bị bắt sống, nhưng trong lòng vẫn luôn nắm chắc nên hắn cũng không quá gấp.
Hiện tại, nghe thấy Diệp Chân và lão giả trước mắt này thương lượng bạo lực hủy diệt nguyên linh của hắn, hắn mới thật nóng nảy.
Nguyên linh bị hủy diệt, vậy thật là hồn phi phách tán.
Đáng tiếc, vì bị dính Ngọc Chỉ Hạt Độc nên cho dù giãy dụa mạnh hơn nữa cũng không điều ra được một chút Linh Lực nào, chớ nói chi khớp nối toàn thân của Giải Lược đã toàn bộ đều bị tháo bỏ xuống.
Nhìn ánh mắt Giải Lược tràn đầy cầu khẩn, Diệp Chân không có chút do dự nào, một linh đao chém xuống, đầu của Giải Lược cứ như vậy bay lên.
Một tiểu nhân hoảng sợ từ trong đầu Giải Lược thoát ra, Diệp Chân lại nhìn cũng không nhìn, tiện tay đánh xuống một đạo Tru Tà Thần Lôi.
Nguyên linh của Giải Lược phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, hắn sợ hãi, không phải Tru Tà Thần Lôi của Diệp Chân, mà là hồn quang giống như tinh vân đãng xuất giữa ngón tay Lăng Vương Kha bên cạnh Diệp Chân.
Nơi đó tán phát ra khí tức cương giả Đạo Cảnh làm cho hắn hoảng sợ vạn phần.
Ngay khi Tru Tà Thần Lôi đánh xuống, trung tâm nguyên linh của Giải Lược đột ngột dâng lên một đạo khí tức Đạo Cảnh khiến người ta vô cùng run sợ, nhưng ngay khi khí tức Đạo Cảnh này dâng lên, lòng bàn tay Lăng Vương Kha rung động, một mảnh tinh vân hồn quang đã lôi kéo nguyên linh khí tức Đạo Cảnh từ trên Giải Lược tản ra vào.
- Hừ, chỉ là tàn niệm cũng dám làm càn trước mặt lão phu!
Nhe răng cười một tiếng, lòng bàn tay giống như thiên băng địa liệt trừ tiến phiến tinh vân kia.
- Địch Khoát Hải, cho dù lão phu làm quỷ cũng không…
Nguyên linh của Giải Lược chỉ kịp phát ra nửa tiếng thét chói tai vô cùng thê lương thì đã triệt để hóa thành hư vô.
- Làm quỷ, ngươi không có cơ hội đó.
Ngón tay Lăng Vương Kha buông ra, giống như bóp một nắm cát, giữa ngón tay phiêu đãng lực lượng thần hồn tinh thuần nhất giống như hạt cát, dung nhập vào giữa thiên địa.
Không cần Diệp Chân phân phó, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng đã gầm nhẹ một tiếng nhào tới.
Cơ hồ là đồng thời, một lão giả đang ở trung tâm một tiểu thế giới nào đó tham gia diễn thiên địa pháp tắc đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra thần quang mãnh liệt, toàn bộ Địa Thủy Phong Hỏa trong tiểu thế giới lập tức trở nên vô cùng bạo loạn.
- Có đồng đạo xuất thủ, phá bỏ nguyên linh thủ hộ của lão phu? Có ý tứ, có ý tứ!
- Im lặng hơn ngàn năm, rốt cục sắp có gợn sóng sao?
- Lão phu tịch mịch quá lâu rồi.
Giữa âm thanh thở dài, một đạo linh quang từ ngón tay bay ra, trong chớp mắt phá vỡ vô số hư không, lọt vào một phủ đệ tráng lệ.
Mấy hơi sau, trên trăm đạo bóng người từ trong phủ đệ bay ra, mấy chục na di trận pháp vô cùng mịt mờ ba động đồng thời dâng lên.
Sau nửa canh giờ, một linh chu cao tốc phi hành trên Bắc Hải mênh mông bỗng nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu, lấy tốc độ nhanh hơn so với trước đó rời khỏi, phóng về phương hướng Ngũ Tiên Đảo.
- Ai, không ngờ, Đại tổng quản nửa bước Đạo Cảnh như Giải Lược lại nghèo như ăn mày.
Lục soát trữ vật giới chỉ của Giải Lược, Diệp Chân bất đắc dĩ cười khổ.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng đại khái có thể biết đây là có chuyện gì, còn không phải bị hắn hố.