Chương 1609 Có thưởng
Lăng Vương Kha từ nguyên linh của Giải Lược thu hoạch được hai món cực phẩm Trấn khí lại là người không việc gì, thu hai món cực phẩm Trấn khí đó vào trong túi của mình.
- Tiểu tử, tấm thiệp mời chữ Địa kia của ngươi trừ ngươi ra còn có thể mang ba người, lão phu tính là một người!
- Hơn nữa, chỉ cần Thiên Bích đi theo ngươi một ngày, Lăng gia chúng ta bên này mỗi khi cần, vĩnh viễn luôn có một danh ngạch.
Trong Ngũ Phúc Cư, Lăng Vương Kha và Diệp Chân đưa ra một điều kiện nho nhỏ.
Điều kiện này làm Diệp Chân có chút hiếu kỳ.
- Lăng lão tiền bối, với thực lực của Lăng gia các ngài, trên đại hội đấu giá hàng năm ở Ngũ Tiên Đảo hẳn là sẽ có một ghế cố định chứ?
- Tiểu tử, ngươi suy nghĩ nhiều.
Lăng Vương Kha khe khẽ thở dài.
- Đại hội đấu giá hàng năm của Ngũ Tiên Đảo chính là một trong những thịnh sự của Chư Thiên Vạn Giới giới, Chư Thiên Vạn Giới này gia tộc quyền thế nhiều thế nào, mà đại hội đấu giá hàng năm của Ngũ Tiên Đảo tổng cộng chỉ có ba ngàn ghế, trong đó phòng chữ Thiên một trăm cái, phòng chữ Địa bốn trăm cái.
- Lăng gia chúng ta cũng coi là gia tộc truyền thừa xa xưa, nhưng không cách nào làm cho Ngũ Tiên Đảo đưa ra một ghế vĩnh cửu ở phòng chữ Địa.
- Muốn tham gia thì phải sớm phái người mua ghế, có đôi khi còn không lấy được, có phần có chút phiền phức, lần này, xem như để tiểu tử ngươi nhặt tiện nghi.
Nói xong, Lăng Vương Kha trừng mắt.
- Làm gì, ngươi còn không vui lòng sao?
- Vui lòng, vui lòng!
Diệp Chân gật đầu như gà mổ thóc.
Một cương giả Đạo Cảnh đến cạnh hắn cọ chỗ tốt, hắn là một trăm cái một ngàn cái vui lòng.
Gần như là đồng thời, Diệp Chân và Lăng Vương Kha đều đưa ánh mắt nhìn về phương hướng Trường Lâm thương hào.
Trường Lâm thương hào phản ứng cũng không chậm, vẫn chưa tới nửa canh giờ, trong Trường Lâm thương hào đã nổ lên diễm quang vô cùng chói mắt.
Đầu tiên là diễm quang màu vàng, sau đó là màu đỏ, cuối cùng là loại màu đỏ như máu.
Đó là cảnh báo phù tấn nguy hiểm nhất.
Cơ hồ là trong chớp mắt, toàn bộ Ngũ Tiên Đảo giống như bị nhen lửa, từng đạo lưu quang từ bốn phương tám hướng dâng lên, bắn về phương hướng Trường Lâm thương hào, trong lúc nhất thời, trên bầu trời lưu quang tung hoành.
Đột nhiên, Lăng Vương Kha biến sắc.
- Hả? Có cao thủ đang hướng về phía ngươi, lão phu trước tránh mặt đây. Ngươi cẩn thận một chút.
Lưu lại câu nói này, thân hình Lăng Vương Kha hư không tiêu thất.
Cơ hồ là ngay khi thân hình Lăng Vương Kha biến mất, một đạo lưu quang đã trực tiếp xông vào trong nội viện của Diệp Chân!
- Diệp Bá Tước, chuyện này có phải do ngươi làm hay không?
Sơn Thần Dịch Tuân vừa rơi vào Ngũ Phúc Cư đã đổ ập xuống hướng về phía Diệp Chân hỏi một câu như vậy.
Diệp Chân cũng không ngờ tới, sau khi Trường Lâm thương hào xảy ra chuyện, người thứ nhất Sơn Thần Dịch Tuân hoài nghi lại là hắn?
Cũng đúng, gần đây vụng trộm đấu đới Đại tổng quản Trường Lâm thương hào Hồng Hồ Tử Giải Lược tương đối hung ác cũng chỉ có mỗi Diệp Chân hắn.
Diệp Chân lắc đầu như trống lúc lắc.
- Ta nằm mộng cũng muốn xử lý Giải Lược kia, thế nhưng tên kia liên tục đánh chủ ý với ta, đáng tiếc là ta không có cái năng lực đó.
- Thật không phải?
Dịch Tuân vẫn còn có chút hoài nghi.
- Ngươi cũng quá đề cao ta rồi?
Diệp Chân nở nụ cười khổ.
Nghe vậy, Dịch Tuân thở dài một tiếng.
- Ai, thực tế là chuyện này quá phiền phức. Trên Ngũ Tiên Đảo, chết một vài cao thủ cũng không hiếm lạ, ngày nào cũng có, nhưng chết là Đại tổng quản của thương hào một nhà, chuyện này có chút phiền phức, ảnh hưởng không nhỏ đối với danh dự của Ngũ Tiên Đảo chúng ta.
Nói đến đây, Dịch Tuân lần nữa nhìn về phía Diệp Chân.
- Diệp Bá Tước, ngươi hẳn là không lưu lại dấu vết không thu thập sạch sẽ chứ? Nếu như chuyện này bị hiện sẽ rất phiền phức, cho dù Thiên Vận đường chúng ta cũng chưa chắc đè ép được.
Lúc Diệp Chân đang nghĩ có nên nói ra hay không thì giật mình tỉnh ngộ, thầm mắng Dịch Tuân thật là một lão hồ ly, đây là đang bẫy hắn.
- Ngươi lừa ta? Dịch lão, ai, thật không phải ta, sao cả ngươi cũng không tin ta sao?
Diệp Chân nói.
Thấy Diệp Chân liên tiếp phủ nhận, trong mắt Dịch Tuân cũng hiện lên vẻ hồ nghi, sau đó mới gật đầu.
- Không phải ngươi làm, vậy là tốt nhất.
- Mặc dù trong đường người biết ân oán giữa ngươi và Giải Lược người không nhiều, nhưng cũng có mấy vị, ngươi mấy ngày nay tốt nhất ngươi nên khiêm tốn một chút, đừng quá gây cho người ta chú ý.
- Phải biết, một số thời khắc, làm việc là không cần chứng cứ và lý do.
Dịch Tuân giao phó.
Giao phó xong câu nói này, Dịch Tuân mới vội vã rời khỏi Ngũ Phúc Cư, lướt về phương hướng Trường Lâm thương hào, thân hình Lăng Vương Kha lại vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Diệp Chân, híp mắt lại nhìn Diệp Chân.
- Tiểu tử, ngươi họ Diệp? Còn là một Bá Tước? Nhưng được tên vừa rồi xưng là Bá Tước phong hào, chắc hẳn không phải phong hào của một tiểu thế giới bình thường.
- Chỉ có Tước Vị Đại Chu đế quốc sắc phong mới có thể được bọn hắn tán thành?
- Xem ra, tiểu tử ngươi còn có một thân phận khác.
- Tiểu tử khắp nơi bị người ta hận, lại thân mang trọng bảo, người mang cự phú, nếu không nhiều mấy tầng che giấu thân phận sợ là sớm đã bị người nuốt đến xương vụn cũng không thừa?
Diệp Chân thản nhiên thừa nhận.
- Ngươi không có ý định nói cho lão phu?
Lăng Vương Kha hỏi.
- Trước mắt còn không nghĩ tới chuyện đó.
Diệp Chân nói.
Lăng Vương Kha ngậm miệng, lão nhìn chằm chằm Diệp Chân nửa ngày sau đó đột nhiên cười lên ha hả.
- Kỳ quái, mới một ngày rưỡi mà vì sao lão phu nhìn ngươi càng nhìn càng thuận mắt rồi?
- Tiểu tử, hay là lão phu cho ngươi một cơ hội làm cháu rể của lão phu, như thế nào?
Lăng Vương Kha cười hỏi.
- Được. Chỉ cần tiền bối mở miệng, tiểu tử sẽ không chối từ, cần sính lễ gì, lễ nghi gả cưới, phòng cưới, tiểu tử trong vòng ba canh giờ sẽ chuẩn bị kỹ càng, tuyệt không chậm trễ đêm nay vào động phòng.
Diệp Chân cũng cười nói.
Một gương mặt mo Lăng Vương Kha đột ngột đen lại.
- Mấy ngày nay, tiểu tử vẫn như cũ sẽ dùng Huyễn Ảnh Phân Thân ngồi xếp bằng trong tĩnh thất, cũng không cần Thiên Bích thay ta, để Thiên Bích tu luyện mấy ngày.
Ngay khi thân hình Diệp Chân biến mất, thanh âm cũng vang lên, cái này khiến mặt mo đen nhánh của Lăng Vương Kha có chút buông lỏng.
- Coi như tiểu tử ngươi có chút lương tâm.
Nhưng nghe đến câu nói tiếp theo của Diệp Chân, Lăng Vương Kha lại cười không nổi.
- Nhưng lại sắp làm phiền tiền bối thủ hộ Huyễn Ảnh Phân Thân của ta, để cho ta còn có mấy người Thiên Bích có thể thật tốt tu luyện mấy ngày.
Mấy hơi sau, Lăng Vương Kha thở dài một tiếng, vẫn là phân ra một sợi thần niệm, rải đến bốn phương tám hướng tĩnh thất của Diệp Chân.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
....
Chỉ dùng thời gian không đến nửa ngày, chuyện Đại tổng quản Giải Lược của Trường Lâm thương hào bị bắt giết đã có kết quả.
Tất cả mọi người của Trường Lâm thương hào đều bị một vị cường giả tinh tu Thần Thông bí pháp thần hồn bí thuật ảnh hưởng, tu vi cao, làm gợn mộng trên dưới một trăm hơi thở, mấy vị tu vi thấp nhất thậm chí lâm vào gợn mộng không cách nào tự kềm chế.
Kẻ giết người chính là thừa dịp thời gian này lẻn vào Trường Lâm thương hào, lặng yên không một tiếng động bắt đi Đại tổng quản Giải Lược của Trường Lâm Thương Hào.
Nhưng vấn đề là, tu vi Giải Lược chỉ thiếu chút nữa đã đạt đến Đạo Cảnh, cho dù có người ám toán đánh lén thì cũng không cách nào lặng yên không một tiếng động mang hắn đi.
Cuối cùng, Ngũ Tiên Đường trực luân phiên đại đường tôn Tố Trì Đức tự mình ra mặt, cùng với một đám cao thủ tổng bộ Trường Lâm thương hào thương nghị qua đi, cho ra kết luận là —— có cương giả Đạo Cảnh xuất thủ, hơn nữa không chỉ một vị.
Ít nhất hai vị cương giả Đạo Cảnh tận lực nhằm vào Đại tổng quản của Trường Lâm thương hào xuất thủ, cái này chính làm cho người suy nghĩ.
Rất nhanh, đã có người dẫn nguyên nhân đến trên Trường Lâm thương hào, có thể là đối thủ của Trường Lâm thương hào làm.
Trường Lâm thương hào kinh thương vô số năm, bằng hữu, cừu nhân, có oán căn bản không cách nào tính toán, khả năng này cũng rất lớn.
Nhưng chuyện này vẫn như cũ là xảy ra trên địa bàn Ngũ Tiên Đảo.
Cuối cùng, Ngũ Tiên Đảo nhường ra một chút chỗ tốt, giống như tiền thuê cửa hàng và nhà kho của Trường Lâm thương hào, phí thuyền nhập cảng,… trong vòng mười năm miễn trừ hơn phân nửa, chuyện này mới xem như bình ổn lại, Trường Lâm thương hào bắt đầu đi vào điều tra nội bộ.