Chương 1633 Lời Hứa Hẹn Của Lăng Vương Kha.
Sau khi qua một phen nghiên cứu, Diệp Chân phất hiện, thủ pháp luyện chế trong khay bạc hàng nhái quả thật có chút đặc thù, nhưng cũng không rõ ràng, tìm kiếm, vẫn như cũ rất khó.
Muốn tìm ra, cơ hồ khó như mò kim đáy biển.
Nhưng, Diệp Chân lại phát hiện ở sâu trong khay bạc hàng nhái lại hiện có một Minh Tiêu pháp trận được người ẩn giấu khó có thể nhìn ra.
Minh tiêu pháp trận, tại Luyện Khí giới, đại biểu cho thân phận của một Luyện Khí Sư danh tiếng.
Giống như những tiệm dao kéo danh tiếng lâu năm bán ra hàng hóa của cửa hàng nhà mình, vẽ một tiêu ký danh hiệu thống nhất đại biểu cho cửa hàng bọn hắn, ừm, có thể gọi là nhãn hiệu.
Mà minh tiêu pháp trận là tiêu chí độc nhất vô nhị của những Luyện Khí Sư nổi danh có thành tựu, đại biểu cho kiện bảo bối này là tác phẩm của hắn.
- Tìm kiếm theo phương hướng này hẳn là không sai!
- Ngũ Tiên Đường chúng ta vẫn chưa có ghi chép gì về loại minh tiêu pháp trận này, nhưng mà lão phu có thể truy tra một phen cho ngươi.
- Luyện Khí Sư có tư cách và năng lực in minh tiêu pháp trận trong Chư Thiên Vạn Giới này nhiều vô số kể, nhưng tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
- Ta tin chỉ cần bỏ ra chút thời giờ và tinh lực thì sẽ có thể tìm được người này.
Trong tinh xá phủ đệ của Sơn Thần Dịch Tuân, Dịch Tuân đang cẩn thận nghiên cứu minh tiêu pháp trận mà Diệp Chân đưa cho mình.
Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng vấn đề là Diệp Chân thiếu ân tình quá nhiều, thế nào cũng phải trả lại.
Do dự một chút, Diệp Chân hỏi.
- Dịch chấp sự, có cần ta vận dụng sức mạnh nội đường không?
- Chẳng hạn như thanh toán phí dụng?
Dịch Tuân nhìn Diệp Chân với ánh mắt ta biết hết tâm tư của ngươi rồi.
- Tìm kiếm loại minh tiêu pháp trận này cần vận dụng rất nhiều nhân thủ.
- Hiện tại ngươi xác thực là không có tư cách vận dụng nhiều nhân thủ như vậy. Nếu là khách bên ngoài, trừ phi thanh toán một lượng linh thạch lớn, bằng không nhân thủ mà nội đường phát động cho khách hàng sẽ có hạn, thời gian tìm kiếm dài mà cũng không bảo đảm sẽ có kết quả.
- Thanh toán một lượng linh thạch lớn? Cần phải thanh toán bao nhiêu mới bảo đảm có kết quả đồng thời cũng không cần chờ quá lâu?
Diệp Chân cảm thấy, nếu một chuyện có thể giải quyết bằng linh thạch thì tuyệt đối không cần thiết thiếu ân tình.
- Ít nhất là một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Dịch Tuân cười híp mắt nhìn Diệp Chân.
- Đương nhiên, nếu ngươi thật sự muốn làm như thế thì có thể giảm giá một phần.
Diệp Chân cười khổ một tiếng rồi bất đắc dĩ vẫy vẫy tay.
- Được rồi, vậy thì xin làm phiền ngươi.
Sơn Thần Dịch Tuân lộ ra một tia mỉm cười thắng lợi, làm sao hắn không hiểu tâm tư của Diệp Chân được chứ.
Hắn sống nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều, đã sớm biết quan hệ chỉ dựa vào lợi ích thì sẽ không thể lâu dài được.
Quan hệ lâu dài thì chỉ có cảm tình.
Nhưng để cho Diệp Chân có cảm tình với hắn, bất kể là loại nào thì đều rất khó.
Như vậy lùi lại một bước, khiến cho Diệp Chân nợ ơn hắn cũng là một lựa chọn rất tốt.
Vì lẽ đó, hiện tại hắn không sợ Diệp Chân đến tìm, chỉ sợ Diệp Chân không đến làm phiền hắn mà thôi.
- Vậy thì ngày mai lão phu sẽ nhanh chóng an bài xong xuôi. Nếu như thuận lợi thì trong vòng một hai năm sẽ có kết quả, còn nếu thật sự khó tìm thì có khả năng là ba năm rưỡi hoặc bảy, tám năm gì đó, nhưng hẳn là sẽ không quá lâu.
Sơn Thần Dịch Tuân nói.
- Còn nữa, Diệp bá tước à, ngươi đừng nhìn lão phu với ánh mắt như mình bị lừa kia, lão phu sẽ không hố ngươi.
- Trong Ngũ Tiên Đường, thân phận chấp sự của lão phu chỉ có thể lấy danh nghĩa nội vụ phân phó một chuyện trong vòng một năm.
- Đương nhiên, nếu là trực ban chấp sự thì một năm có thể dùng hai lần.
Sơn Thần Dịch Tuân giải thích.
Diệp Chân dám thề với trời, vừa rồi ánh mắt của hắn hoàn toàn không hề có bất kỳ biến hóa nào, cái này tuyệt đối là do lão già Dịch Tuân cố ý nói.
Xem ra lần này hắn nợ ân tình không ít rồi.
- Có cần đích thân lão phu hộ tống ngươi trở lại không?
Dịch Tuân hỏi.
Diệp Chân lắc đầu.
- Không cần.
Rời khỏi phủ đệ của Dịch Tuân, Ngũ Tiên Đường sắp xếp tám vị hộ vệ che chở Diệp Chân từ trên trời xuống dưới đất trở về Ngũ Phúc Cư. Giữa bầu trời mơ hồ hiện ra khí tức của mấy trăm cao thủ Giới Vương Cảnh.
Khi quay lại Ngũ Phúc Cư, trong mắt Diệp Chân hiện lên một tia thất vọng.
Thật ra lần này Diệp Chân đi gặp Sơn Thần Dịch Tuân thỉnh giáo chuyện có quan hệ minh tiêu pháp trận là do hắn đặc biệt sắp xếp.
Nếu không thì Diệp Chân chỉ cần gửi một lá phù tấn, Sơn Thần Dịch Tuân cũng sẽ chạy tới đây trong thời gian ngắn nhất.
Khi xuất phát, Diệp Chân không có mang Lăng Thiên Bích theo, chỉ để Thận Long Nguyên Linh A Sửu dùng Thái Cổ thận khí biến ảo thành Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đi theo sau, mà Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh thật đã bị hắn giấu ở một chỗ khác.
Tất cả là vì để cho tên Phúc công công ra tay.
Một khi hắn ta ra tay thì chắc chắn sẽ có một trận đại chiến cùng với cao thủ đảo Ngũ Tiên.
Mặc dù tới lúc đó thì bên đảo Ngũ Tiên sẽ khắc chế độ chấn động cuộc đại chiến, sẽ không đấu tới ta sống ngươi chết, nhưng mà khiến Phúc công công bị thương thì không thành vấn đề. Kế tiếp thì Lăng Vương Kha sẽ phục kích, Diệp Chân lại nhân cơ hội này thông báo vị trí của kẻ gây chuyện Phúc công công cho đảo Ngũ Tiên.
Như vậy một cường giả Đạo Cảnh như Phúc công công bị giết chết cũng không phải không thể, tệ nhất thì cũng có thể làm cho hắn trọng thương.
Không có mối uy hiếp là Phúc công công thì Diệp Chân làm việc sẽ không cần kiêng dè nhiều như vậy.
Nói thật, so với việc mưu đồ bảo bối có thể tăng thực lực trên diện rộng của Nguyên Hồng Ưng mà Phúc công công nói, còn không bằng mưu đồ chính bản thân Nguyên Hồng Ưng.
Nguyên Hồng Ưng nắm giữ ba Hậu Thiên Linh Bảo, bản thân hắn đã là một cái bảo khố di động rồi.
Nhưng chỉ cần tên Phúc công công kia còn tồn tại thì Diệp Chân muốn có ý đồ với Nguyên Hồng Ưng sẽ rất khó, trên căn bản là không thể.
Đáng tiếc, lúc này Phúc công công nhịn xuống không ra tay, xem ra đã quyết định đợi khi nào Diệp Chân rời khỏi đảo Ngũ Tiên mới động thủ.
Diệp Chân không biết Phúc công công dùng cách nào để lần theo dấu vết của mình, nhưng Diệp Chân rõ ràng mình không thể ở đảo Ngũ Tiên được nữa.
Nếu không đi, sau này có phát sinh biến hóa gì thì Diệp Chân sẽ không thể nắm giữ được.
- Lăng lão tiền bối, vài ngày trước nhờ ngươi cứu viện nên mới đập vỡ viên Huyễn Cực Lưu Kim này, thiếu ngươi ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, hiện tại vãn bối thật sự không thể trả toàn bộ được.
- Nơi này có một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, xin trả trước cho ngươi. Hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm còn lại, ít thì hai ba năm, nhiều thì năm năm thì ta nhất định sẽ trả hết cho ngươi.
Nói xong, Diệp Chân ra lệnh Ma soái phân thân đưa ra linh thạch thu được khi đấu giá chín Linh Hư quả ở đại hội hôm trước.
Một trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm trả lại Lăng Vương Kha, còn số lẻ thì Diệp Chân giữ lại để tiêu dùng.
Lăng Vương Kha tiếp nhận nhẫn trữ vật mà Diệp Chân đưa lên, hắn tùy ý đánh giá một hồi rồi cười nói.
- Bản lĩnh kiếm linh thạch của tiểu tử ngươi rất nhanh.
- Có điều ngươi không cần trả lại hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm kia, cứ coi như đó là chút tâm ý của lão phu, nhớ kỹ, đối đãi với Thiên Bích tốt một chút.
- Nếu như ngươi dám ngược đãi Thiên Bích, hoặc làm Thiên Bích có nguy hiểm nào, tới lúc đó lão phu tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
- Lên trời xuống đất, đạp khắp Chư Thiên Vạn Giới, lão phu cũng sẽ tìm ngươi cho bằng được, lóc xương róc thịt ngươi.
Nói tới câu cuối cùng, trong giọng nói của Lăng Vương Kha lộ ra một sự nghiêm túc, vẻ mặt hung tợn dữ dằn như quỷ.
- Thiên Bích là đồ nhi kiếp trước của ta, cho dù như thế nào thì ta cũng không thể làm cho nàng ấy chịu chết. Nhưng mà vãn bối sẽ không nói những câu lừa mình dối người như là ta còn sống thì Thiên Bích sẽ không chết trước ta.
- Vãn bối sẽ tận lực thành toàn phần tình nghĩa thầy trò kiếp trước.
Cái gọi là diễn kịch phải diễn nguyên bộ, nếu Lăng Vương Kha đã nhận định Diệp Chân có thầy trò tình nghĩa với Lăng Thiên Bích ở kiếp trước, như vậy Diệp Chân cũng sẽ kiên định cho là như thế đồng thời cũng sẽ làm như thế.
Lăng Vương Kha nâng mi mắt lên, hình như không mấy hài lòng với lời bảo đảm của Diệp Chân, nhưng suy đi nghĩ lại thì hắn cảm thấy Diệp Chân nói thật.
- Hi vọng là như vậy. Nếu thật sự gặp hiểm cảnh thì lão phu cho phép ngươi cầu cứu lão phu.