← Quay lại trang sách

Chương 1634 Ngươi Lừa Ta Gạt

Lăng Vương Kha hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Chân, lần nữa quát lên.

- Nhớ kỹ, lão phu đưa ra hứa hẹn này là vì tôn nữ của ta mà không phải bởi vì ngươi!

- Tiền bối yên tâm, một khi có cơ hội thì vãn bối tuyệt đối sẽ sử dụng lời hứa hẹn của ngươi. Còn nữa, vãn bối nhất định sẽ trả lại số linh thạch còn thiếu.

- Chuyện nào ra chuyện nấy, tình nghĩa thầy trò kiếp trước của ta và Thiên Bích không cần ngươi bỏ linh thạch để mua ta chăm sóc Thiên Bích.

Diệp Chân nói.

Lăng Vương Kha lại lộ ra vẻ ngoài ý muốn lần thứ hai. Ngay cả cường giả Đạo Cảnh như hắn cũng đau lòng bỏ ra hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, phải tích góp một thời gian dài mới có được.

Nhưng hắn không ngờ Diệp Chân lại từ chối ý tốt của hắn.

Phần khí độ này và thái độ thẳng thừng của Diệp Chân khiến cho hắn không thoải mái lại đột nhiên làm cho Lăng Vương Kha cảm thấy để Thiên Bích đi theo Diệp Chân hình như cũng không phải quá thiệt thòi.

Người trẻ tuổi như vậy quả thật rất hiếm gặp.

- Hi vọng đây là bản ý của ngươi, lão phu hy vọng ngày mà ngươi sử dụng lời hứa hẹn của lão phu sẽ không bao giờ tới.

Nghe vậy, Lăng Vương Kha thở dài một tiếng rồi liếc nhìn Lăng Thiên Bích đang pha trà bên ngoài tĩnh thất, đột ngột hỏi.

- Khi nào ngươi đi?

Những việc Diệp Chân làm hôm nay, nếu như hắn không nhìn ra Diệp Chân muốn rời khỏi đây thì mấy năm nay sống thật uổng phí.

- Đêm nay!

Diệp Chân đi vô thanh vô tức, nếu không phải hắn phải dẫn Lăng Thiên Bích đi thì chỉ sợ ngay cả Lăng Vương Kha cũng không phát hiện Diệp Chân đi lúc nào.

Cho dù như vậy thì Lăng Vương Kha cũng không biết Diệp Chân rời đi bằng cách nào.

Đối với việc này, ngoại trừ hiếu kỳ thì Lăng Vương Kha cao hứng rất nhiều.

Bởi vì thủ đoạn của Diệp Chân thủ càng cao minh thì cho thấy cháu gái Lăng Thiên Bích của hắn sẽ càng an toàn.

Tám vị cao thủ Ngũ Tiên Đường bảo vệ Diệp Chân ở bên ngoài Ngũ Phúc Cư phải nhờ Lăng Vương Kha nhắc nhở mới tiến vào trong nhà xem xét, phát hiện ngọc giản mà Diệp Chân lưu lại.

Mà khi đó thì Diệp Chân đã rời khỏi được ba canh giờ rồi.

Có ngọc giản đóng dấu thần hồn của Diệp Chân làm chứng, đại biểu Diệp Chân đã thật sự rời đi, như vậy an ninh đặc thù đối với Diệp Chân cũng đã kết thúc.

Khi Sơn Thần Dịch Tuân nhận được tin tức này thì cũng không ngoài ý muốn.

Cái tên Diệp Chân này nếu có thể ngoan ngoãn tiếp nhận bọn họ an bài thì đó mới là chuyện quái lạ.

Khi mà các nhân viên của Ngũ Tiên Đường đi khỏi Ngũ Phúc Cư thì Lăng Vương Kha cũng lặng yên không một tiếng động rời đi.

Cùng một giây, Phúc công công vẫn luôn phân ra một tia thần niệm chú ý động tĩnh của Ngũ Phúc Cư cũng khẽ mở mắt rồi thở dài một tiếng.

Tiếng than nhẹ này đánh thức Nguyên Hồng Ưng đang tu luyện mà hắn đang bảo hộ.

- Phúc công công, có chuyện gì à?

Nguyên Hồng Ưng hỏi.

- Thiếu chủ, lão nô vô năng khiến cho tên tiểu tử kia trốn thoát.

Phúc công công lộ ra vẻ mặt đầy xấu hổ.

- Xem ra tiểu tử kia phát hiện một ít dấu vết, hơn nữa ban ngày hắn còn chủ động rời khỏi Ngũ Phúc Cư, hẳn là thiết kế cạm bẫy dẫn dụ lão nô ra tay.

- May mà lão nô phát hiện tên cường giả Đạo Cảnh không có đi theo bên cạnh hắn cho nên nghi ngờ không có động thủ, nếu không thì lão nô thật sự đã bị hắn ta hố rồi.

- Hơn nữa tiểu tử này sát phạt quả tuyệt, vừa phát hiện dẫn dụ lão nô ra tay không được thì lập tức cao chạy xa bay, hơn nữa còn biến mất lặng yên không một tiếng động, ngay cả thần niệm của lão phu cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Phúc công công nói.

Nghe vậy, Nguyên Hồng Ưng cau mày lại.

- Chẳng lẽ cứ để hắn ta chạy thoát như thế à? Vậy Huyễn Cực lưu tinh làm sao bây giờ?

- Hồ ly bị dọa sợ sẽ chạy mất, rất khó phát hiện hành tung của nó trong thời gian ngắn. Nhưng tiểu tử kia lấy được Huyễn Cực lưu tinh, lần này rời khỏi đây có tám, chín phần là sẽ bí mật đi tìm người luyện chế nó.

- Sau đó hắn sẽ tranh thủ trong thời gian ngắn nhất ôn dưỡng Huyễn Cực lưu tinh thành Hậu Thiên Linh Bảo.

- Đây cũng tính là chuyện tốt, chúng ta không cần phải làm nhiều chuyện phiền toái nữa. Chờ nửa năm sau tới trận chiến đêm trăng tròn thì thiếu chủ có thể trực tiếp cầm thành phẩm mà hắn ta luyện chế xong, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Phúc công công nói.

Nguyên Hồng Ưng chậm rãi gật đầu.

- Ngươi nói đúng, nhưng mà nếu tên Địch Khoát Hải kia đã chạy trốn thì chúng ta cũng nên lên đường đi tới chỗ bảo địa kia thôi.

- Còn chưa tới nửa năm, không những phải bắt được bảo bối nơi đó mà tu vi của ta cũng cần phải tăng lên trên diện rộng.

- Đêm trăng tròn, ta không chỉ muốn thắng mà còn phải thắng một cách nghiền ép. Như vậy mới có thể rửa sạch sỉ nhục, báo mối thù huyết hận!

- Nếu vậy thì hiện tại chúng ta xuất phát đi.Phúc công công nói.

Nguyên Hồng Ưng và Phúc công công tuyệt đối không ngờ được, lúc này Diệp Chân đang ở cách xa vạn dặm giám sát nhất cử nhất động của bọn hắn thông qua thần thông thiên phú của Đại Nhĩ Đóa.

Diệp Chân mưu đồ bảo bối tăng lên chiến lực của Nguyên Hồng Ưng, hơn nữa chỉ khi nào hắn biến mất một cách thần bí thì hai người kia mới chịu buông tha Huyễn Cực lưu tinh trong tay hắn, cho nên Diệp Chân biến mất.

Chỉ cần vận dụng Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn thì biến mất một cách thần bí cũng không phải việc gì khó đối với Diệp Chân.

Vấn đề hiện tại của Diệp Chân là làm thế nào để theo dõi bọn họ!

- Đừng nói bọn hắn sẽ xa xỉ tới mức sử dụng na di trận có thể định vị vị trí của nơi đó nghe?

Sau khi nghe Đại Nhĩ Đóa báo cáo thì Diệp Chân lo lắng nói thầm một câu.

Nếu thật như vậy thì Diệp Chân phí sức khổ tâm lần này coi như công dã tràng, bởi vì nếu là loại tình huống đó thì Diệp Chân căn bản không có biện pháp truy lùng.

- Đại nhân, bọn họ di chuyển, sử dụng Thiên Linh thuyền.

Thanh âm của Đại Nhĩ Đóa khiến cho gánh nặng trong lòng của Diệp Chân được giải tỏa, cũng may không phải loại tình huống xấu nhất.

Chỉ cần thủ đoạn bình thường thì cho dù có nhanh chút, Diệp Chân cũng tin rằng mình có thể đuổi kịp.

Đáng tiếc là thần thông thiên phú của Đại Nhĩ Đóa chỉ có thể đại khái nghe được bọn họ sẽ dùng Thiên Linh thuyền để đi, nhưng Thiên Linh thuyền có cấp bậc cụ thể là gì thì không thể biết được rồi.

- Bọn họ đã lên đường, hướng Đông Nam!

Đại Nhĩ Đóa nói lần nữa.

- Đại nhân, tốc độ của bọn họ không ngừng tăng lên, dự tính là sau nửa canh giờ nữa sẽ rời khỏi phạm vi giám thị thần thông của ta.

Hiện tại phạm vi xa nhất của thần thông thiên phú Đại Nhĩ Đóa là khoảng bốn vạn dặm, lúc này khoảng cách của nhóm Diệp Chân và đám người Nguyên Hồng Ưng là khoảng mười lăm ngàn dặm.

Nói cách khác, nửa giờ nữa là bọn họ có thể bay được một quãng đường hai mươi lăm ngàn dặm, một giờ thì ước chừng là năm vạn dặm.

Tốc độ này đã đạt đến tốc độ cực hạn của cường giả Giới Vương Cảnh cửu trọng.

Mà đây không phải tốc độ mà Diệp Chân và Vân Dực Hổ Vương tiểu miêu có thể đuổi kịp.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Thiên Linh thuyền Vương Cấp mới có thể đuổi theo tốc độ này.

Diệp Chân vừa vặn có một chiếc Thiên Linh thuyền Vương Cấp trong tay, đó là chiến lợi phẩm của Diệp Chân khi hắn trộm ba mươi mốt nhà Vương Hầu Phủ ở Lạc Ấp năm đó. Thứ này vẫn chưa được sử dụng lần nào, hôm nay cuối cùng cũng hữu dụng.

Thần niệm khẽ nhúc nhích, một chiếc thuyền nhỏ lớn chừng bàn tay, linh quang bắn ra bốn phía xuất hiện trong tay Diệp Chân, linh lực truyền vào trong nháy mắt thì thuyền nhỏ từ từ phóng to.

Khi thuyền phóng to chừng mười mét, có thể chứa bốn người hai thú thì Diệp Chân nhảy vào chiếc Thiên Linh thuyền chỉ có Thống soái Đại Chu chỉ huy quân đoàn mấy triệu người mới có thể sử dụng được.

Bốn người hai thú tất nhiên là Diệp Chân, Đại Nhĩ Đóa, Lăng Thiên Bích, Tử Linh cùng với tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng.

Mọi người đương nhiên hiếu kỳ với sự xuất hiện đột ngột của Tử Linh, nhưng mà cho dù có tò mò thì cũng không có người hỏi nhiều.

Linh thạch vừa được ném vào khoang linh thạch thì chiếc thuyền nháy mắt đã hóa thành một vệt sáng biến mất ở chân trời.

Tốc độ của Thiên Linh thuyền Vương Cấp nhanh chóng tăng lên.