Chương 1638 Liệu Sự Như Thần
Thiếu chủ, chúng ta bây giờ đi là đến một Tiểu Thế Giới không có bất cứ liên hệ nào với bất kỳ một Tiểu Thế Giới nào bên trong chư thiên vạn giới.
- Nơi đó có vật liệu trợ giúp thiếu chủ tăng lên chiến lực, cũng là mục đích chuyến này của chúng ta.
- Đồng thời, nếu như tương lai thiếu chủ có thể làm cho chủ thượng hài lòng, nơi đó sẽ trở thành đất phong của thiếu chủ.
Không đợi Nguyên Hồng Ưng hỏi, Phúc công công lại lần nữa lên tiếng.
- Đây không phải là đất phong trên ý nghĩa bình thường.
- Đến lúc đó, Thiểu chủ sẽ là Chúa tể chân chính của Tiểu Thế Giới này, hết thảy bên trong Tiểu Thế Giới đều thuộc về thiếu chủ.
- Vô luận là thổ địa, yêu thú, đủ loại thiên tài địa bảo nơi đó, thậm chí chính là mấy chục tỉ con dân trăm họ ở chỗ đó cũng sẽ phụng thiếu chủ làm Chúa tể.
- Đương nhiên, muốn trở thành Chúa tể nơi đó, điều kiện tiên quyết là Thiểu chủ phải làm cho chủ thượng hài lòng. Bất quá, nhìn trước mắt, không cần thời gian quá lâu, thiếu chủ sẽ trở thành Chúa tể.
Phúc công công nói.
- Chúa tể!
- Chúa tể từ tinh thần đến hết thảy!
Nỉ non một tiếng, ánh mắt Nguyên Hồng Ưng lộ ra vẻ hướng tới.
Hắn có kiến thức uyên thâm tự nhiên biết những lời Phúc công công nói rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Những lời này, không có chút nào che giấu lọt vào trong tai Đại Nhĩ Đóa, sau đó lại được Đại Nhĩ Đóa đưa vào trong đầu Diệp Chân không kém một chữ.
Nhưng vấn đề là, Nguyên Hồng Ưng có kiến thức uyên thâm, có thể nghe hiểu, nhưng Diệp Chân lại nghe có chút không rõ.
- Hoàn toàn trở thành Chúa tể một Tiểu Thế Giới, Chúa tể từ vật chất đến về tinh thần, đại biểu lấy cái gì?
Diệp Chân nhìn qua Tử Linh đang ngồi cỡi trên người Vân Dực Hổ Vương, hỏi.
- Chúa tể từ vật chất đến tinh thần, cũng chỉ đại biểu lấy một chữ.
Tử Linh nói.
- Chữ nào?
- Thần!
- Thần?
- Ngươi chỉ những thần linh tồn tại với dòng sông lịch sử hoặc Thần Miếu cung phụng sao?
Diệp Chân lần nữa không hiểu hỏi.
- Coi là vậy đi, nhưng Chúa tể loại này lại xưng được là thần linh sống!
Nói xong, Tử Linh khó chịu phất phất tay.
- Loại chuyện này, cách ngươi còn quá mức xa xôi, ngươi cũng không cần biết quá nhiều, chuyên tâm chỉ huy, có thể xuất hiện rủi ro.
- Ta cho ngươi biết, nếu thật gây ra rủi ro, chính là ta cũng không che chở được ngươi, đến lúc đó, toàn bộ chúng ta đều xong đời.
Diệp Chân trầm mặc một chút, nhưng trong lòng lại đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Chúa tể từ vật chất đến tinh thần, loại chuyện này, tựa hồ hắn cũng đã làm một chút ở Chân Huyền Đại Lục.
Nghe Tử Linh nói huyền ảo như vậy, tựa hồ chuyện này có rất nhiều chỗ tốt.
Diệp Chân thấy, lần kế tiếp quay về Chân Huyền Đại Lục, có thể làm chuyện này càng triệt để hơn một chút.
Đây là ngày thứ nhất đám người Diệp Chân tiến vào Hỗn Độn hư không, quả như Tử Linh nói, lúc Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu thi triển ra thiên phú thần thông Phá Hư kia, lại không dính vào chút Hỗn Độn linh lực nào, có thể vô căn cứ phá vỡ một con đường ở trong Hỗn Độn hư không, ngay lập tức thông qua.
Nhưng gặp phải những nơi bởi vì một ít biến hóa mà dẫn đến Hỗn Độn linh lực hỗn loạn tiểu Miêu muốn kéo dài Phá Hư sẽ phi thường khó khăn.
Lúc này, tác dụng của Cửu Đầu Trùng sẽ thể hiện ra ngoài.
Luôn có thể trước thời hạn cảm ứng được sóng linh lực Hỗn Độn phía trước, dẫn dắt tiểu Miêu hướng đến nơi Hỗn Độn linh lực bình tĩnh để tiến tới.
Hỗn Độn hư không cũng không giống như nơi khác, nơi trước một giây còn vô cùng bình tĩnh, trong nháy mắt tiếp theo đã gợn sóng trập trùng.
Dưới tình huống này, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng phối hợp phải vô cùng mấu chốt.
Bất quá, ngươi hi vọng nào hai gia khỏa này thân mật vô gian trao đổi phối hợp, đó chính là nghĩ hơi nhiều.
Cuối cùng, hay lại do Diệp Chân xuất thủ, làm cầu nối giữa hai gia khỏa, cẩn thận từng li từng tí đi trước ở trong Hỗn Độn hư không.
Phàm là xuất hiện mỗi một biến hóa cũng để cho bước tiến của tiểu Miêu ở trong Hỗn Độn hư không khá chậm, may mắn là, tiến độ đi tới của Phúc công công ở trong Hỗn Độn hư không cũng không nhanh.
Bằng không, có thể đuổi theo hay không cũng sẽ trở thành một vấn đề lớn.
Lúc này, Cửu Đầu Trùng ngồi ở cổ Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, cẩn thận cảm ứng Hỗn Độn linh lực biến hóa tứ phương, Tử Linh ngồi ở phía sau, quanh thân ẩn có kiếm quang bộc phát.
Một khi có biến, bị cuốn vào trong những Hỗn Độn sóng linh lực nhỏ nhẹ, Tử Linh sẽ trở thành thủ đoạn mọi người dùng để cứu mạng.
Nếu so sánh lại, Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên lại trở nên bình thường rất nhiều.
Ủy khuất duy nhất chính là Lăng Thiên Bích, trực tiếp bị Diệp Chân thu vào trong túi Linh Thú, thật sự là sợ xuất hiện ngoài ý muốn.
Dọc theo con đường này, Phúc công công không ngừng chỉ điểm Nguyên Hồng Ưng, nhưng bởi vì Đại Nhĩ Đóa chuyển thuật nguyên thoại cũng tương đương với không ngừng chỉ điểm cho Diệp Chân tất cả kiến thức.
Để cho Diệp Chân có hiểu biết nhất định đối với cái Hỗn Độn hư không vô cùng lộng lẫy xung quanh, biết như thế nào ghi nhớ Tinh Lộ, xác định vị trí Tinh Thần, biết thêm nhiều Hỗn Độn hư không bí văn.
Chuyện này, chỉ sợ Phúc công công nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Nếu Phúc công công biết hắn chỉ điểm Nguyên Hồng Ưng sẽ nhân tiện chỉ luôn cả Địch Khoát Hải mà Nguyên Hồng Ưng muốn giết chết, sợ rằng cũng sẽ hối hận xanh ruột.
Loại tình huống này chỉ kéo dài tám ngày.
Khi đi ngang qua một đoàn tinh vân ánh sao lóng lánh, Phúc công công liền ôm hai người khác tiến vào, khí tức không bao lâu đã biến mất.
Không chút do dự, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu cũng đi theo vào, sau khi đi vào tinh vân, nhưng có chút mộng.
Bởi vì trong tinh vân, tràn đầy các loại hạt tán ra ánh sáng nhạt giống như Tinh Thần, mà Phúc công công thì hư không tiêu thất.
Nếu người bình thường theo tới nơi này bị mất dấu, ở bên trong hư hư thực thực ánh sao Tiểu Thế Giới nơi này có tới mấy triệu viên, muốn tìm ra từng cái, vậy phải tìm tới năm trâu tháng ngựa.
Nhưng Diệp Chân lại có Đại Nhĩ Đóa ở bên cạnh.
Lỗ tai Đại Nhĩ Đóa đang nhanh chóng rung rung, giống như muốn nghe lấy cái gì đó.
Trong lúc bất chợt, lỗ tai Đại Nhĩ Đóa run lên bần bật.
- Đại nhân, là hướng kia, vừa rồi nơi đó có chấn động rất nhỏ nhẹ, hẳn là âm thanh do bọn họ phá vỡ hư không bích lũy.
- Đúng, đi về bên phía trái, xa hơn...
- Một bên sau đám vẫn thạch kia, trước vòng qua một khu vực có Hỗn Độn phong bạo, từ phía dưới đám vẫn thạch, ừm, chính là chỗ đó, trực tiếp đi xuyên qua.
Dưới sự chỉ huy của Đại Nhĩ Đóa, ước chừng vòng một khắc công phu, một viên Tinh Thần lóe lên ánh sao tán phát ra ánh sáng màu xanh nhạt liền xuất hiện ở trước mắt.
Đây chính là Tiểu Thế Giới mà Phúc công công nói, nó không có bất kỳ không gian liên lạc gì với chư thiên vạn giới, thật đúng là ẩn núp rất sâu!
Diệp Chân khen ngợi từ trong thâm tâm.
- Thiếu chủ, bởi vì không gian bích lũy, ta cũng vô pháp truy lùng Phúc công công, muốn theo đuổi truy tung bọn họ, chúng ta nên sớm phá vỡ không gian bích lũy, tiến vào Tiểu Thế Giới trước mắt, ta mới có thể lần nữa truy lùng đến hắn.
- Hơn nữa, nếu thời gian càng kéo dài, khoảng cách quá xa, chỉ sợ thuộc hạ cũng sẽ truy lùng không được.
Nhìn Tiểu Thế Giới lộng lẫy trước mắt, Đại Nhĩ Đóa lên tiếng.
Nghe vậy, không đợi Diệp Chân hạ lệnh, kiếm khí quanh thân Tử Linh tăng vọt, định phá không gian bích lũy này.
- Chậm đã!
Trong lúc bất chợt, Diệp Chân quát lên một tiếng.
- Tử Linh, lúc ngươi gặp phải nguy hiểm, có cái loại dự cảm đến nguy hiểm, có linh cảm, cảm giác gì hay không?
Diệp Chân đột nhiên hỏi.
- Cái này không có.
Tử Linh lắc đầu một cái.
Lăng Thiên Bích vừa được thả ra không bao lâu xen vào nói.
- Loại cảm giác này, ta ngược lại từng có nhiều lần.
- Đó là một loại cảm giác rất huyền diệu, cũng không phải hoàn toàn cảm ứng được nguy hiểm, chính là trong lòng chung quy quanh quẩn một loại gấp gáp không hiểu nổi.
- Thiên Bích, ngươi thấy, chúng ta theo dõi cường giả Đạo Cảnh như Phúc công công lâu như vậy, hắn sẽ có linh cảm nguy hiểm này hay không?
Diệp Chân hỏi.
Lăng Thiên Bích không dám khẳng định, Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh thì đột nhiên nói.
- Đại nhân, người nói trên đường chúng ta theo dõi, Phúc công công kia ba phen mấy bận cực kỳ đột ngột kiểm tra tình huống xung quanh, có phải trong lòng đã có loại cảm giác này hay không, nên tìm nguồn gốc của sự nguy hiểm.
Vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Chân biến đổi, chợt đánh Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu một cái, nói nhanh.
- Đi mau, chúng ta nhanh rời khỏi nơi đây, đi vòng qua mảnh nhỏ tinh vân phía sau lưng kia.
Diệp Chân quyết đoán ra lệnh.