← Quay lại trang sách

Chương 1640 Hỗn Độn Tai Ách

Bọn họ đã sớm ngốc qua nhiều lần trong túi Linh Thú, ngoại trừ hơi tối ra, cũng chẳng có gì khác, hai người đi chui vào, Cửu Đầu Trùng và tiểu Miêu cũng chui vào.

Quang hoa chợt lóe, túi Linh Thú hư không tiêu thất.

Diệp Chân đã thu nó vào trong Thận Long Châu, trong Thận Long Châu có Giới Tử Không Gian có thể cất giữ đồ vật như nhẫn trữ vật, đây cũng là một trong những chỗ thần kỳ khác người của bảo bối này.

Trong nháy mắt tiếp theo, Tử Linh hóa thành một đạo kiếm quang độn vào trong cơ thể Diệp Chân, đồng thời đầu vai Diệp Chân thoáng một cái, cả người cũng hư không tiêu thất.

Tính toán Phúc công Công và Nguyên Hồng Ưng lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc ra ta, có thể chiếm được tiện nghi hay không thì phải nhìn hiện tại.

Thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn mặc dù bí mật nhưng tốc độ cũng không nhanh, khoảng cách hơn một vạn dặm, Diệp Chân độn hành nửa giờ mới chạy tới.

Lúc Diệp Chân đang rầu làm sao tìm được hành tung mấy người Nguyên Hồng Ưng lại thấy được Mao ma ma một mực hầu hạ Nguyên Hồng Ưng.

Lúc này Mao ma ma đang lộ vẻ mặt mong đợi đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn vân hải (vân hải) cao cao đối diện.

Thấy một màn như vậy, Diệp Chân lập tức có suy đoán, Nguyên Hồng Ưng và Phúc công công mười phần thì có tám chín phần đang ở trong vân hải.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân lặng yên không một tiếng động trốn vào vân hải.

Chớp mắt trốn vào vân hải, Diệp Chân liền kinh hãi.

Tiếng lôi oanh trầm muộn vang vọng lập tức liền từ bốn phương tám hướng xuyên vào rồi trong tai Diệp Chân, không lạ gì khi thiên phú thần thông Đại Nhĩ Đóa không hữu hiệu ở chỗ này.

Ở chỗ này, cho dù đứng ở đối diện cũng nghe không rõ đối phương nói chuyện.

Rất nhanh, Diệp Chân phát hiện vân hải chỗ này không tầm thường.

Đây căn bản không phải vân hải gì, mà trong hư không đang không ngừng rung động, bởi vì ánh sáng khúc xạ mà tạo thành một mảng quang hoa lớn rất mông lung.

m thanh trầm muộn như tiếng sấm kia chính là âm thanh do hư không không ngừng vặn vẹo rung động tạo thành.

- Tại sao có thể có nơi đây…

Đang lúc lẩm bẩm nghi hoặc, Diệp Chân cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, ở nơi như thế này, cho dù Diệp Chân có Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn cũng vô cùng nguy hiểm.

Nếu không cẩn thận bị hư không vặn vẹo cuốn vào, lực lượng đè éo cực đại của hư không đủ để cho Diệp Chân tan xương nát thịt.

Diệp Chân không biết trong này ẩn núp thiên tài địa bảo gì, nhưng loáng thoáng đoán được Nguyên Hồng Ưng tới nơi này tu luyện cái gì.

Khẳng định có quan hệ với không gian thần thông.

Nơi này hư không đang không ngừng rung động vặn vẹo hàm chứa rất nhiều Không Gian lực lượng, không gian thần thông của Nguyên Hồng Ưng hiện tại đang sử dụng đã quá cường hãn.

Nếu lần nữa tăng cường, Diệp Chân không biết sẽ đạt đến trình độ nào.

Nhưng Diệp Chân dám khẳng định, đêm trăng tròn năm tháng sau đánh một trận chiến, gặp hắn sẽ vô cùng chật vật!.

Thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá. (*)

[* Võ công thiên hạ, tất cả đều có thể phá, chỉ có tốc độ nhanh là không thể phá]

Chí lý câu này vẫn còn tồn tại đến cảnh giới của hắn.

Khi võ đạo đạt đến tới trình độ nhất định, đạt tới bình cảnh nhất định, nhìn qua, về phương diện tốc độ lại cũng không thể nào tăng lên.

Nhưng thật ra, chữ 'Nhanh' này đã chuyển tới phương diện không gian thần thông.

Nếu không gian thần thông cao minh tới trình độ nhất định, Diệp Chân đối chiến cùng đối phương, Diệp Chân sợ rằng ngay cả cái bóng của địch nhân ở đâu cũng không tìm thấy.

Đây cơ hồ cũng là nguyên nhân toàn bộ võ giả cũng sẽ tu tập một môn không gian thần thông.

Thời điểm không thể hoàn toàn dẫn trước đối thủ ở phương diện không gian thần thông, nhưng không thể ngay cả bóng dáng đối thủ ở đâu cũng không tìm tới.

- Ồ, bọn họ ở nơi nào?

Chớp mắt khi tản ra thần niệm dò tìm tung tích Nguyên Hồng Ưng, Diệp Chân đã cẩn thận đem thần niệm co rúc lại, thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Độn Pháp phi đến gần, đồng thời cũng bắt đầu thu liễm khí tức của mình hết sức.

Để tránh bị Phúc công công cảm ứng được.

Nhưng rất nhanh, Diệp Chân liền thất vọng.

Bởi vì không gian nơi này vặn vẹo chấn động nổ vang như lôi âm, Nguyên Hồng Ưng và Phúc công công nói chuyện với nhau đều dùng thần hồn truyền âm trao đổi.

Thần hồn truyền âm, cho dù Diệp Chân đứng gần trong gang tấc cũng không cách nào nghe được.

Điều này làm cho Diệp Chân vô cùng sầu não, chỉ có thể nhìn Phúc công công không ngừng giảng dạy cái gì đó, mà Nguyên Hồng Ưng đang không ngừng gật đầu.

Theo Phúc công công không ngừng giao phó, thần tình trên mặt Nguyên Hồng Ưng càng ngày càng ngưng trọng.

Mấy hơi sau, Long Hồn Chiến Khải xuất hiện ở ngoài thân Nguyên Hồng Ưng, linh lực bắt đầu áp súc.

Cơ hồ là đồng thời, một đạo linh lực vô cùng hùng hồn hữu nhược thiên hà từ trong cơ thể Phúc công công xông ra, giống như cửu thiên hà khuynh tiết xuống, linh lực vô cùng bàng bạc tràn ngập hướng về hư không vân hải.

Toàn bộ hư không vân hải bị lực lượng Phúc công công trấn áp xuống, không gian vặn vẹo cùng tần số chấn động biến hóa càng ngày càng thấp, hầu như gần với biến mất.

Từng đạo bạch quang mắt trần cũng có thể thấy bắt đầu tụ tập hướng vào chỗ sâu nhất vân hải.

Cũng ngay tại giây phút này, Nguyên Hồng Ưng chợt gầm nhẹ một tiếng, đánh về phía bạch quang tập hợp sâu trong vân hải.

Trong lòng Diệp Chân hơi động, thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Độn Pháp đi theo.

Chỗ tốt, chỉ có thể dành cho Nguyên Hồng Ưng, hắn chỉ cần đi theo Nguyên Hồng Ưng là được.

Nguyên Hồng Ưng xông thẳng trực tiếp sâu vào trong đám bạch sắc tụ tập trong vân hải, Diệp Chân cũng thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, lặng yên không một tiếng động đi theo.

Dù độn hành vào nơi có mặt Ngũ Hành linh lực, Diệp Chân vẫn có thể cảm nhận được vô số áp lực như núi trên đỉnh đầu.

Lúc này, Phúc công công đang toàn lực thúc giục linh lực trấn áp xuống bốn phương vân hải, Phúc công công hẳn là dùng bí pháp nào đó để giúp đỡ Nguyên Hồng Ưng tìm kiếm bảo bối trốn sâu trong vân hải.

Khi Phúc công công trấn áp xuống, bạch quang càng ngày càng nhiều bay về phía vân hải, Nguyên Hồng Ưng cũng từ từ đến gần nơi hội tụ bạch quang sâu nhất trong vân hải, cẩn thận từng li từng tí thúc giục Long Hồn Chiến Khải, chui vào.

Ngay tức khắc, Diệp Chân cũng đồng thời chui đến sau lưng Nguyên Hồng Ưng, một đầu đâm vào giữa bạch quang này.

Chớp mắt chui vào, trước mắt đã tràn ngập bị bạch quang làm chói mắt.

Trước mặt Nguyên Hồng Ưng, một đoàn bạch quang đang không ngừng luật động, giống như đang hô hấp.

Mỗi một lần luật động, đều có từng đạo bạch quang bay ra, tản ra hướng bốn phương tám hướng.

Nơi những bạch quang kia tản ra, không gian sẽ bắt đầu rung động, sau một canh giờ, khi mấy đạo bạch quang đã hội tụ đến, không gian nơi ấy sẽ bắt đầu vặn vẹo, tiếng lôi oanh vang lên.

Tràn ngập khắp nơi trong vân hải, hơn nữa, bạch quang làm cho không gian ở Vân hải vặn vẹo rung động chính là do những bạch quang này tóe ra.

Nhưng, lúc này tình hình lại có biến hóa.

Khi Phúc công công cưỡng ép trấn áp xuống, bạch quang kia tản ra hướng bốn phương tám hướng chưa tiêu tan, từng đạo như giang hà chảy ngược tụ vào trong bạch quang.

Khi lực lượng của Phúc công công trấn áp xuống, những hào quang vừa mới bắn ra tới kia còn chưa bắn được bao xa cũng bị lực lượng của Phúc công công bức trờ về.

Tự nhiên làm theo, những bạch quang kia bị bức đảo trở về đã sáp nhập vào trong đám bạch quang kia, ngược lại làm bạch quang kia lớn mạnh thêm mấy phần.

Cùng một giây, bạch quang trôi lơ lửng ở nơi của Nguyên Hồng Ưng, quanh thân trong lúc bất chợt dâng lên bàng bạc thần hồn lực lượng, một đạo tam sắc Tiên Thiên Hồn quang hoa dùng mắt trần cũng có thể thấy lấy một tư thái cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào trong bạch quang.

- Đây là vật gì?

- Nguyên Hồng Ưng đang muốn thu bảo bối này?

Nhìn một màn này, Diệp Chân đột nhiên hỏi.

Đương nhiên là đang hỏi trong Linh Phủ, không phải thật lên tiếng hỏi.

Diệp Chân rất rõ chuyến này của hắn, dù thế nào, cũng phải ngăn cản Nguyên Hồng Ưng lớn mạnh thực lực, dĩ nhiên, nếu có thể có cơ hội, nhất định sẽ lấy chỗ tốt từ trong ấy.

Nhưng quan sát tình huống trước mắt, Diệp Chân muốn lấy được cơ hội chỗ tốt, phi thường mong manh, vô cùng ít ỏi.

Phúc công công là cường giả Đạo Cảnh đang trên đỉnh Vân hải mấy vạn mét, Diệp Chân muốn gian lận dưới mí mắt hắn, tuyệt đối không thể nào.

- Nếu vật này ta không nhìn lầm, hẳn là Tiên Thiên Lục Không.

- Tại sao lại là Tiên Thiên?

- Với kiến thức của ta, nếu không phải Tiên Thiên Lục Không Hào Quang, đại gia ta véo xuống cái đầu cho ngươi để làm cầu đá.

- Loại kỳ vật này, cần ít nhất khảo nghiệm năng lực tinh thần, nhãn lực, nếu ngươi không biết, sẽ phải giả bộ.

- Ngươi nhìn món đồ chơi này một chút, nếu thật là Tiên Thiên Lục Không Hào Quang, làm sao lại để cho tiểu tử này tới thu, những tồn tại Đạo Cảnh kia thấy Tiên Thiên Lục Không Hào Quang sợ là đều phải tranh giành đánh vỡ đầu.