Chương 1641 Nhất Cử Lưỡng Tiện (1)
Thận Long Nguyên Linh A Sửu vội vàng biểu hiện ra vẻ hiểu biết của bản thân, Tử Linh lại đang chòng chọc nhìn tràn đầy khinh bỉ, không thèm quan tâm, nó chợt ngậm miệng lại.
Bởi vì nó thấy, một vệt kiếm ý kinh khủng đã bắt đầu uẩn dục trong linh phủ Diệp Chân.
- Ngươi dám nói thêm một tiếng đại gia, bây giờ ngươi tin lão nương hay không, có tin lão nương ta véo cái đầu của ngươi xuống?
m thanh âm sâm sâm của Tử Linh vang lên.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu này không cốt khí, vừa nghe được câu này, trước tiên đã im lặng.
Chỉ cần nó trở lại trong Thận Long châu, Tử Linh sẽ không có biện pháp uy hiếp nó.
- Nói cho đúng, bạch quang này hẳn là Tiên Thiên Lục Không Hào Quang mới thành hình, chẳng qua chỉ là một đạo mới thành hình nhưng đây là Tiên Thiên Lục Không Hào Quang mấy ngàn năm. Loại kỳ vật này, trải qua mấy ngàn năm, không có gì khác biệt với hài tử mới chào đời ở Nhân Tộc.
- Tiên Thiên Lục Không Hào Quang dưới tình huống không bị người quấy rầy, trong hoàn cảnh đặc biệt trước mắt đã hoài thai ít nhất mười vạn năm, sẽ tạo ra Lục Vô Nguyên Linh, sinh ra linh trí.
- Nếu là Lục Vô Nguyên Linh, sau khi rời đi nơi này, dựa vào thiên phú bản năng, du đãng khắp nơi trong Hỗn Độn hư không, nó có thể tích lũy được năng lực khắp nơi, có khả năng cũng sẽ hấp thu được một chút linh tính Tiên Thiên.
- Có lẽ vài vạn năm, có lẽ mấy triệu năm, tên này sẽ lên cấp trở thành Tiên Thiên Lục Không Hào Quang trong Hỗn Độn nơi nào đó, trở thành Hỗn Độn tai ách!
- Bốn chữ Hỗn Độn tai ách này để cho Diệp Chân có chút không hiểu.
- À ta, thiên phú năng lực của tên này là phá vỡ không gian, một khi nó trở thành Tiên Thiên Lục Không Hào Quang, những nơi đi qua, hư không vỡ tan tành, vạn linh đảo huyền, Hồng Hoang Đại Lục là Chúa thế giới đều không thể thoát khỏi vận xui này.
- Điểm chết người là, một khi tên này lên cấp trở thành Tiên Thiên Lục Không Hào Quang sẽ biến hóa trơn nhẵn có thể dễ dàng thoát khỏi bàn tay, dù là Tạo Hóa Thần Nhân cũng không cách nào bắt sống được nó.
- Ở thời kỳ Thái cổ, món đồ chơi này còn được gọi là Hỗn Độn tai ách.
Nói tới chỗ này, âm thanh của Tử Linh dừng lại.
- Đây chính là nguyên nhân lúc đó ta bảo người đến gần Tiên Thiên Lục Không Hào Quang đang tiếp tục lớn lên mà không để cho Nguyên Hồng Ưng tới khống chế luyện hóa.
- Bởi vì Tiên Thiên Lục Không Hào Quang này một khi tạo ra Nguyên Linh, linh trí của mình, sẽ xuất quỷ nhập thần, đừng nói Đạo Cảnh, dù Tạo Hóa Thần Nhân cũng không dám chắc sẽ vây khốn được.
- Thà lấy vỏ tre không có gì, còn hơn bỏ công vô ích, tiện nghi cho người khác.
Tử Linh nói.
- Theo như ngươi nói, món đồ chơi này rất lợi hại!
Lông mày của Diệp Chân giương lên.
- Lục Không Hào Quang này, một khi cường đại đến tạo ra Nguyên Linh, hoàn toàn nắm giữ linh trí, sẽ biến hóa vô cùng hoạt lưu, cõi đời này cơ hồ không có bao nhiêu phương thức và không gian có thể vây khốn nó.
- Chờ sau khi nó tiến hóa thành Tiên Thiên Lục Không Hào Quang, mới có thể biến hóa vô cùng kinh khủng.
- Về phần trước mắt, tác dụng chỉ có một, chính là có thể tăng lên uy lực na di thần thông trên diện rộng trong hư không, năng lực nó phá vỡ hư không có thể để cho tốc độ na di trong hư không tăng lên bội số thậm chí tăng lên mười lần, đạt tới một mức độ cực kinh người.
Nói đơn giản, nếu để cho Nguyên Hồng Ưng này luyện hóa được Lục Vô Hào Quang, như vậy hắn có thể tăng lên hư không na di Thông Thần Ưng Tung, ít nhất sẽ tăng lên gấp ba thậm chí hơn gấp năm lần, tốc độ na di trong hư không có thể sánh bằng với Đạo Cảnh cường giả, thậm chí sẽ nhanh hơn một chút.
- Về phần ngươi, cho dù có Kiếm Tâm Thông Minh có thể cảm ứng được sóng sức mạnh Thần Ưng Tung Vô của hắn nhưng ngay khi ngươi dùng công phu này cảm ứng, hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, Kiếm Tuyệt trong tay có thể thời gian ngắn chém hai nhát lên cổ ngươi.
Diệp Chân nghe vậy rất bất ngờ.
- Lợi hại như vậy?
- Theo như ngươi nói, nếu hắn có được Lục Vô Hào Quang, há chẳng phải vô địch đồng cấp, thậm chí chém chết cường giả Giới Vương cảnh cũng như bổ dưa thái rau.
Nhìn Diệp Chân kinh ngạc, Tử Linh nghiêm túc nói.
- Không phải như bổ dưa thái rau, nếu kết hợp với chuôi Thanh Minh Tiên Kiếm là Hậu Thiên Linh Bảo, thực sự là bổ dưa thái rau.
- Cho tới cường giả Giới Vương cảnh, đầu của bọn họ, cũng đã bay lên bầu trời. Trừ phi cổ của bọn họ cứng hơn so với Thanh Minh Tiên Kiếm cấp bậc Hậu Thiên Linh Bảo kia!
- Ngươi nên biết, ‘Thiên hạ võ công, Duy Khoái Bất Phá’.
- Lợi hại như vậy?
Diệp Chân lộ ra thất sắc cả kinh.
- Nếu để cho hắn có được, trận chiến đêm trăng tròn kia, ta chắn chắc sẽ thua không nghi ngờ…
- Cũng không nhất định, chỉ cần ngươi làm con rùa co đầu rút cổ ở trong Trọng Kiếm Cương mà ta bày ra, nó sẽ không gây thương tổn được ngươi.
- Trước khi lực lượng của ta tiêu hao đến một thành, ngươi sẽ an toàn.
Tử Linh nói.
- Trước một thành, có ý gì?
Diệp Chân nhạy cảm bắt được trọng điểm trong giọng nói Tử Linh.
- Đương nhiên là chạy trốn, lưu lại một thành lực lượng, trước khi ngươi chết, chạy thoát thân.
Tử Linh nói.
- Ngươi!
Sau khi Diệp Chân nghẹn lời, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nguyên Hồng Ưng đang bắt đầu thu phục luyện Lục Không Hào Quang, nói.
- Nhất định phải ngăn cản hắn.
- Ngăn cản?
- Ngươi lấy cái gì ngăn cản hắn?
Diệp Chân vừa mới đưa ra quyết định, Tử Linh đã trở mặt, hung hăng dội cho Diệp Chân một chậu nước lạnh.
- Ngươi dự định đánh gãy hắn luyện hóa khống chế đoàn Lục Không Hào Quang? Hay có ý định giết Nguyên Hồng Ưng?
- Giết Nguyên Hồng Ưng? Tuyệt đối không có khả năng!
Diệp Chân lắc lắc đầu, Nguyên Hồng Ưng nắm giữ ba món Hậu Thiên Linh Bảo, còn có Hậu Thiên Linh Bảo phòng ngự, muốn giết chết hắn, căn bản không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Nếu cho Diệp Chân một khắc đồng hồ, trong tình huống tập kích, nói không chắc có khả năng thủ tiêu Nguyên Hồng Ưng.
Nhưng vấn đề là, cường giả Đạo cảnh Phúc công công đang quan sát trên đỉnh đầu.
Đừng nói một khắc đồng hồ, chỉ cần bên này xảy ra chuyện, khí tức có bất cứ dị động gì, trong một hô hấp, Phúc công công đã có thể giết tới.
Thủ tiêu Nguyên Hồng Ưng không được, như vậy chỉ có thể tìm cách đánh gãy Nguyên Hồng Ưng luyện hóa khống chế đoàn Lục Không Hào Quang, đây là phương pháp duy nhất ngăn cản Nguyên Hồng Ưng.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới bay lên, Diệp Chân đã nở nụ cười khổ.
Diệp Chân đã hiểu lời của Tử Linh vừa mới nói.
Phương pháp có thể ngăn cản Nguyên Hồng Ưng luyện hóa đoàn Lục Không Hào Quang này chỉ có giết chết Nguyên Hồng Ưng.
Cho tới phương pháp đánh gãy Nguyên Hồng Ưng luyện hóa khống chế đoàn Lục Không Hào Quang, căn bản không có bất cứ ý nghĩa thực tế gì.
Dù động tác của Diệp Chân lặng yên đánh gãy Nguyên Hồng Ưng luyện hóa đoàn Lục Không Hào Quang, nhưng vấn đề là, đoàn Lục Không Hào Quang sẽ không tiêu tan, nó vẫn ở đó.
Chỉ cần Phúc công công một lần nữa trấn áp một lần, sẽ lại hội tụ xuất hiện, Nguyên Hồng Ưng vẫn có thể tiếp tục luyện hóa khống chế.
Cho tới lại một lần nữa đánh gãy, Diệp Chân hắn có thể ra tay đánh gãy Nguyên Hồng Ưng một lần, nhưng Phúc công công sẽ không cho hắn có cơ hội đánh gãy lần thứ hai.
- Diệp tiểu tử, tình huống hiện nay như thế, ngươi không có lựa chọn khác, ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Hồng Ưng luyện hóa thu lấy Lục Không Hào Quang.
- Hết cách rồi, có vị cường giả Đạo cảnh kia trên đỉnh đầu, dù ngươi dùng bất kỳ thủ đoạn gì, đều chỉ có thể như người bị muỗi hút máu.
- Kết cục, chỉ có thể là bị đập chết!
Tử Linh bất đắc dĩ nói.
- Không được.
Diệp Chân lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
- Theo lời ngươi nói, nếu hắn thu thật sự thu và khống chế Lục Không Hào Quang, mấy tháng sau, trận chiến đêm trăng tròn đó, ta ngoại trừ làm con rùa đen rút đầu, cũng không còn bất cứ lựa chọn gì.
- Hơn nữa, chính là làm con rùa đen rút đầu, cũng hết cách rồi, vì bọn họ sẽ tìm tới Độc Long đảo.
- Xác thực như vậy, ngươi giết không được Nguyên Hồng Ưng, Lục Không Hào Quang cũng sẽ không tiêu tan, ngươi không thể ra sức, cũng không có lựa chọn khác, trước mắt tình huống như thế, ngươi có thể làm sao?
Tử Linh bất đắc dĩ buông tay nói.
Nghe vậy, Diệp Chân cười khổ một cái, cau mày đăm chiêu.
Diệp Chân không phải kiểu người dễ từ bỏ, nếu giết không được Nguyên Hồng Ưng, cũng không cần lãng phí thời gian trên người Nguyên Hồng Ưng.
Không thể có ý đồ trên người Nguyên Hồng Ưng, Diệp Chân có thể lựa chọn phương hướng, cũng chỉ có Lục Không Hào Quang.
- Có thể để cho Lục Không Hào Quang này tiêu tan hay không? Hoặc cho nó rời đi nơi này?
Diệp Chân hỏi.
- Ngươi để một hài tử hồ đồ rời đi sự ấm áp của mẫu thân, có khả năng sao? Đối với Lục Không Hào Quang, nơi đây chính là nơi nó sinh trưởng, trừ phi nó có linh trí, mới sẽ suy xét rời khỏi nơi này.
Tử Linh nói.