← Quay lại trang sách

Chương 1644 Phạm Thượng Tạo Phản

Diệp Chân còn có thể không biết tính tình này của tên A Sửu sao, vội quát lên.

- Nhưng ngươi nhất định phải chú ý chừng mực.

- Một cường giả Đạo Cảnh phát điên, hành vi và bộc phát ra thực lực cũng không cách nào dự đoán được.

- Yên tâm đi! Bàn về chế tạo huyễn cảnh, ta chính là lão tổ tông.

A Sửu không quan tâm khoát tay một cái, cái móng nhỏ chống cằm suy tư.

Mấy hơi sau, A Sửu vung tay lên, một đạo Thái Cổ Thận Long Bổn Nguyên Thận Khí màu xám mù mịt bay ra giữa ngón tay của nó, xong lặng yên không một tiếng động tản vào trong hư không.

Lại thêm một trăm hơi thở, một đạo Thận Khí vừa tản ra, quang hoa trên đỉnh đầu hư không Nguyên Hồng Ưng có chút biến hóa một phen.

Như thế sau nửa giờ, tổng cộng năm đạo Thận Khí theo thứ tự tản ra, lúc này, A Sửu mới hơi nháy con mắt, trong Linh Phủ nói với Diệp Chân.

- Không sai biệt lắm, năm đạo huyễn cảnh này, dù không thể hù dọa điên Phúc lão đầu, cũng có thể hù dọa gần chết.

Diệp Chân nhướng mày một cái.

- Ta muốn biết, năm đạo huyễn cảnh này của ngươi có thể trì hoãn hắn bao lâu, ta cần ít nhất năm hơi thở.

- Năm hơi thở, hẳn không có vấn đề.

A Sửu nói.

- Mỗi người thấy huyễn cảnh, phản ứng đều không giống nhau, thời gian trì hoãn của Phúc lão đầu hoàn toàn ký thác vào trên người huyễn cảnh, điều này quá mạo hiểm, một khi xảy ra ngoài ý muốn, cái giá bỏ ra có khả năng chính là sinh mạng chúng ta.

Nói xong, ánh mắt của Diệp Chân nhìn về phía Tử Linh.

- Một hồi ta xóa đi thần niệm ấn ký của Nguyên Hồng Ưng trong Lục Vô Hào Quang, đồng thời ngươi xuất thủ công kích Nguyên Hồng Ưng, lấy năng lực của ngươi, trong tình huống đánh lén, có thể đánh trọng thương Nguyên Hồng Ưng.

- Nguyên Hồng Ưng là người Phúc công công để ý nhất, hắn xảy ra chuyện, trước tiên Phúc công công sẽ nhìn hẳn là Nguyên Hồng Ưng.

Diệp Chân an bài.

- Hắn có Hậu Thiên Linh Bảo hộ thân, đòi mạng hắn rất khó, nhưng đánh trọng thương hắn cũng không phải quá khó.

Tử Linh gật đầu đáp lời.

- Nhớ, tốt nhất không nên bộc lộ ra Bổn Nguyên khí tức của ngươi!

- Ta cũng không muốn sau trận chiến đêm trăng tròn bị một cường giả Đạo Cảnh đuổi giết khắp thiên hạ!

Diệp Chân dặn dò.

- Yên tâm, cả đời ta tu kiếm đạo, đâu chỉ mười triệu, đổi một loại kiếm cương thì có khó khăn gì!

Tử Linh vô cùng tự tin.

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân quát một tiếng vào trong Linh Phủ.

- Vậy thì động thủ.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

Phần đáy biển mây, Nguyên Hồng Ưng đang chìm đắm trong Lục Vô Hào Quang trước mặt, dù đang nhắm mắt, nhưng mặt đầy ý cười.

Trong huyễn cảnh, hắn đã đánh hạ thần hồn dấu ấn của mình vào trung tâm Lục Vô Hào Quang mới sinh linh trí kia, đồng thời bắt đầu chấm mút một luồng Tiên Thiên khí tức trong Lục Vô Hào Quang.

Tất cả mọi việc cũng làm cho Nguyên Hồng Ưng có một loại xung động muốn cười to, vận khí của hắn quá tốt.

Vận khí, vận khí của Nguyên Hồng Ưng hắn quả nhiên không giống bình thường.

Trong lúc bất chợt, có một khí tức làm Nguyên Hồng Ưng sợ hết hồn hết vía, bất ngờ xuất hiện cạnh hắn, còn không đợi Nguyên Hồng Ưng kịp phản ứng, trong Linh Phủ của hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, khí linh trong Hậu Thiên Linh Bảo Long Hồn Chiến Khải bỗng phát ra một tiếng Long ngâm cực kỳ vang vọng.

Một hư ảnh hình rồng chợt bắn ra từ trong cơ thể Nguyên Hồng Ưng như khôi giáp bảo vệ kín kẽ Nguyên Hồng Ưng từ trên xuống dưới.

Ngay tức khắc, một đạo thần hồn lực vô cùng dày đặc bỗng vọt vào trong Lục Vô Hào Quang mà hắn đang luyện hóa, luồng thần hồn dấu ấn hắn lưu lại trong Lục Vô Hào Quang trước đó vô cùng dày đặc giống như tuyết bị canh nóng giội vào, tiêu tan như bay.

Như một hòn đá ném vào mặt nước, huyễn cảnh trước mắt lập tức bị phá vỡ.

Trong lòng đang bị chấn động rất mạnh, đang lúc có thể thu lấy kết quả trước mắt, chớp mắt, Nguyên Hồng Ưng đã trợn tròn mắt.

Nơi nào đó mới sinh linh trí trong Lục Vô Hào Quang.

Một luồng Tiên Thiên khí tức trong Lục Vô Hào Quang.

Quan trọng hơn là, mới vừa nãy, hắn còn cảm nhận được, hắn đã luyện hóa được bảy thành Lục Vô Hào Quang, dù hiện tại không thể thu vào trong cơ thể, vẫn có thể tùy ý giam giữ.

Nhưng trước mắt, tất cả, một đoàn Lục Vô Hào Quang kia giống như một người xa lạ vậy, ngay cả một tia khí tức hắn cũng không có.

Đây rốt cuộc là xảy ra việc gì?

Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?

Chuyện này không thể nào!

Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng Nguyên Hồng Ưng, nhưng ngay tức khắc, Nguyên Hồng Ưng đã từ bỏ tất cả nghi vấn, đồng tử chợt rúc vào cực hạn.

Còn không đợi Nguyên Hồng Ưng thúc giục linh lực, một đạo khoái kiếm cương như thật đã từ từ bổ vào cổ hắn.

Trên kiếm cương ẩn chứa sát khí để cho hắn rùng mình một cái.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của Nguyên Hồng Ưng bay ngược ra, Long Hồn Chiến Khải chủ động hộ chủ, phát ra một tiếng kêu gào, hư ảnh hình rồng kia chợt mơ hồ ba phần.

Để cho Nguyên Hồng Ưng vạn phần hoảng sợ là, một kiếm quang kia đã đánh Long Hồn trong bộ giáp của hắn, lại đuổi theo hắn như bóng với hình.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, thần niệm của Nguyên Hồng Ưng cuồng thúc giục, một kiện Hậu Thiên Linh Bảo khác là Thanh Minh Tiên Kiếm bay ra từ sau đầu, nghênh đón đạo kiếm quang kia.

Thanh Minh Tiên Kiếm bay ra, Nguyên Hồng Ưng đã có chút thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một màn xảy ra lại làm cho Nguyên Hồng Ưng hồn phi phách tán, ánh kiếm màu tím kia bất ngờ từ một ảnh phân hóa ra hơn ngàn đạo kiếm quang.

Hơn ngàn đạo kiếm quang kia thoáng một cái, lại sắp xếp thành một tòa khí kiếm trận tượng sâm nghiêm bao vây lại Thanh Minh Tiên Kiếm của hắn.

Mà có thể thấy rõ, bản thể kiếm quang của đạo ánh kiếm màu tím kia lần nữa chém về phía cổ hắn, ý muốn bêu đầu hắn tại chỗ.

Cũng ngay khắc này, tiếng rống giận vô cùng hoảng sợ vang tới.

- Thiếu chủ, không! Dừng tay!

Đây là âm thanh Phúc công công, nghe được âm thanh này, trong lòng Nguyên Hồng Ưng đã lập tức định thần lại, lại không còn hốt hoảng như trước.

Một tiếng bi phẫn đan xen tiếng rống giận của Phúc công công đột nhiên ngừng lại, cuối cùng trong thanh tuyến mang theo mấy phần nghi ngờ, nhưng chớp mắt, một tiếng đau thương tiếng gào càng kiêu ngạo hơn so với trước kia vang lên.

- Là ai, dám giết Thiếu chủ nhà ta?

m thanh bi thương, tức giận của Phúc công công làm cho Nguyên Hồng Ưng vô cùng nghi ngờ.

Mặc dù hắn tao ngộ hiểm cảnh, nhưng vẫn còn sống thật tốt, nhưng sao ý của Phúc công công thật giống như hắn đã bị giết chết vậy?

Nguyên Hồng Ưng đương nhiên sẽ không hiểu, cho dù ai thấy được một huyễn cảnh lại một huyễn cảnh vô cùng như thật cũng sẽ giống như Phúc công công bây giờ.

Ngay đầu tiên, Phúc công công đã phát hiện động tĩnh phía dưới biển mây, mặc dù Tử Linh kiếm quang phát ra sát ý làm cho không gian ba động cực suy yếu vẫn chạy không khỏi thần hồn cảm ứng của Phúc công công.

Chưa kịp suy nghĩ, Phúc công công như sao băng lao thẳng vào sâu trong biển mây.

Nhưng vừa mới tiến vào biển mây không bao lâu, Phúc công công đã thấy thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng nhà mình đang bị một thanh kiếm đuổi giết, kinh khủng là, đạo kiếm quang kia đã cắt vào cổ Nguyên Hồng Ưng, mắt thấy Nguyên Hồng Ưng sắp bị bêu đầu.

Dưới tình huống này, Phúc công công không lựa chọn, thậm chí không cần cân nhắc đã nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực cứu viện Nguyên Hồng Ưng.

Nhưng khi Phúc công công sử dụng ra bản lĩnh cả người, toàn lực đánh vào chuôi Linh Kiếm này, hắn mới ngạc nhiên phát hiện, chớp mắt khi linh lực đập tới, chuôi Linh Kiếm này và thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng đồng thời biến mất.

- Huyễn cảnh!

Trong lòng thoáng qua một ý nghĩ như vậy, bàng bạc Thần hồn lập tức lan ra như biển, như thuỷ triều.

Chỉ cần hắn toàn lực thúc giục thần hồn lực lượng, trên cõi đời này, huyễn cảnh có thể làm cho hắn mắc lừa lại càng ít.

Trong nháy mắt tiếp theo, Phúc công công đã thấy thi thể của thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng đã bị bêu đầu rơi xuống dưới.

Một màn này trực tiếp hù dọa Phúc công công run run lên một cái.

Nếu thiếu chủ Nguyên Hồng Ưng chết, hậu quả kia có đáng sợ, đáng sợ hơn nhiều.

Cũng may Phúc công công đã trải qua vô số gió to sóng lớn, biết muốn hoàn toàn giết chết một tên võ giả, yêu cầu phải câu diệt thần hồn mới có thể.

Chỉ cần Tiên Thiên thần hồn vẫn còn thì không tính là chết.

Không ngừng bận rộn chạy lên, xem xét Tiên Thiên thần hồn của thiếu chủ còn ở đó hay không?

Nhưng khi bàn tay đặt lên đi chớp mắt, thi thể thiếu chủ đã lập tức tiêu tan!

Huyễn cảnh!

Lại là huyễn cảnh!