← Quay lại trang sách

Chương 1655 Chiến Loạn (2)

Linh đồ Phàm cấp chính là một phần địa đồ đơn giản, ghi rõ hướng đi đại khái của sông núi, đường đi, địa danh, địa vực chỉ đánh dấu đến cấp Huyện.

Linh đồ Nhân cấp thì kỹ càng hơn nhiều, sông núi lớn nhỏ, phân bố thành trấn trong huyện, vân vân.

Linh đồ Địa cấp là thuộc chế phẩm, trên linh đồ cấp Địa, nhỏ đến dòng sông chiều dài ít hơn trăm dặm cũng sẽ có ghi chép, những sông núi trên mặt đất ít ai lui tới cũng có ghi chú rõ, thậm chí còn có đường đi.

Giống mục thủ một châu, khi thượng nhiệm sẽ nhận được linh đồ cấp Địa chỗ Châu mà hắn quản lý, và linh đồ cấp Nhân phạm vi trăm vạn dặm xung quanh.

Về phần linh đồ Thiên cấp thì trên cơ bản chỉ có quân đội và Tuần Tra Ti bí nha tại lúc cần mới có thể hạ phát, bởi vì trong đó có đánh dấu quân sự, tường tình Linh Lực dị thú xung quanh.

Hơn nữa, cần linh đồ Thiên cấp khu vực nào thì sẽ hạ phát xuống linh đồ cấp Thiên khu vực đó.

Đương nhiên, linh đồ Thiên cấp cũng không phải là linh đồ cao nhất của Đại Chu đế quốc, nghe nói bản thể của món Chu Thiên Vạn Linh Hiển Nguyên Kính của Đại Chu đế quốc đặt ở Lạc Ấp có thể biểu hiện rõ ràng rành mạch toàn bộ Đại Chu, thậm chí bất kỳ một chỗ nào trên toàn bộ Hồng Hoang Đại Lục trên mặt kính.

Nhưng đồ chơi đó nghe nói chỉ có Thánh Thiên tử của Đại Chu mới có tư cách sử dụng.

Đã lấy thân phận Tuần Phong Sứ, Diệp Chân lấy được vẫn chỉ có linh đồ Thiên cấp khu vực Tuần Phong Sử đệ nhị đường của hắn, và linh giản đồ cấp Địa của toàn bộ Đại Chu đế quốc.

Cái gọi linh giản đồ cấp Địa chính là bỏ đi đánh dấu khu vực phòng thủ trên đó, đánh dấu sông núi đặc biệt, núi non sông ngòi nhỏ hơn ngàn dặm, còn có thành trấn cỡ nhỏ, vân vân.

Trên chợ đen của Ngũ Tiên Đảo, một phần linh giản đồ Địa cấp của Đại Chu đế quốc, treo thưởng giá cao tới một ngàn vạn linh thạch thượng phẩm!

Nhưng lại liên tục hiếm người đón lấy treo thưởng.

Nguyên nhân rất đơn giản, ngay khi Diệp Chân thu được phần linh giản đồ cấp Địa này, đánh vào thần hồn lạc ấn của mình vào trong.

Mà trong phần linh đồ cấp Địa này có một phần trận pháp thần bí nghe nói do Đại Chu Tổ Thần Điện nghiên cứu ra được, chỉ có đánh vào thần hồn lạc ấn mới có thể nhìn thấy, hơn nữa không cách nào thần lục (*).

(*) thần lục: lục soát thần hồn

Linh đồ giống như vậy cộng thêm cấm chế thuộc về người khác giống như Pháp Bảo cỡ nhỏ, người nắm giữ chỉ có thể thông qua mình đánh vào thần hồn lạc ấn để xem linh đồ, nếu có bất luận cử động thần niệm gì, cái đồ chơi này sẽ lập tức hóa thành tro tàn.

Nhưng dùng lại vô cùng thuận tiện.

Sau khi Diệp Chân phi hành hơn nghìn dặm, tìm người hỏi một tên sông núi tương đối lớn gần đây, thần niệm khẽ nhúc nhích, trong linh đồ lập đã xuất hiện hư ảnh của trên trăm dòng sông ngọn núi.

Trong Đại Chu đế quốc, sông núi cùng tên thật nhiều lắm.

Nhưng tiếp theo thì rất thuận tiện, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, so sánh hình thái hư ảnh trong hư không của đại sơn dưới chân và hình thái hư ảnh trong linh đồ một chút, rất nhanh, Diệp Chân đã xác định được vị trí của mình.

Nơi này cách Lạc Ấp rất xa, thuộc về một vùng đất cực xa xôi ở phía nam Đại Chu, Đại Chu đối với châu quận quá xa xôi, bình thường đều dùng chế độ phân đất phong hầu.

Nơi này cũng không ngoại lệ, Diệp Chân trước mắt ở Nam Hà hầu quốc dưới Đại Chu trì hạ phong quốc, theo tước chế của Đại Chu, phân đất phong hầu ban thưởng thì đều là hàng tước nhất giai phong quốc, nói cách khác, quốc chủ của Nam Hà hầu quốc này, trước đó ít nhất là một vị Quốc Công.

Xung quanh Nam Hà hầu quốc tất cả đều là phong quốc, hầu quốc, quận quốc lớn nhỏ không giống nhau.

Nhưng, kích thước của quận quốc lại không nhất định nhỏ hơn hầu quốc.

Bởi vì ở Đại Chu đế quốc, sau khi phong quốc thì quốc chủ có được toàn bộ quyền quản lý trong nước, bao gồm quân quyền.

Loại quân quyền này không chỉ khống chế quân đội, mà còn ở việc tiến công sát phạt.

Chỉ cần xung quanh ngươi có phong quốc, chỉ cần ngươi có hùng tâm thực lực, có thể bạo gan tiến công chiếm đoạt, điểm này, Đại Chu sẽ không quản.

Chỉ cần ngươi theo kích thước quốc thổ của ngươi nộp lên trên cống phú đúng hạn, không có bất kỳ hành động quân sự gì đối với quốc thổ Đại Chu và đất phong khác thì ngươi có thể an tâm làm quốc chủ.

Giống như Bắc Hải quận của Diệp Chân, bởi vì là quận ở biên giới, Diệp Chân có phong quốc quân quyền, nhưng, đại quân dưới trướng Diệp Chân ở tại Bắc Hải quận chiến đấu không có vấn đề, nhưng nếu dám mở ra ngoài Bắc Hải quận, đây chính là đại tội.

Nhưng ở phong quốc này lại không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có thực lực, ngươi trực tiếp dùng đại quân của ngươi mở đến quốc đô phong quốc của đối phương thì cũng không ai quản ngươi.

Vừa rồi, lúc Diệp Chân mới tới tao ngộ hai quân công kích, chính là chiến tranh giữa hai đại phong quốc.

Nói cho đúng là Thiên Minh hầu quốc bên cạnh Nam Hà hầu quốc, chiến tranh xâm lược Nam Hà hầu quốc.

Theo biểu thị trên linh đồ, diện tích của Thiên Minh hầu quốc chỉ không đến một phần ba Nam Hà hầu quốc, nhưng theo tin tức Diệp Chân hỏi thăm được lại bị Thiên Minh hầu quốc giết từng bước lui lại, đã ném hơn trăm tòa thành.

Đương nhiên, chiến tranh của hai Đại Hầu quốc này cũng không có quan hệ gì với Diệp Chân, hắn đã từ trên linh đồ tra được, thành trì cách gần hắn nhất có được Thượng Cổ na di trận chính là trung tâm kinh tế của Nam Hà hầu quốc, Sa Hà thành.

Lấy tốc độ của Diệp Chân, chạy tới đó chỉ cần thời gian một ngày.

Hơn nữa bởi vì lệch thành thị bên cạnh, trong phạm vi ba triệu dặm, trong Sa Hà thành có Thượng Cổ na di trận, trừ Sa Hà thành, Thượng Cổ na di trận gần Diệp Chân nhất cũng mất trên nửa tháng đi đường.

Đi đường trên nửa tháng, trước mắt Diệp Chân tiêu hao không nổi, khi Diệp Chân một đường dùng Thượng Cổ na di trận chạy tới, từ Bắc Hải của Đại Chu đến đầu ra của Thượng Cổ na di trận Hải Nguyên hầu quốc, lại chạy tới Ngũ Tiên Đảo, nhanh nhất cũng mất mười ngày.

Về thời gian có chút không kịp.

Huống hồ, một đường này dùng Thượng Cổ na di trận na di, ít nhất phải na di bảy lần trở lên, ở giữa chỉ sợ sẽ trì hoãn thêm ba bốn ngày.

Thức tỉnh vài phần thần thông Phá Hư Hắc Hổ Vương, tốc độ phi hành của tiểu Miêu cũng không tăng lên quá nhiều, nhưng lúc phi hành lại không có thanh âm phong lôi kích đãng như lúc trước.

Thanh âm phá không cực nhỏ, sợ là ngoài ngàn mét sẽ nghe không được, khi một đường chạy tới Sa Hà thành, rất an ổn, cũng không có gì ngoài ý muốn.

Nhưng sau một ngày, sau khi Diệp Chân đuổi tới Sa Hà thành thì có chút ngoài ý muốn.

Hoặc là nói, có chút trợn tròn mắt.

Ai nói trận chiến tranh này không có quan hệ với hắn!

Quan hệ trong này còn rất lớn!

Tương đối khổ cực, bởi vì trung tâm kinh tế Sa Hà thành của Nam Hà hầu quốc vào năm ngày trước đã bị Thiên Minh hầu quốc công chiếm.

Trên tường thành của Sa Hà thành còn tràn đầy vết máu màu đen, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chân cụt tay đứt trên cây cối bụi cỏ trong thành.

Có thể tưởng tượng trận chiến tranh này thảm liệt cỡ nào.

Nhưng càng khốc liệt hơn là Thượng Cổ na di trận trong Sa Hà thành.

Bởi vì chiến loạn nên toà này Thượng Cổ na di trận trong Sa Hà thành cũng sớm đã bị quân sự quản khống, năm ngày trước càng thay chủ đến tay Thiên Minh hầu quốc.

Sau khi thay chủ đến trong tay quân đội Thiên Minh hầu quốc, vì quét sạch dư nghiệt và phòng ngừa tiếp viện, Thượng Cổ na di trận trong Sa Hà thành đã trực tiếp quan bế ba ngày.

Cũng may Thiên Minh hầu quốc có ý đồ quản lý Sa Hà thành lâu dài, ba ngày sau sẽ buông ra Thượng Cổ na di trận của Sa Hà thành, đồng thời hạn chế quy mô na di xuống còn một lần trăm người.

Tiến vào không làm hạn chế, nhưng Sa Hà thành đang chiến loạn, căn bản không có mấy người đi vào, đi ra, muốn rời khỏi Sa Hà thành cũng không thành vấn đề.

Trừ phải giao nạp linh thạch kếch xù ra thì còn phải xếp hàng thẩm tra.

Linh thạch thì Diệp Chân không quan trọng, nhưng này xếp hàng thẩm tra chính là muốn mạng già của Diệp Chân.

Tùy ý nghe ngóng một câu, Diệp Chân đã phát hiện, bởi vì chiến loạn nên vô số thương nhân bách tính muốn thông qua Thượng Cổ na di trận rời khỏi chiến loạn Trường Sa hầu quốc, toàn bộ chen chúc đến Sa Hà thành.

Nghe nói, nửa tháng trước thương nhân và bách tính đã đi tới Sa Hà thành, đến bây giờ, sau khi Sa Hà thành đã sửa họ đổi chủ, nhưng họ còn đang xếp hàng vài ngày.

Về phần Diệp Chân lĩnh được thẻ số thì đã là số thứ mấy vạn, theo cái tốc độ hiện tại này, mười ngày là nhanh, nửa tháng sau đến lượt Diệp Chân cũng rất bình thường.

Cái này khiến Diệp Chân buồn bực, chờ đợi như vậy sẽ lỡ trận chiến đêm trăng tròn kia.

Trận chiến kia, Diệp Chân cũng không quá để ý, nhưng gần đây Nguyên Hồng Ưng chịu đủ kích thích, nếu khổ đợi mà Diệp Chân không đến, có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Suy nghĩ mấy hơi, Diệp Chân lập tức làm ra quyết định —— lộ ra thân phận, sử dụng đặc quyền!